Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tiên Lộ Kỳ Duyên
Unknown
Chương 33: Trong bóng
Ngày thứ tư sau sự kiện cái bóng.
Quảng trường Vân Tiêu Tông vẫn náo nhiệt như cũ. Đệ tử luyện kiếm, trưởng lão giá·m s·át, không ai nhận ra có thứ gì sai lệch.
Gã quét rác. Không ai nhớ đến hắn.
Mọi người chỉ thấy sân bãi sáng nay sạch sẽ một cách bất thường, nhưng không ai bận tâm ai đã quét dọn.
Mọi thứ trôi qua như thể gã chưa từng tồn tại.
Nhưng có một người nhớ.
Một tiểu đệ tử.
Hắn mới nhập môn chưa lâu, công pháp chưa tinh, chỉ là một kẻ vô danh trong hàng trăm đệ tử nội môn.
Nhưng hôm nay, trong khi lau kiếm ở bờ suối, hắn bỗng nhớ ra:
“Rõ ràng hôm qua còn có một lão già quét rác ở quảng trường…”
Nhưng hôm nay, hắn không thấy lão đâu.
Lạ hơn nữa, không ai nhắc đến lão.
Tiểu đệ tử nhíu mày.
Một nỗi bất an mơ hồ len lỏi trong lòng hắn.
Có thứ gì đó không đúng.
Hắn đứng dậy, bước về phía quảng trường, định hỏi các sư huynh. Nhưng vừa đặt chân lên bậc đá
Hắn dừng lại.
Trong dòng người qua lại, có một người đang nhìn hắn.
Một nam tử áo đen, đứng giữa quảng trường, yên lặng nhìn hắn.
Hắn không biết người này là ai. Nhưng hắn nhận ra
Người đó không có mặt.
Không mắt, không mũi, không miệng.
Chỉ là một khoảng trống nhợt nhạt.
Lần đầu tiên trong đời, tiểu đệ tử cảm thấy sợ hãi đến tột độ.
Hắn muốn quay người bỏ chạy, nhưng chân không nhấc lên nổi.
Nam tử áo đen bước về phía hắn.
Không nhanh, không chậm.
Nhưng mỗi bước đi của hắn
Thế giới xung quanh như chậm lại.
Tiểu đệ tử hoảng loạn. Hắn muốn hét lên, nhưng cổ họng khô khốc.
Rồi
Nam tử áo đen giơ một ngón tay lên
Đặt lên môi mình.
"Suỵt."
Khoảnh khắc ấy, âm thanh trong thế giới biến mất.
Và ngày hôm sau, không còn ai nhớ đến tiểu đệ tử đó nữa.
Ngày thứ năm sau sự kiện cái bóng.
Tại quảng trường Vân Tiêu Tông, mọi chuyện vẫn diễn ra như thường lệ. Các đệ tử luyện kiếm, trưởng lão chỉ dạy, không ai thấy có điều gì khác biệt.
Nhưng có một điều kỳ lạ
Số đệ tử dường như ít hơn một chút.
Những ai từng quen biết tiểu đệ tử kia không hề nhớ đến hắn.
Ngay cả sư phụ trực tiếp thu nhận hắn cũng không cảm thấy mất mát.
Hắn chưa từng tồn tại.
Nhưng có một người nhớ.
Một nữ đệ tử.
Nàng vốn là đồng môn của tiểu đệ tử kia, từng cùng hắn luyện kiếm bên bờ suối.
Hôm nay, khi quay lại bờ suối ấy, nàng bỗng nhớ ra:
“Rõ ràng trước đây, ta không luyện kiếm một mình…”
Bàn tay cầm kiếm của nàng khẽ run.
Nhưng nàng không thể nhớ ra ai từng đứng bên cạnh mình.
Chỉ là… có cái gì đó trống rỗng.
Nỗi bất an trỗi dậy trong lòng.
Nàng hít sâu, cố gắng nhớ lại.
Và rồi
Đối diện dòng suối, nàng thấy một bóng người.
Nam tử áo đen, vẫn bộ y phục đó, vẫn không có gương mặt.
Vẫn đứng lặng lẽ như lần trước.
Hắn không di chuyển. Không hề có hơi thở.
Nhưng nữ đệ tử cảm thấy như có một thứ gì đó vô hình đang kéo nàng về phía hắn.
Nàng muốn quay lưng bỏ chạy
Nhưng ngay khi nàng có ý định đó, nam tử áo đen khẽ nghiêng đầu.
Dù không có mắt, nàng vẫn cảm nhận được ánh nhìn của hắn.
Rồi hắn
Đưa tay lên.
Và gõ nhẹ một lần vào không khí.
Cạch.
Cả thế giới chấn động.
Không ai trên quảng trường cảm nhận được điều này.
Nhưng nữ đệ tử thì khác.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nàng thấy xung quanh mình
Mọi thứ méo mó.
Không gian như bị bẻ cong, các hình ảnh vặn vẹo. Các sư huynh, sư tỷ đang tập luyện trong quảng trường đều… bị kéo dài ra như những cái bóng dị dạng.
Tiếng kiếm v·a c·hạm vang vọng, nhưng nghe như vọng đến từ một nơi xa xôi.
Nàng cảm thấy ý thức mình đang trượt khỏi cơ thể.
Nàng mở miệng định hét lên.
Nhưng không có âm thanh nào thoát ra.
Nam tử áo đen nhấc tay, đặt lên môi.
“Suỵt.”
Bóng tối ập xuống.
Và ngày hôm sau, không còn ai nhớ đến nữ đệ tử ấy nữa.
Ngày thứ sáu sau sự kiện cái bóng.
Lần này, trưởng lão của Vân Tiêu Tông biến mất.
Hắn không phải là kẻ vô danh.
Hắn là Chấp Pháp Trưởng Lão, kẻ cứng rắn nhất tông môn, tu vi Kim Đan hậu kỳ, đã tồn tại suốt ba trăm năm.
Nhưng vào sáng nay
Không một ai nhắc đến hắn.
Không có tiếng đệ tử hỏi han. Không có ai bàn luận. Không có chút dấu vết nào của hắn từng tồn tại.
Chức vị Chấp Pháp Trưởng Lão vẫn còn, nhưng lại có tên của một người khác, một cái tên vốn chưa từng nghe qua, nhưng lại như đã tồn tại từ lâu.
Không một ai thấy điều đó bất thường.
Ngoại trừ một người.
Chưởng môn.
Lão ngồi bên trong đại điện, nhìn chằm chằm vào danh sách trưởng lão trên ngọc giản.
Ngón tay lão lướt qua dòng chữ
Tên của Chấp Pháp Trưởng Lão.
Lão cảm thấy có gì đó sai sai.
Nhưng lão không nhớ được là sai ở đâu.
Chỉ là…
Có thứ gì đó đã biến mất.
Mồ hôi lạnh chảy xuống lưng chưởng môn.
Lão cẩn thận ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa đại điện.
Ngoài kia, mây trắng phiêu diêu, đệ tử đi lại như thường, mọi thứ vẫn là Vân Tiêu Tông.
Nhưng trong lòng lão, một nỗi bất an dâng lên.
Lão biết
Có thứ gì đó đang dần nuốt chửng tông môn này.
Nhưng lão không thể tìm ra nó.
Lão không thể nhớ ra những kẻ đã biến mất.
Không thể nhớ ra cái bóng đang lặng lẽ đứng đâu đó.
Và khi lão giật mình quay lại, trước mặt lão, đã có một bóng người áo đen.
Hắn không có mặt.
Không có hơi thở.
Hắn chỉ đứng đó, yên lặng, nhìn lão.
Lão mở miệng định hỏi
Nhưng…
Không có âm thanh nào thoát ra.
Bóng người giơ một ngón tay lên, chạm nhẹ vào hư không trước mặt chưởng môn.
Cạch.
Toàn bộ thế giới méo mó.
Và vào sáng ngày thứ bảy
Vị chưởng môn Vân Tiêu Tông đã không còn tồn tại.
Không ai nhớ đến lão.
Tông môn vẫn vận hành bình thường.
Một chưởng môn mới đã lên thay.
Mọi thứ vẫn y như trước.
Chỉ là…
Cái bóng kia đã tiến thêm một bước.