Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 201: Hoa vân, một kiếp, một đời

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 201: Hoa vân, một kiếp, một đời


Tại Thiên Đế Cung.

Thứ đáng sợ nhất trên đời.

Cứ như thể… chúng chưa từng tồn tại.

“Ngươi đã làm gì?”

“Không thể nào…”

“Nhưng con biết ông ấy rất thích uống trà.”

Tên của Hoa Vân đã biến mất.

“…Ta…”

Thiên địa vỡ vụn.

Một bóng đen đứng bên cạnh lặng lẽ lắng nghe.

“Con đang vẽ ai vậy?”

Bên cạnh cô, một lão giả đang cười hiền hòa.

“Không cần.”

Không khí trong đại điện chợt trở nên lạnh lẽo.

“Vậy thì…”

Tần Trạch không đáp.

Chương 201: Hoa vân, một kiếp, một đời

“Vậy thì ta cũng sẽ biến mất.”

“Sư phụ chưa bao giờ mạnh hơn ta.”

Hắn là Thiên Đế! Hắn là kẻ thống trị!

Hắn nhìn quanh, nhận ra cung điện đã trống rỗng.

Cô vẽ một ông lão tóc bạc, mặc áo vải thô, tay cầm chén trà.

“Vậy… ai sẽ là người cuối cùng nhớ đến người đây?”

Bóng đen bên cạnh cất giọng khàn khàn:

Không có ai trả lời.

Trước mặt hắn là vô số cao thủ đang quỳ.

Hắn nhìn xuống tay mình, trong suốt.

Không có thiên hạ.

Mà là… họ chưa từng tồn tại.

Một lão giả râu bạc cẩn trọng nói:

Vị quan văn lau mồ hôi, giọng lắp bắp:

Một luồng khí tức vô hình lan tỏa khắp thiên địa.

“Vậy hắn làm gì?”

Một cô bé sáu tuổi ngồi vẽ trên nền đất.

Một vị quan văn run rẩy quỳ xuống, bẩm báo:

Một tiếng “rắc” vang lên.

“Hoa Vân chưa từng tồn tại.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Thiên Đế… ngài đang làm gì vậy?!”

Vạn vật trở về hư vô."

Cô bé nghiêng đầu suy nghĩ, rồi đáp:

Khách trong quán không nhiều, nhưng ai cũng thấp giọng thì thầm.

Hắn cảm nhận được.

“Bắt đầu rồi sao?”

Bởi vì… không còn ai để lắng nghe.

“Biến mất?”

Không phải vì c·hiến t·ranh.

Chỉ còn lại một tách trà nguội lạnh trên bàn đá.

“Thiên Đế, tất cả đã hoàn tất.”

“Cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên.”

Có một bàn tay vô hình đang xóa dần thế giới này.

Ba tháng sau.

Tần Trạch cười nhạt.

Sợ rằng cả chính mình cũng sẽ bị lãng quên.

Ông đặt chén trà xuống.

“Ta biết.”

Tần Trạch siết chặt thanh kiếm.

Là A Ly.

Không ai dám chống lại hắn.

Tần Trạch ngồi trên bảo tọa, ánh mắt bình tĩnh.

Tần Trạch nhắm mắt, thấp giọng nói:

“Ngay cả những công pháp trấn quốc của chúng ta cũng dần bị lãng quên. Những đệ tử từng tu luyện chúng… đột nhiên không còn nhớ gì cả.”

“Chuyện gì đang xảy ra?”

Bên cạnh hắn, một lão giả áo bào trắng thấp giọng nói:

“Lần này… ta sẽ tự tay phá hủy niềm tin của thiên hạ.”

Không ai còn biết hắn đã làm gì.

Tại một tông môn lâu đời.

Tông chủ Cổ Kiếm Tông run rẩy mở một cuốn sách cũ.

Hoa Vân mỉm cười.

“Ngươi nghĩ rằng chỉ có ngươi biết cách xóa bỏ sự tồn tại của ta sao?”

“Ngài đang nói… hắn còn mạnh hơn cả ngài sao?”

Nhưng…

Lão quán chủ lặng lẽ rót rượu, mắt không nhìn ai.

Tất cả… trở về hư vô.

Cứ như thể… cả thế giới đã bị đóng băng.

Nhưng ngoài điều đó ra…

Hắn nhìn xung quanh, không còn gì cả.

Hoa Vân. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Và nếu không còn ai tin vào thế giới này nữa…”

Đây là ghi chép về lịch sử tu chân giới… nhưng…

Gió nhẹ thổi qua.

A Ly nhíu mày:

Ông hỏi:

“Bẩm… không phải bị tiêu diệt. Cũng không phải bị xóa sổ.”

Hoa Vân đứng nhìn trời.

Bóng dáng của Hoa Vân mờ dần."

Những kẻ từng tôn kính hắn, từng sợ hãi hắn, từng muốn g·iết hắn, đều đã quên.

Lão giả bật cười:

Tại Thiên Đế Cung.

“Tần Trạch… ngươi có biết sai lầm lớn nhất của ngươi là gì không?”

“Không.”

“Vậy ông lão đó tên gì?”

Hắn nhìn xuống tay mình.

Cô nhẹ giọng nói:

Rồi chậm rãi lên tiếng:

“Thực tại không chỉ tồn tại trong ký ức.”

Không ai biết hắn muốn gì.

Tầng mây như bị xé rách, từng mảng thiên địa rơi xuống như kính vỡ.

Hơn thế nữa, hắn đã quay trở lại.

Hắn chạm tay vào gương.

Một người đàn ông mặc áo vải thô, tóc bạc trắng, đang ngồi bên một ấm trà.

Bầu trời dường như nứt ra.

Tần Trạch ngồi một mình, sắc mặt trầm tư.

“Ta chỉ nhắc nhở thiên hạ một điều.”

Hắn không muốn biến mất!

“Thiên Đế… tình hình đã mất kiểm soát.”

“Ừ… Nhưng lần này hắn không g·iết ai, không diệt môn, cũng không phát động c·hiến t·ranh.”

Một chiếc lá trà rơi vào chén nước, tạo nên một gợn sóng nhỏ.

Không có tông môn trỗi dậy.

Hoa Vân đã biến mất từ lâu.

Không còn ai nhắc đến cái tên Hoa Vân.

Da thịt hắn cũng đang dần trở nên trong suốt.

Tại một ngôi làng nhỏ.

Tần Trạch đứng dậy, ánh mắt sắc bén.

Một bóng hình mơ hồ xuất hiện

Hoa Vân khẽ cười.

“Con không nhớ.”

Những mảng trời sụp xuống như kính vỡ, vạn vật bị xóa sạch.

“… thì ngay cả thực tại cũng sẽ biến mất.”

Tần Trạch đứng trước một chiếc gương đồng.

Không còn tiếng người, không còn tông môn, không còn tu chân giới.

Hắn cố gắng nhớ lại, hắn là ai?

Ầm!

Toàn bộ tu chân giới… lập tức rung chuyển."

Bên cạnh, một giọng nói vang lên:

Rồi cô cười tít mắt, nói tiếp:

Hắn chỉ chạm nhẹ vào gương đồng.

“Dù người xuất hiện hay không… thiên hạ này vẫn thuộc về ta.”

Hoa Vân bình thản ngồi uống trà.

Nếu Hoa Vân còn sống, thì thiên hạ này… vẫn còn cơ hội thay đổi.

Tần Trạch khẽ nhíu mày.

“Tần Trạch… đã xóa bỏ sự tồn tại của người.”

Tần Trạch lắc đầu.

Tần Trạch nhíu mày:

Không còn gì cả.

Lòng người

Ở một nơi nào đó xa xôi…

Bóng dáng hắn tan biến. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn bỗng cảm thấy sợ hãi.

Gió thổi qua, mang theo mùi hương của lá trà.

Đại thần áo trắng quỳ trước mặt Tần Trạch, giọng run rẩy:

Họ quên mất mình vừa hỏi điều gì. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn vươn tay, chạm nhẹ vào hư không.

Tại Thiên Đế Cung.

Trong một tửu quán nhỏ, nơi vùng biên của tu chân giới.

“Ngươi nghĩ rằng có thể kiểm soát được thực tại chỉ bằng cách thao túng ký ức của con người.”

“Người không tức giận sao?”

“…Vậy nếu không còn ai tin vào chính ngươi thì sao?”

Lão giả chần chừ một chút, rồi nói tiếp:

Ánh mắt hắn sâu thẳm như vực thẳm.

Ánh mắt ông tràn đầy thản nhiên.

Ông ngẩng đầu, ánh mắt bình thản nhìn lên bầu trời.

Lão giả nhìn bức vẽ.

Một khi không còn ai tin vào Thiên Đế, thì Thiên Đế cũng không tồn tại.

“Chỉ là, ta đi trước một bước mà thôi.”

Tần Trạch thở dốc, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tại một vùng đất hoang tàn.

Bầu trời nứt vỡ.

Tại vùng đất hoang tàn.

“Chúng ta cứ chờ xem.”"

“Tức giận để làm gì?”

Lão giả râu bạc kinh hoàng:

Những tông môn lâu đời, những tuyệt thế cao thủ, những bảo vật trấn phái, tất cả đều dần không còn ai nhớ đến.

Tần Trạch lắc đầu:

Hắn nhìn vào chính mình, ánh mắt vô cảm.

Hoa Vân nhắm mắt, nở một nụ cười nhàn nhã.

Tần Trạch siết chặt tay.

“Những tông môn đó từng tồn tại, nhưng giờ đây, không còn bất kỳ tài liệu hay người nào nhớ rằng họ đã từng có mặt.”

Người ta nói rằng… Hoa Vân còn sống.

Một cuộc họp khẩn cấp được tổ chức.

Không có bản thân hắn.

Lão giả cẩn trọng hỏi:

“Nếu đây là nước cờ cuối cùng của sư phụ…”

Mặt nước dao động, nhưng không phản chiếu hình ảnh của hắn.

Không có cung điện.

Lão giả kinh hãi:

“Nếu một lời nói dối được tin tưởng đủ lâu… nó sẽ trở thành sự thật.”

Tại một buổi thiết triều trong Thiên Đế Cung.

Nhưng chỉ cần cái tên “Hoa Vân” xuất hiện… cả tu chân giới lập tức hỗn loạn.

Tất cả đại thần, cấm quân, hầu cận… đều biến mất.

Cô nhìn lên trời, rồi khẽ thở dài.

Tần Trạch đứng đó, ánh mắt xa xăm nhìn về chân trời.

“… thì nó sẽ tồn tại.”

Tần Trạch quỳ sụp xuống.

“Sư phụ… quả nhiên vẫn còn một nước cờ cuối cùng.”

Phía sau, một bóng người chậm rãi bước tới.

Dường như hắn chưa từng tồn tại.

“Nếu ta chưa từng tồn tại… thì thiên hạ này, có còn là thiên hạ của ngươi không?”

“Ý ngươi là sao?”

Hắn phất tay áo.

Hoa Vân chậm rãi ngồi xuống, rót một chén trà.

Không có thiên tài quật khởi.

Trong đôi mắt hắn, lần đầu tiên sau một thế kỷ… xuất hiện sự dao động."

Mà là… một thứ còn đáng sợ hơn.

Lời vừa dứt, không khí trong quán chợt trở nên nặng nề.

Tần Trạch im lặng rất lâu.

Không ai nói gì thêm, chỉ có tiếng rượu chảy vào chén.

Tại ngự thư phòng.

Hắn mở miệng, nhưng không phát ra âm thanh.

Nhưng ký ức của hắn cũng dần phai nhạt.

“Thiên Đế! Dạo gần đây… có một số tông môn đột nhiên biến mất.”

“Vậy… ngài có muốn điều tra không?”

Tại một ngọn núi vô danh.

“…Hắn chỉ nói một câu.”

“Bởi vì thứ hắn kiểm soát… không phải là sức mạnh.”

“Có tin đồn… rằng Hoa Vân đã xuất hiện.”

Một tin đồn lan truyền khắp tu chân giới.

Nhưng chỉ vài giây sau

Ông rót thêm trà, chậm rãi nói tiếp:

Tại một vùng đất hoang tàn.

Toàn bộ tu chân giới… trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ.

“Nếu thật sự là sư phụ… thì dù ta có đi tìm, cũng sẽ không tìm được.”

“Chơi ván cờ cuối cùng.”

Tần Trạch cười nhạt:

Nhưng… hình ảnh ấy lập tức vỡ tan, như chưa từng tồn tại.

A Ly sững người.

Gương đồng vỡ vụn.

Tần Trạch khẽ cười.

Tại một ngọn núi hoang vắng.

Không còn tài liệu nào ghi lại về hắn.

“Sư phụ… người còn ở đó không?”

Nhưng giọng nói kia… vẫn vang vọng trong tâm trí hắn.

Không còn một bức chân dung nào của hắn.

Tại Thiên Đế Cung.

“Chỉ có một điều chắc chắn, ”

Ánh mắt ông đầy bình thản, như thể chuyện này đã nằm trong dự liệu.

“Chỉ cần còn một người nhớ đến ta… thì ta vẫn tồn tại.”

Giữa thiên địa sụp đổ…

Những tu sĩ đứng trên đỉnh các tông môn hoảng hốt nhìn lên.

Không phải vì một thế lực mới trỗi dậy.

Gió lớn thổi qua, mang theo lá trà rơi lả tả.

“Câu gì?”

“Không cần.”

Không hề dao động."

Cô bé lắc đầu:

“Thiên Đế, gần đây có một số thế lực bắt đầu rục rịch.”

Nơi đó… đã bắt đầu rạn nứt."

“Mà là… không còn ai nhớ đến bọn họ nữa.”

Hắn rút kiếm, chém thẳng vào gương.

Hoa Vân đặt chén trà xuống, mỉm cười:

Hoa Vân nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói:

Mười năm sau.

Ông nâng chén, nhấp một ngụm, rồi nói tiếp:

Tại Thiên Đế Cung.

“Nếu thật sự là sư phụ… thì không thể nào g·iết được.”

Không ai biết hắn đang ở đâu.

Hoa Vân mỉm cười.

“Nhưng ngươi quên mất…”

Cả tu chân giới hỗn loạn.

Không ai dám đặt câu hỏi.

Một bóng người ngồi nhấp trà, khẽ mỉm cười."

“Nhưng nếu không còn ai tin vào sự thật…”

“Ông lão trong giấc mơ của con.”

Không…!

Nhưng… có điều gì đó không đúng.

Không phải họ bị g·iết.

“Một khi có người tin vào thứ gì đó…”

Thiên Đế Tần Trạch đã thống trị tu chân giới hơn một thế kỷ.

Không chỉ trong sách này, mà trong mọi ghi chép khác.

Hắn im lặng rất lâu, rồi thở dài:

Bóng đen trầm mặc hồi lâu.

“Thiên Đế! Chúng ta có nên tiêu diệt hắn ngay lập tức không?”

Trước mặt hắn là một chiếc gương đồng.

“Nhưng hắn cũng chưa bao giờ cần mạnh hơn ta.”

Không ai còn nhớ rõ hắn là ai.

Mà vì mọi thứ đang dần biến mất.

Hắn xoay người, chắp tay sau lưng.

Thay vào đó…

Bởi vì bọn họ biết

“Ngươi nghe chưa? Thiên Đế đã ra tay.”

Tần Trạch đứng bật dậy.

“Mà là lòng người.”

Ba năm sau.

Các tông môn, các thế lực lớn nhỏ đều bắt đầu động đậy.

Thiên hạ thái bình.

Một dòng chữ mờ nhạt xuất hiện.

Không phải theo cách hắn đã từng làm với Hoa Vân.

Mặt nước gợn sóng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 201: Hoa vân, một kiếp, một đời