Tiên Lộ Kỳ Duyên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 205: Ma Ảnh Tông, Nơi Không Có Ánh Sáng
Bên trong Ma Ảnh Tông, nơi bóng tối ngự trị, không có ánh sáng, không có tiếng động, chỉ có bóng đêm và sát ý.
Đây là nơi không ai muốn đặt chân đến, vì những ai bước vào… sẽ không bao giờ trở ra.
Hôm nay, trong tầng sâu nhất của Ma Ảnh Tông, một kẻ đứng lặng giữa màn đêm.
Hoa Vân.
Hắn nhận mật lệnh, yêu cầu xâm nhập vào Ma Ảnh Tông, tìm hiểu bí mật của chúng.
Làm gì có ai xâm nhập vào Ma Ảnh Tông mà còn sống chứ?
Lời cảnh báo vang vọng trong đầu, nhưng Hoa Vân vẫn đi.
Hắn đã thâm nhập vào đây bằng cách giả dạng một ma tu mới nhập môn.
Ma Ảnh Tông không có ánh sáng, không có hình bóng, nhưng lại có hàng ngàn cường giả sát thủ.
Tông chủ Ma Ảnh là một tồn tại bí ẩn, không ai biết mặt, không ai nghe giọng.
Những ai nhìn thấy hắn… đều đ·ã c·hết.
Hắn cẩn thận tiến về sâu bên trong, từng bước, từng bước…
Bỗng nhiên.
"Ngươi không thuộc về nơi này."
Một giọng nói vang lên từ bóng tối.
Hoa Vân lập tức thủ thế, nhưng không thấy ai cả.
Hắn cảm nhận sát ý vô hình đang bao trùm lấy mình.
"Ngươi không thuộc về nơi này."
Giọng nói lặp lại.
Hoa Vân nhíu mày, bình tĩnh đáp:
Ta là đệ tử Ma Ảnh, ta đương nhiên thuộc về nơi này.
"Không. Ngươi không có bóng."
Hoa Vân rùng mình.
Hắn cúi xuống…
Dưới chân hắn, không có bóng!
C·hết tiệt! Đây là quy tắc gì?!
Trong Ma Ảnh Tông, chỉ những kẻ thật sự thuộc về nó mới có bóng.
Những kẻ xâm nhập… không có.
Một tia kiếm khí bùng lên trong lòng bàn tay hắn.
Phải chiến đấu!
Nhưng trước khi hắn kịp ra tay…
Xoẹt!
Bóng tối xé toạc không gian.
Một kiếm giáng xuống từ trong hư vô."
Xoẹt!
Một đạo kiếm quang từ hư vô chém xuống, sắc bén đến mức Hoa Vân chỉ kịp nghiêng đầu tránh đi một phần, nhưng vai hắn vẫn bị rạch một vết dài.
Không thể nào!
Hắn nhìn quanh, nhưng không thấy bất kỳ ai.
Làm sao lại có kẻ xuất kiếm mà không để lộ khí tức?
"Ngươi không có bóng."
Giọng nói đó lại vang lên.
Hoa Vân cắn răng.
Không ổn! Ta đã bị phát hiện!
Hắn lập tức vận chuyển linh lực, chuẩn bị thoát thân, nhưng…
ẦM!
Một thứ gì đó từ trong bóng tối chui ra, bóp chặt lấy chân hắn.
Hoa Vân cúi xuống nhìn
Không có gì cả!
Nhưng cảm giác bóp chặt vẫn ở đó.
Ma thuật? Không đúng, đây không phải ảo giác!
Ta thật sự bị giữ lại!
Hắn vận sức, tung một chưởng đánh thẳng vào hư không.
ẦM!
Bóng tối bị xé rách, một thân ảnh mờ ảo lộ ra trong khoảnh khắc… rồi lập tức biến mất.
Là người! Nhưng không phải là người!
"Ngươi không có bóng. Ngươi không thuộc về nơi này."
Lần này, giọng nói không chỉ vang lên một lần.
Nó vang lên từ mọi hướng.
Trái, phải, trước, sau, trên, dưới
Khắp nơi!
Hoa Vân cảm thấy một thứ gì đó đang dần kéo hắn vào bóng tối.
Hắn lập tức cắn chặt răng, hét lên:
Ta không cần bóng! Ta chỉ cần kiếm!
ẦM!!!
Một đạo kiếm khí chém xuống đất!
Nhát kiếm quá mạnh, đến mức xé rách cả bóng tối.
Nhất kiếm khai thiên!
Khoảnh khắc bóng tối bị phá vỡ, Hoa Vân nhìn thấy hàng trăm thân ảnh đứng xung quanh hắn.
Tất cả đều là những kẻ không có bóng.
Tất cả đều nhìn chằm chằm vào hắn.
Một giọng nói trầm thấp vang lên:
"Ngươi không có bóng, nhưng ngươi có kiếm. Vậy ngươi có tư cách tham gia thử thách."
Thử thách gì?
"Thử thách để có được bóng của chính mình."
Nếu ta thất bại?
"Ngươi sẽ mãi mãi là một kẻ không có bóng, bị nuốt chửng bởi Ma Ảnh."
Hoa Vân siết chặt kiếm.
Vậy nếu ta thắng?
"Ngươi sẽ trở thành một phần của Ma Ảnh."
Hắn nhíu mày.
…Không có lựa chọn rời khỏi sao?
"Không."
Không còn đường lui nữa.
Hoa Vân hít sâu một hơi, ánh mắt sắc bén như kiếm.
Vậy thì… thử thách là gì? "
Thử thách: Tìm lại bóng của chính mình.
Giọng nói vang vọng trong không gian tối tăm.
Hoa Vân nhíu mày.
Tìm lại bóng của chính mình?
Hắn cúi xuống, vẫn không thấy bóng dáng nào dưới chân.
Xung quanh, những kẻ không có bóng đang nhìn hắn, ánh mắt như ẩn chứa bí mật kinh hoàng.
"Ngươi có ba canh giờ. Nếu không tìm thấy, ngươi sẽ bị nuốt chửng."
ẦM!
Không gian thay đổi.
Hoa Vân cảm giác mình rơi vào một thế giới khác, một nơi tối đen như mực, vô tận, không có phương hướng, không có trọng lực.
Ảo cảnh sao? Không đúng, cảm giác này quá chân thật!
Bỗng nhiên, từ trong bóng tối, một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Hoa Vân… ngươi thật sự nghĩ mình có thể tồn tại mà không cần bóng sao?"
Hắn quay phắt lại
Chính hắn đang đứng đối diện hắn.
Một “Hoa Vân” khác, với khuôn mặt y hệt, nhưng dưới chân lại có một cái bóng dài.
Hoa Vân cau mày.
Ngươi là ai?
“Bản sao” của hắn cười nhạt.
Ta là ngươi. Ngươi là ta.
Nhảm nhí! Ta không có bóng!
Đúng. Nhưng ta có.
Hoa Vân nhíu chặt mày.
Không đúng! Rõ ràng hắn mới là thật!
Cái bóng đó vốn không tồn tại!
Hắn nghiến răng, tung kiếm chém xuống
ẦM!
Nhát kiếm sắc bén bổ đôi không gian, nhưng…
Bản sao của hắn vẫn đứng đó, không chút suy suyển.
Nó lắc đầu.
Ngươi không thể g·iết ta. Nếu ngươi g·iết ta, ngươi sẽ không bao giờ có lại bóng của chính mình.
Hoa Vân trầm giọng:
Rốt cuộc ngươi muốn gì?
Bản sao của hắn nhếch môi, từ tốn đáp:
Ta muốn thay thế ngươi.
ẦM!
Trong chớp mắt, nó lao đến với tốc độ kinh hoàng, một kiếm đâm thẳng vào tim Hoa Vân."
Phập!
Mũi kiếm đâm xuyên qua ngực Hoa Vân.
Nhưng… không có máu chảy ra.
Hắn cúi xuống nhìn, chạm vào v·ết t·hương, chỉ thấy bóng tối đang tràn ra từ lồng ngực hắn, chứ không phải máu.
"Ngươi hiểu chưa?"
Bản sao của hắn cười nhạt.
Cơ thể ngươi vốn không còn thực nữa. Ngươi đã mất đi hình dạng thật.
Ngươi không có bóng, bởi vì bản thân ngươi… cũng không còn là chính ngươi.
Mắt Hoa Vân co rút.
Không thể nào!
Hắn giơ tay lên, bàn tay của hắn mờ ảo như sương khói, giống như hắn chỉ là một bóng mờ tồn tại trong thế giới này.
Đây là loại tà thuật gì?
"Không phải tà thuật."
"Chỉ là sự thật mà ngươi không muốn thừa nhận."
"Ta mới là ngươi thật sự."
"Còn ngươi… chỉ là một bóng ma đã bị Ma Ảnh Tông nuốt chửng từ lâu."
ẦM!
Lời vừa dứt, cơ thể Hoa Vân vỡ tan thành những mảnh bóng tối, như thể hắn chưa từng tồn tại.
Không! Không thể nào!
Ý thức của hắn chìm vào hư vô.
Mọi thứ trở nên mờ nhạt, tan biến…
Ta là ai?
Ta là Hoa Vân… hay chỉ là một cái bóng?
Hắn cố vùng vẫy, nhưng không thể cảm nhận được cơ thể của mình nữa.
"Chấp nhận đi."
"Ngươi đã không còn tồn tại từ lâu."
"Từ khi bước vào Ma Ảnh Tông… ngươi đã trở thành một phần của bóng tối."
"Vĩnh viễn không có lối thoát."
…
Trong thế giới bên ngoài.
Những kẻ không có bóng đứng quanh một hình nhân mờ ảo.
Người đó có khuôn mặt của Hoa Vân, nhưng ánh mắt trống rỗng, không còn thần thái.
Một kẻ trong số họ cất giọng lạnh lùng:
"Thành công rồi. Một kẻ nữa đã trở thành Ma Ảnh."
Bọn họ cúi đầu.
"Chào mừng, Hoa Vân, Ma Ảnh mới của chúng ta.""
Bóng tối không có lối thoát.
Trong một căn mật thất sâu nhất của Ma Ảnh Tông, một thân ảnh ngồi lặng yên.
Hoa Vân.
Nhưng… đó có còn là hắn không?
Ánh mắt hắn vô hồn, như thể linh hồn đã bị rút cạn.
"Ngươi đã trở thành một phần của Ma Ảnh."
Một giọng nói trầm thấp vang lên.
Tông chủ Ma Ảnh Tông, một thực thể không ai từng thấy rõ mặt, đang đứng trước hắn.
"Từ nay, ngươi không còn tên, không còn thân phận, không còn ký ức. Ngươi chỉ có nhiệm vụ: trở thành một cái bóng hoàn hảo."
Hoa Vân chậm rãi ngẩng đầu.
"Ta…"
Hắn muốn nói điều gì đó, nhưng ký ức mơ hồ.
Ta là ai?
Nhưng hắn không nhớ được.
Một phần trong tâm trí nói rằng hắn từng có một cái tên, nhưng giọng nói khác lại thì thầm:
Ngươi không cần tên. Ngươi chỉ là Ma Ảnh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.