Tiên Lộ Kỳ Duyên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 202: Hoa vân thần thám
Ầm! Một đám người bừng tỉnh đại ngộ.
"Đúng vậy! Nếu hắn không muốn bị tìm ra, hắn đã không để lại dấu vết rõ ràng như vậy!"
Một khắc sau, Hoa Vân mở mắt, thản nhiên nói:
Hoa Vân chắp tay sau lưng, đi quanh t·hi t·hể ba vòng, sau đó gật gù nói:
Toàn bộ Thiên Hàn Thành r·úng đ·ộng lần ba!
"Ngươi thua rồi."
"Thần thám lợi hại quá! Chỉ bằng một ánh mắt đã khiến h·ung t·hủ tự mình xuất hiện!"
"Còn nữa…" Hoa Vân nhắm mắt, ra vẻ cao thâm. "Tên h·ung t·hủ… chắc chắn có hai tay!"
Cảm giác có gì đó sai sai.
Bắc Hoang, nơi băng tuyết ngàn năm bao phủ, cũng là nơi những kẻ mạnh nhất tranh đấu. Một đêm nọ, một cái xác không đầu được phát hiện giữa quảng trường của Thiên Hàn Thành. Đầu lâu của n·ạn n·hân biến mất, chỉ còn lại một dòng chữ bằng máu khắc trên mặt đất:
Diệp Linh: "..."
"Chắc chắn hắn đang dò xét nguyên thần để tìm ra manh mối!"
Trong khi đó, Hoa Vân chỉ lặng lẽ phất tay áo, chắp tay sau lưng, tiếp tục cuộc hành trình của mình.
Hoa Vân trừng mắt. "Là chân lý."
Hoa Vân trừng mắt nhìn nàng. "Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?"
Hoa Vân bình tĩnh mở mắt.
Hoa Vân vuốt cằm. "Được thôi. Nhưng ta cần một số tài liệu về các vụ án trước đây."
Danh sách dài đến ba trượng!
Hung thủ run rẩy. Hắn không thể ngờ, chỉ vì một giây thiếu kiên nhẫn, hắn đã tự biến mình thành mục tiêu.
"Đúng vậy! Nếu hắn không phải h·ung t·hủ, tại sao lại hoảng hốt mà nhảy ra?"
Các tu sĩ xung quanh bắt đầu xì xào.
"Vậy có nghĩa là…"
Hoa Vân khoát tay: "Không cần phiền phức vậy."
"Nhưng… sao lại mất đầu?"
Hoa Vân vừa nhìn vào, sắc mặt liền nghiêm túc.
Hắn hít sâu một hơi, nói đầy chắc chắn:
"Ngươi… ngươi đã biết từ trước sao?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Một lát sau, hắn khẽ gật đầu: "Có. Nhưng ta cần một cái bẫy."
"Không hổ danh thần thám! Một câu đã chỉ ra chân lý!"
Diệp Linh líu lưỡi: "Sư phụ… sao người biết?"
Các tu sĩ: "..."
Hoa Vân gật đầu, chắp tay sau lưng, xoay người bước đi ba vòng, sau đó chỉ tay lên trời.
Sau khi suy luận "kinh thiên động địa" Hoa Vân yêu cầu kiểm tra danh sách tất cả những người từng có hiềm khích với n·ạn n·hân.
"Hung thủ chính là kẻ có thù oán với n·ạn n·hân!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Diệp Linh líu lưỡi: "Sư phụ… người thật sự chắc chắn hắn sẽ xuất hiện?"
Thành Chủ trầm giọng hỏi: "Vậy tiền bối có cách nào bắt hắn không?"
"Hắn muốn ta tìm ra hắn!"
Hoa Vân mở từng trang ra xem… rồi nhanh chóng nhắm mắt lại. Hắn không đọc.
"Ta biết h·ung t·hủ là ai rồi."
"Quá đáng sợ! Ngài ấy nhìn thấu tất cả chỉ trong chớp mắt!"
"Cao minh! Thật sự cao minh!"
Diệp Linh há hốc miệng. "Sư phụ thật lợi hại!"
"Quá đáng sợ! Không hổ danh thần thám!"
Hoa Vân xoa cằm. Với tư cách là một cao thủ Giả Đạo, hắn không cần tìm ra h·ung t·hủ, hắn chỉ cần khiến người khác tin rằng hắn đã tìm ra!
Muốn đọc tiếp không?"
Hoa Vân lắc đầu.
"Thần thám vô địch!"
Cả đám người xung quanh trợn mắt há mồm. Thành Chủ run giọng nói:
Diệp Linh: "..."
Toàn bộ Thiên Hàn Thành chấn động khi nghe lời tuyên bố của Hoa Vân. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mọi người há hốc miệng.
"Bắc Hoang rét mướt, ta lại bị đẩy đi làm thần thám?" Hoa Vân thở dài.
"Là chính ngươi để lộ sơ hở."
Diệp Linh tò mò: "Sư phụ, người đang suy luận à?"
"Từ giây phút ngươi bước ra khỏi đám đông, ngươi đã là h·ung t·hủ." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Thông điệp gì?"
Thành Chủ lập tức ra lệnh chuẩn bị. "Tiền bối muốn bẫy gì? Chúng ta có trận pháp, có cấm chế, có sát khí phong ấn…"
Không để h·ung t·hủ kịp phản ứng, binh sĩ của Thiên Hàn Thành lập tức xông lên, bắt giữ hắn ngay tại chỗ!
Hoa Vân vuốt cằm suy nghĩ, nhưng thật ra hắn chẳng cần suy nghĩ gì cả.
"Ta đã biết h·ung t·hủ là ai rồi!"
"Ta thấy rồi."
Ầm! Lời vừa dứt, toàn bộ Thiên Hàn Thành chấn động!
Ầm!
Sư phụ nói câu này… nhưng không phải ai cũng biết rồi sao?
Mọi người: "???" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Nhìn kìa! Thần thám đang thi triển đại thần thông!"
"Đáng sợ! Ta rốt cuộc đã chứng kiến trí tuệ của cường giả Giả Đạo!"
"Thần Thám, tìm ra ta đi!"
Nửa canh giờ sau, danh sách được đưa đến.
Nhưng khoảnh khắc hắn nhắm mắt, các tu sĩ xung quanh lại nín thở quan sát.
Hắn chỉ cần diễn cho ra dáng.
Hoa Vân tiếp tục phất tay áo, giọng trầm thấp: "Tên này không chỉ g·iết người… hắn còn muốn gửi thông điệp!"
Diệp Linh tò mò. "Sư phụ, hắn là ai vậy?"
"Công lý vĩnh viễn không bao giờ thua!"
"Ngài biết h·ung t·hủ là ai rồi sao?" Thành Chủ nín thở.
Hung thủ: "???"
Hoa Vân chỉ xuống dòng chữ máu trên đất. "Nó viết đây này."
Diệp Linh há hốc miệng lần hai.
"Không." Hoa Vân thản nhiên nói. "Nhưng nếu ta ngồi đây đủ lâu, bọn họ sẽ nghĩ hắn xuất hiện."
"Tiền bối, xin hãy giúp chúng ta phá giải vụ án này! Nếu ngài cần gì, chúng ta sẽ dốc toàn lực hỗ trợ!"
Diệp Linh: "..."
Ầm!
"Không hổ danh thần thám!"
Cả thành vỡ òa trong tiếng reo hò.
Diệp Linh há hốc miệng. "Sư phụ… đây là lý luận gì vậy?"
Mà quả nhiên, chỉ sau một canh giờ, một bóng đen bí ẩn không chịu nổi áp lực, nhảy ra khỏi đám đông!
Hoa Vân gật đầu. "Không cần. Dựa vào suy luận của ta, chuyện này không phức tạp!"
Một tu sĩ bên cạnh thở dài.
"Mau báo tin cho Thành Chủ!"
Thành Chủ: "???"
Chương 202: Hoa vân thần thám
Diệp Linh: "..."
Hắn không phải thần thám. Hắn chỉ là một kẻ hiểu rõ sự thật này: Chân lý không quan trọng. Quan trọng là ai có thể khiến kẻ khác tin vào nó.
Hoa Vân nghiêm túc gật đầu: "Hung thủ là kẻ muốn ta điều tra hắn!"
Hắn nhíu mày. "Tên này… có thù với nhiều người vậy sao?"
Hoa Vân đứng giữa hiện trường, nhíu mày quan sát t·hi t·hể. Hắn không phải thần thám, hắn chỉ là một kẻ chuyên nhận mật lệnh của Thánh Nhân, làm những nhiệm vụ kỳ quái. Nhưng lần này, mật lệnh yêu cầu hắn điều tra vụ án này, tìm ra kẻ gây ra hàng loạt vụ g·iết người bí ẩn.
Hoa Vân đứng dậy, thản nhiên nói:
Thành Chủ lập tức cho người đi tra xét.
"Ta… ta để lộ lúc nào?"
"Không thể nào!"
Bên cạnh hắn, Diệp Linh, nữ đệ tử thật thà, trong sáng của hắn, rùng mình trong gió lạnh. "Sư phụ, t·hi t·hể này… mất đầu rồi!"
"Thần thám thật sự không phải người thường!"
"Không thể nào! Ngươi làm sao biết ta ở đây?"
Hoa Vân chắp tay sau lưng, ánh mắt nghiêm túc nhìn t·hi t·hể không đầu.
Thành Chủ lập tức cho người mang đến.
Hung thủ mặc hắc bào, toàn thân tỏa ra sát khí, ánh mắt hoảng loạn nhìn Hoa Vân.
"Không hổ danh cao thủ điều tra!"
Hắn lấy ra một cái ghế, thản nhiên ngồi xuống giữa quảng trường.
"Tiền bối chính là ánh sáng của Bắc Hoang!"
"Không." Hoa Vân hừ lạnh. "Ta đang ngủ."
Diệp Linh kinh ngạc. "Sư phụ lợi hại quá! Nhưng… người chưa tra xét gì cả mà?"
"Quả nhiên là thần thám! Chỉ cần nhìn qua đã biết h·ung t·hủ có hai tay!"
"Người này c·hết vì b·ị c·hém đầu."
"Một kẻ dám để lại t·hi t·hể giữa quảng trường, hơn nữa còn viết dòng chữ đầy khiêu khích này, chắc chắn… muốn gây sự chú ý!"
Diệp Linh: "..."
Toàn bộ Thiên Hàn Thành lặng như tờ.
Nhưng đám đông lại bùng nổ!
Tóm lại, Giả Đạo kết hợp với phá án sẽ thế nào? Làm thần thám thì không cần tìm h·ung t·hủ thật sự, chỉ cần khiến mọi người tin rằng mình đã tìm ra!
"Ngồi một chỗ mà bắt được h·ung t·hủ? Đây là cảnh giới gì?"
Diệp Linh: "???"
Diệp Linh cúi đầu, lí nhí: "Vậy… sư phụ có cách nào tìm ra h·ung t·hủ không?"
"Tiền bối… suy luận này thật quá sắc bén! Chúng ta chưa từng nghĩ đến!"
Cả thành một lần nữa rơi vào chấn động.
Ầm!
Nhưng lời nói của Hoa Vân như một hồi chuông đánh thức toàn bộ Thiên Hàn Thành. Thành Chủ đích thân đến gặp hắn, vẻ mặt nghiêm trọng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.