Tiên Lộ Kỳ Duyên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 207: Tòa thành hỗn loạn
Cả quán trọ nín thở, chờ đợi khoảnh khắc Hoa Vân b·ị c·hém thành thịt vụn.
Nhưng đúng lúc này
ẦM!
Một tia sét khổng lồ từ trên trời giáng xuống, đánh thẳng vào người Bắc Hoang Đao Ma!
Hắn hét lên thảm thiết, thân thể cháy đen, run rẩy ngã xuống đất, miệng phun máu.
Toàn bộ quán trọ trợn mắt há mồm.
Bắc Hoang Đao Ma… thật sự bị thiên kiếp đánh trúng!
Tất cả tu sĩ lập tức quỳ xuống.
"Cao nhân! Ngài đã tiên đoán chính xác!"
"Dây điện… chính là sấm sét! Đó là lưới trời không lỗ, là thiên đạo vô tình!"
"Thật đáng sợ! Một câu nói của cao nhân đã khiến thiên kiếp giáng xuống!"
Bắc Hoang Đao Ma run rẩy ngẩng đầu, nhìn Hoa Vân bằng ánh mắt kinh hoàng.
"Ngươi… ngươi là ai?"
Hoa Vân trầm mặc một lúc, sau đó nghiêm túc nói:
"Ta chỉ là một người cổ hủ, không thích bị làm phiền khi ăn mì."
Cả quán trọ câm lặng.
Một cao nhân ẩn thế, một đại năng nhìn thấu thiên cơ, chỉ muốn… ăn mì?
Bắc Hoang Đao Ma tuyệt vọng.
Hắn lập tức dập đầu ba cái, rồi quay người bỏ chạy!
Cả tòa thành chấn động!
Từ hôm đó, một lời tiên đoán kinh hoàng lan truyền khắp Thiên Hoang Thành
"Người mặc áo xám, tóc rối, không thích bị làm phiền khi ăn mìchính là đại năng nhìn thấu thiên cơ! Kẻ nào chọc giận hắn, sẽ gặp thiên kiếp!"
Còn Hoa Vân…
Hắn chẳng hiểu chuyện quái gì vừa xảy ra."
Sau khi Bắc Hoang Đao Ma bị thiên kiếp đánh gục, chuyện về “Đại năng chỉ muốn ăn mì” lan truyền khắp Thiên Hoang Thành.
Tán tu sợ hãi, đại giáo dè chừng, thậm chí một số lão quái vật bế quan trăm năm cũng bắt đầu chú ý.
Nhưng nhân vật chính của câu chuyện…
Hoa Vân vẫn không hề hay biết.
Hắn ăn xong bát mì, trả tiền đầy đủ, rồi rời quán trọ tìm nơi ngủ qua đêm.
Một nam tử mặc hắc bào, ngồi xếp bằng giữa đại điện, trên đỉnh đầu treo một thanh cốt đao đầy tà khí.
Hắn chính là Chấp Pháp Trưởng Lão của Vô Cực Ma Tôngmột trong những kẻ đứng đầu ma đạo.
Trước mặt hắn, Bắc Hoang Đao Ma quỳ rạp xuống đất, thân thể vẫn còn run rẩy.
"Ngươi nói gì? Một câu nói của hắn khiến thiên kiếp giáng xuống?" Hắc bào nhân híp mắt.
Bắc Hoang Đao Ma gật đầu như giã tỏi, sắc mặt tái nhợt.
"Hắn nói ta bay thấp quá, sẽ vướng vào 'dây điện'… rồi đúng lúc đó thiên lôi đánh xuống!"
Chấp Pháp Trưởng Lão trầm tư.
Thiên Hoang Thành có vô số cường giả, nhưng người có thể khống chế thiên kiếp chỉ có thánh nhân!
Hơn nữa, giọng điệu của kẻ kia rất kỳ lạ, như thể thiên đạo nằm trong lòng bàn tay hắn, tùy ý suy diễn.
"Có thể nhìn thấu thiên cơ như vậy… chẳng lẽ hắn là ẩn thế đại năng?"
Bắc Hoang Đao Ma vội vàng gật đầu:
"Hơn nữa, hắn chỉ thích ăn mì. Điều đó chứng tỏ hắn không hứng thú với danh lợi, mà chỉ muốn lặng lẽ hành đạo!"
Chấp Pháp Trưởng Lão khẽ gật đầu.
Trong truyền thuyết, các đại nhân vật thường có sở thích kỳ lạngười thích trồng hoa, kẻ thích nuôi cá, có kẻ suốt đời chỉ mặc áo rách…
Một người chỉ thích ăn mì, cũng không phải không có khả năng.
Hắn trầm giọng nói:
"Không thể để hắn sống. Một kẻ có thể thao túng thiên kiếp, nếu trở thành kẻ địch, sẽ là đại họa cho ma đạo!"
"Truyền lệnh xuốngtriệu tập ba vị Địa Ma, á·m s·át người này!"
Bắc Hoang Đao Ma sợ hãi:
"Chấp Pháp Trưởng Lão, làm vậy có ổn không? Nếu chúng ta ra tay, lỡ như... thiên kiếp lại giáng xuống?"
Chấp Pháp Trưởng Lão cười lạnh.
"Cho dù hắn mạnh, chẳng lẽ có thể mạnh hơn Vô Cực Ma Tông?"
Một luồng sát khí tỏa ra, bao trùm đại điện.
Một âm mưu lớn đang dần hình thành!
Hoa Vân vừa thuê một căn phòng trong khách điếm.
Hắn mở túi hành lý, kiểm tra lại vài món đồ cần thiết:
Một thanh kiếm gỉ sét
Một túi gạo
Ba xấp giấy vàng dùng để viết thư, không phải phù chú
Một quyển "Luận Ngữ"
Rất đầy đủ.
Hắn gật đầu hài lòng, rồi nằm xuống ngủ.
Nhưng hắn không biết…
Ba vị Địa Ma của Vô Cực Ma Tông đã nhận được lệnh á·m s·át, đang nhanh chóng tiếp cận khách điếm nơi hắn ở!"
Nửa đêm, trong khách điếm
Bên ngoài trời đêm tĩnh lặng, nhưng trong bóng tối, ba bóng đen đang lặng lẽ tiếp cận phòng của Hoa Vân.
Bọn chúng chính là ba vị Địa Ma của Vô Cực Ma Tôngchuyên gia á·m s·át, từng g·iết c·hết vô số cao thủ.
"Kẻ này có thể thao túng thiên kiếp, phải cẩn thận." Một tên thì thầm.
"Không cần lo, chỉ là một lão nhân thích ăn mì, ta không tin hắn có thể sống sau một kích toàn lực của ta!" Một tên khác lạnh lùng nói.
Ba người nhẹ nhàng mở cửa sổ, len lén chui vào trong phòng.
Trong phòng, Hoa Vân đang nằm ngủ say, không hề có chút phòng bị nào.
Ba vị Địa Ma cười lạnh.
"Hắn không có cảnh giác? Đúng là đang tìm c·hết."
Một tên nhanh chóng rút ra một thanh chủy thủ màu đen, chứa đầy tà khí.
"Một đâm xuyên tim, g·iết gọn!"
Hắn lao đến, vung dao
Nhưng đúng lúc này…
Bộp!
Hắn đạp trúng túi gạo mà Hoa Vân để dưới đất.
Bàn chân mất thăng bằng, cả người mất đà, chủy thủ không đâm vào tim Hoa Vân mà đâm thẳng vào mông đồng bọn!
"A!!!"
Tên đồng bọn rú lên đau đớn, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ.
"Mày đâm tao làm gì?!"
Tên cầm chủy thủ sững sờ, vội vàng rút dao ra, nhưng máu chảy đầm đìa.
"Tao không cố ý! Tại túi gạo c·hết tiệt kia!"
Tên thứ ba hoảng loạn, vội vàng giơ tay bấm pháp quyết:
"Mau im miệng! Nếu đánh thức hắn, thiên kiếp sẽ giáng xuống!"
Hai tên kia sợ hãi, lập tức ngậm miệng.
Bọn chúng cố gắng nhịn đau, nhịn nhục, lặng lẽ tiếp tục tiến đến giường Hoa Vân.
Lần này, bọn chúng cẩn thận hơn.
Nhưng khi chuẩn bị ra tay…
RẦM!
Một con chuột từ trên xà nhà rơi xuống, rơi thẳng vào mặt tên cầm chủy thủ!
Hắn giật mình, lảo đảo…
Bịch!
Hắn ngã đập đầu vào bàn, b·ất t·ỉnh ngay tại chỗ.
Hai tên còn lại hít một hơi lạnh.
"Đây… đây là điềm báo gì?"
Tên b·ị đ·âm mông run rẩy:
"Không lẽ… thiên đạo đang cảnh cáo chúng ta?"
Tên còn lại rùng mình, cắn răng nói:
"Không được sợ! Chúng ta là Địa Ma, làm sao có thể sợ một túi gạo và một con chuột?"
Hắn quyết định không do dự nữa, rút ra một viên Hủy Linh Đanmột loại đan dược cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần bóp vỡ, nó sẽ p·hát n·ổ ngay lập tức, hủy diệt toàn bộ căn phòng!
"Dù là đại năng nhìn thấu thiên cơ, cũng không thể sống sót sau một v·ụ n·ổ!"
Hắn nắm chặt viên đan dược, chuẩn bị bóp nát.
Nhưng đúng lúc đó…
Cạch.
Hoa Vân trở mình.
"Ầy… ăn no quá, ngủ không ngon…"
Ba tên Địa Ma cứng đờ.
Hắn… hắn phát hiện bọn ta rồi sao?!
Tên cầm đan dược hoảng hốt đến mức tay run lên.
Bóp mạnh.
ẦM!
Viên Hủy Linh Đan p·hát n·ổ ngay trong tay hắn!
Ba tên Địa Ma bị nổ văng ra ngoài cửa sổ, lăn lộn giữa không trung như ba cục than cháy đen.
"Aaaaaaa!"
Cả ba rơi thẳng xuống đường phố, làm náo động cả khu vực.
Lúc này, Hoa Vân chậm rãi mở mắt, vẻ mặt ngái ngủ.
"Ầm ĩ quá…"
Hắn vươn vai, ngáp dài, rồi… quay người ngủ tiếp.
Cả Thiên Hoang Thành chấn động!
Ba vị Địa Ma của Vô Cực Ma Tông b·ị đ·ánh bại ngay trong đêm, thảm hại đến mức không thể tả!
Không ai biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng tất cả đều đồn rằng…
"Người mặc áo xám, chỉ thích ăn mì, chỉ cần trở mình cũng có thể tiêu diệt ma đạo!"
Cả giới tu chân kh·iếp sợ!"
Sáng hôm sau.
Thiên Hoang Thành chấn động!
Ba vị Địa Ma của Vô Cực Ma Tông b·ị đ·ánh trọng thương trong đêm, nằm thoi thóp trên đường, toàn thân cháy đen, không ai dám đến gần.
Chuyện này lập tức khiến cả thành dậy sóng.
"Là ai ra tay?"
"Một kích diệt ba Địa Ma, đây là thực lực gì?"
"Nghe nói chỉ là một lão nhân thích ăn mì!"
Tin đồn lan rộng, các thế lực lớn đều phái người dò xét.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.