Tiên Lộ Kỳ Duyên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 206: Bắc Hoang Đao Ma
Một ánh mắt chứa đầy thù hận. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Người nhìn thấu bí mật của ta, cút ra đây!"
Nhưng…
Mà chính hắn… mới là cái bóng."
Tên tu sĩ áo đen khựng lại giữa không trung, khuôn mặt co giật. Dây điện là cái quái gì?
Chỉ có cái bóng của hắn, đang tàn sát kẻ xâm nhập…
Nhưng…
Cả con phố im lặng.
Cửa mật thất mở ra.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó
Toàn bộ quán trọ rơi vào tuyệt vọng.
Không. Ngươi chính là bóng.
Phập!
Nhưng hắn không để ý.
Máu phun lên không trung.
Bóng tối vỡ tan.
Hắn lại có thể cảm nhận thân thể của mình.
Bắc Hoang Đao Ma sững sờ.
Hắn… đã trở thành một Ma Ảnh thực sự."
Giọng nói của Tông chủ Ma Ảnh Tông vang lên.
Không có bóng.
Kiếm khí xé nát không gian.
Không có gì.
Chờ một ngày… để chiếm đoạt hắn hoàn toàn."
Cả quán trọ im lặng.
"Tiền bối! Ngài rốt cuộc là ai? Ngài đã thấy bí mật gì của Đao Ma?"
Một số kẻ yếu nhanh chóng rút lui, sợ hãi không dám ở lại. Kẻ mạnh thì lộ vẻ trầm tư.
Tên tu sĩ áo đen cảm thấy tình hình không ổn, vội vàng bỏ đi.
Một lão giả râu bạc ngồi gần đó run rẩy nói:
"Để Ma Ảnh mới của chúng ta xử lý."
"Ngươi là Ma Ảnh."
Hắn bước lùi lại một bước.
Một cái bóng đang cử động, dù hắn không hề nhúc nhích.
"Ngươi đã trở thành Ma Ảnh chân chính."
Nó cười lạnh, lao thẳng về phía đối phương với tốc độ kinh hoàng.
"Ngươi không cần biết."
Đúng lúc này
Hắn vẫn còn sống.
Không còn là chính mình.
Chỉ một câu nói đơn giản, Hoa Vân đã khiến một thế lực hùng mạnh rút lui, làm cả con phố rơi vào suy tư sâu sắc.
"Bay thấp như vậy, lỡ vướng vào dây điện thì sao?"
"Tông chủ! Có kẻ xâm nhập!"
Những tu sĩ khác nhìn nhau, bắt đầu hoài nghi: Lẽ nào hắn ám chỉ có một đại trận vô hình? Hay là… Bắc Hoang Đao Ma có nhược điểm nào đó?
Trong chớp mắt, hắn cảm nhận lại được cơ thể mình.
Hoa Vân đặt đũa xuống, chậm rãi lau miệng, giọng nói nghiêm túc:
Nhưng cái bóng không lùi.
"Ta là ai?"
Hoa Vân mở mắt.
Nhưng rõ ràng, cái bóng kia đang g·iết người!
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Hoa Vân.
Một giọng nói trong đầu hắn vang lên:
Không muốn tuân theo.
"Người nhìn thấu bí mật của Bắc Hoang Đao Ma... chẳng lẽ là vị cao nhân vừa nói gì đó trên phố?"
Bóng của Hoa Vân ngẩng đầu, nhìn hắn, chậm rãi mở miệng
Một kẻ cổ hủ giữa thế giới tu chân đầy biến động."
"Bay thấp như vậy, lỡ vướng vào dây điện thì sao?"
Mắt hắn co rút.
Hắn nghiêm túc nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
"Hỏng rồi! Bắc Hoang Đao Ma đang tìm một kẻ bí ẩn! Hắn nói có người đã nhìn thấu bí mật của hắn, bắt buộc phải g·iết người diệt khẩu!"
Nó không chờ lệnh, tự mình bước ra ngoài, đối mặt với kẻ xâm nhập.
Tu sĩ áo lam b·ị c·hém bay một cánh tay. Hắn lảo đảo, mặt tái nhợt.
Cái bóng kia… không thực sự biến mất. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ngươi không còn là một con người nữa."
Trận pháp rực sáng.
Từ trên trời, một đạo lôi quang đánh xuống!
Mà là chính hắn.
Không kịp suy nghĩ.
Hắn là Hoa Vân.
Tất cả tu sĩ sắc mặt tái nhợt, lão giả râu bạc run rẩy:
Hắn không còn kiểm soát bản thân.
Nó không có mắt.
"Ta là cái bóng của hắn."
ẦM!
Hắn chưa từng gặp ai dám nói thẳng như vậy trước mặt hắn.
Hoa Vân đứng đó, nhìn chằm chằm vào cái bóng trên tường.
"Từ nay, cái bóng sẽ chiến đấu, còn ngươi…"
Nó không còn là hình chiếu của hắn nữa.
Hắn chỉ tìm một quán trọ.
Nhưng cái bóng đã rời khỏi hắn, như thể hắn không còn kiểm soát chính cơ thể mình nữa.
Hoa Vân đứng yên, trong khi bóng của hắn chiến đấu.
ẦM!
Mọi ánh mắt tập trung vào Hoa Vân.
Mà hắn thì chỉ có thể đứng yên, bất lực nhìn nó g·iết chóc.
Cái bóng lao đến.
Tông chủ không tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ phất tay áo:
"Còn hắn… đã là một cái vỏ rỗng."
Hoa Vân nhíu mày, cất tiếng đầy nghiêm túc:
"Ngươi nghĩ có thể thoát?"
Hoa Vân mở to mắt.
"Lão tử chỉ muốn ăn mì. Không có hứng thú nhìn thấu bí mật của ngươi."
"Ngươi là Ma Ảnh."
Nhưng hắn không quan tâm.
Hắn có thể cử động!
Bên ngoài, một tu sĩ áo lam xuất hiện, ánh mắt sắc bén như kiếm.
Kiếm quang lóe lên.
Hoa Vân chấn động.
Trước khi bị xóa sổ, nó quay đầu lại, nhìn thẳng vào hắn.
Tông chủ Ma Ảnh Tông cười nhạt.
"Ngươi… là thứ gì?"
Không có hình.
Nhưng hắn biết…
Những tu sĩ khác vội vàng tránh ra, ai nấy đều lộ vẻ hoảng sợ.
Hắn chính là Bắc Hoang Đao Ma.
Giống như hắn không tồn tại.
Cửa quán trọ bị một luồng đao khí chém vỡ. Một nam nhân mặc hắc bào bước vào, đôi mắt đỏ ngầu, sát khí ngập trời.
Nó… đang sống.
Nhưng
"Hôm nay, ta đến đây để thanh trừng các ngươi!"
Hắn tìm một bàn trống, gọi một bát mì đơn giản.
Tất cả kết thúc.
Nó vẫn đứng đó, nhìn hắn, như thể hắn mới là kẻ xa lạ.
Cái bóng bị trận pháp trấn áp!
Cái b·óng c·ười nhạt, chậm rãi mở miệng:
"Không lẽ Đao Ma sắp gặp tai kiếp?"
Chương 206: Bắc Hoang Đao Ma
Bóng tối bị xua tan!
Không… Không đúng!
Hắn không muốn nghe.
ẦM!
Nhưng Hoa Vân cảm nhận được ánh nhìn của nó.
Kiếm quang bùng nổ, xuyên thủng bóng tối.
"Hoa Vân…"
Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.
Hoa Vân bước vào quán trọ "Nguyệt Hạ Lâu" một nơi bình dân dành cho tán tu, tường vách loang lổ, hương rượu rẻ tiền lan tỏa.
Ta… không có bóng sao?
Bóng của hắn đã động.
Hoa Vân siết chặt nắm đấm.
Nhưng đúng lúc này, một đám tu sĩ lao vào quán, ai nấy đều thở dốc, khuôn mặt trắng bệch.
Cái gì đây?
Hoa Vân đặt chân vào Thiên Hoang Thành, một trong những tòa thành lớn nhất tu chân giới. Đây là nơi mạnh được yếu thua, sinh mệnh chỉ như cát bụi, kẻ mạnh uống rượu trên núi đầu lâu, kẻ yếu quỳ gối cầu sinh.
"Dây điện... dây điện là một loại trận pháp vô hình? Là thiên kiếp của Đao Ma?"
"Từ nay, bóng của ngươi sẽ hành động thay ngươi. Ngươi không cần suy nghĩ. Chỉ cần để nó chiến đấu, g·iết chóc và tu luyện."
Ầm!
Không đúng! Hắn chưa hề di chuyển!
Hắn cảm giác được
Bất giác, Hoa Vân nhìn xuống chân mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sấm sét giáng thẳng vào cơ thể cái bóng.
Máu bắn tung tóe.
Hoa Vân giật mình
Hắn đang chậm rãi ăn mì.
"Chiến đấu đi."
Nhìn dáng vẻ của hắn, càng có phong thái cao thâm, như thể hắn đã sớm biết chuyện này sẽ xảy ra.
…
"C·hết đi."
"Ma Ảnh Tông…"
Không thể cảm nhận được bất kỳ dao động linh lực nào từ “Hoa Vân”.
Nhưng Hoa Vân không hề cảm thấy gì.
ẦM!
Tên chưởng quầy vội vàng quỳ xuống, giọng đầy kính sợ:
Hắn tiếp tục bước đi, tìm một quán trọ, vẻ mặt nghiêm túc như đang đối diện với thiên cơ.
Nó vẫn còn đó.
Tu sĩ áo lam chấn động.
"Bắc Hoang Đao Ma xuất thế! Kẻ nào dám cản đường, c·hết!"
Nhưng khi hắn nhìn vào bức tường đối diện…
Đây là tà thuật gì?
Nó co rút, vặn vẹo, như bị xé nát.
"Chỉ cần tuân theo."
Ẩn sâu trong linh hồn hắn.
Quán trọ lập tức xôn xao.
"G·i·ế·t chóc đi."
"Trời ạ, cao nhân đã nhìn thấu vận mệnh!"
Một trận pháp kích hoạt!
Không ai hiểu "dây điện" là gì, nhưng chính vì thế họ càng tin rằng Hoa Vân là một kỳ nhân tuyệt thế, nắm giữ thiên cơ!
"Chỉ cần đứng yên."
Cái bóng của Hoa Vân đã ra tay.
Nhưng Hoa Vân chỉ chậm rãi đứng lên, sắc mặt không đổi.
Trong phút chốc, hắn nhìn thấy cái bóng kia quay đầu lại, nở một nụ cười quỷ dị với chính hắn.
Thứ đang cử động, không phải là "cái bóng của hắn".
Trên đường đi, có một tên tu sĩ áo đen bay qua, hét lớn:
ẦM!
Trong khoảnh khắc đó, một cảm giác lạnh lẽo bò dọc sống lưng Hoa Vân.
Một người… bị chính bóng của mình thay thế?
"Ta sẽ quay lại." (đọc tại Qidian-VP.com)
Một tên đệ tử Ma Ảnh Tông quỳ xuống, bẩm báo:
"Ngươi… không có khí tức?!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.