Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 34: Truyền nhân

Chương 34: Truyền nhân


Ngày thứ bảy.

Mặt trời lên cao, ánh sáng trải dài khắp Vân Tiêu Tông. Đệ tử vẫn đi lại, cười nói, luyện công như bình thường. Không ai cảm thấy có gì khác lạ.

Tông môn vẫn như cũ.

Nhưng

Không còn ai nhớ đến chưởng môn cũ.

Thậm chí không ai nhớ rằng đã từng có một chưởng môn khác.

Chưởng môn mới, Tần Mộ, ngồi trên cao, nhìn xuống các trưởng lão bên dưới.

Hắn vừa kế vị hôm nay.

Nhưng…

Hắn không nhớ tại sao mình lại là chưởng môn.

Hắn không nhớ quá trình mình được bổ nhiệm, không nhớ những nghi thức sắc phong, không nhớ cả người đã trao lại chức vị này.

Chỉ nhớ rằng, từ khi mở mắt ra sáng nay, hắn đã là chưởng môn.

Tần Mộ nắm chặt tay.

Hắn cảm thấy có gì đó rất sai.

Nhưng những trưởng lão bên dưới không ai nghi ngờ.

Tất cả đều cung kính, tất cả đều hành xử như đây là chuyện bình thường.

Như thể Tần Mộ từ trước đến nay vẫn luôn là chưởng môn.

"Chưởng môn." Một vị trưởng lão lên tiếng, ánh mắt trầm tĩnh.

"Đại hội tông môn sắp diễn ra, ngài có chỉ thị gì không."

Tần Mộ nhìn xuống.

Hắn có thể nhớ rõ từng trưởng lão, từng vị trí trong tông môn, từng quy tắc, từng mệnh lệnh.

Nhưng…

Không nhớ chính mình.

Không nhớ mình đã từng là ai trước khi thành chưởng môn.

Không đúng.

Không thể như vậy được.

Tần Mộ hít sâu, khẽ nói:

"Đại hội cứ theo kế hoạch."

Giọng hắn vẫn bình tĩnh.

Nhưng trái tim đã sớm loạn nhịp.

Có thứ gì đó đang thao túng tông môn này.

Có thứ gì đó đã xóa đi quá khứ.

Và ngay khi hắn nhận ra điều đó

Hắn thấy một bóng đen thấp thoáng giữa các trưởng lão.

Nó không có mặt.

Không có khí tức.

Nhưng vẫn đứng đó.

Ngay giữa bọn họ.

Tần Mộ muốn mở miệng

Nhưng cổ họng hắn như bị bóp nghẹt.

Mọi người vẫn bàn luận, vẫn thảo luận về tông môn như thể không có gì xảy ra.

Không một ai nhìn thấy bóng đen kia.

Không một ai cảm thấy điều gì khác thường.

Tần Mộ bỗng hiểu ra một chuyện.

Mình đã quá muộn.

Mình không còn là Tần Mộ nữa.

Bóng đen kia, nó đã đứng ở đây từ trước.

Và nó chỉ đợi hắn nhận ra.

Cạch.

Hư không méo mó.

Tần Mộ chợt nhận ra…

Hắn không còn nhớ mình là ai nữa.

Không còn nhớ tại sao mình ngồi ở đây.

Không còn nhớ…

Rằng hắn đã từng tồn tại.

Và vào sáng ngày thứ tám

Chưởng môn mới của Vân Tiêu Tông là Lục Uyên.

Tất cả mọi thứ vẫn như bình thường.

Tông môn vẫn vận hành như cũ.

Không ai nhớ đến Tần Mộ.

Không ai nhớ chuyện gì đã xảy ra.

Chỉ có bóng đen kia…

Đã tiến thêm một bước.

Truyền Nhân Bí Ẩn

Vào một ngày không mấy đặc biệt, trong góc khuất của Thiên Huyền Tông, một nhóm đệ tử đang lặng lẽ tụ tập.

Chỗ này không phải nơi luyện công, cũng chẳng phải khu vực quan trọng. Chỉ là một hành lang cũ, ít ai lui tới, ánh sáng lờ mờ, không khí ẩm thấp, như thể cả tông môn đã quên đi góc này.

Nhưng hôm nay, nơi đây lại có một cuộc gặp gỡ kỳ lạ.

Một đệ tử trẻ tuổi quỳ gối giữa đám đông.

Mặt hắn trắng bệch, ánh mắt hoảng hốt, nhìn về phía trướcnơi có một người đang đứng.

Một người mặc áo xám tro, tóc xõa dài, khuôn mặt mơ hồ, như thể không thể nhớ rõ hình dáng.

Người áo xám nhìn xuống đệ tử quỳ trước mặt, giọng nói trầm tĩnh:

"Ngươi có biết mình đã phạm vào điều gì không."

Đệ tử kia run rẩy.

Hắn không biết.

Thật sự không biết.

Hôm qua hắn vẫn còn là một đệ tử bình thường, chăm chỉ luyện công, tuân theo quy củ. Nhưng sáng nay, hắn bị gọi đến đây.

Tất cả mọi người đều nói hắn có dấu hiệu bất thường.

Nhưng là bất thường ở đâu.

Hắn không nhớ.

Không ai nói rõ.

Chỉ biết rằng

Mọi người đều tin rằng hắn là vấn đề.

Người áo xám tiến lên một bước.

"Ngươi biết vì sao mình quỳ không."

Đệ tử cắn răng, cố gắng giữ bình tĩnh:

"Ta… không biết."

"Ngươi không biết, nhưng mọi người đều biết."

Lời này vừa dứt, những đệ tử xung quanh đều gật đầu.

"Đúng vậy."

"Đúng là hắn rồi."

"Không sai được."

Những ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn.

Như thể hắn đã thật sự làm gì đó.

Như thể trong thâm tâm, chính hắn cũng tin rằng mình đã phạm lỗi.

Nhưng… hắn thật sự không nhớ.

Hắn cảm thấy cái gì đó đang rời khỏi trí nhớ của mình.

Hắn cảm thấy một phần nào đó của bản thân đang bị bóp méo.

Người áo xám cúi xuống, nhẹ giọng nói:

"Ngươi chính là truyền nhân."

"Truyền nhân." Đệ tử run rẩy. "Truyền nhân của cái gì."

Người áo xám mỉm cười.

"Ngươi chính là truyền nhân của chính ngươi."

Lời này vừa dứt, đệ tử kia chợt nhận ra

Hắn không nhớ mình là ai nữa.

Không nhớ mình đến từ đâu.

Không nhớ mình có từng tồn tại hay không.

Và khi những ký ức cuối cùng vụn vỡ…

Hắn biến mất.

Sáng hôm sau, trên bảng danh sách đệ tử của Thiên Huyền Tông…

Không có ai tên như hắn.

Không ai nhớ rằng hắn đã từng tồn tại.

Chỉ có người áo xám…

Vẫn đứng ở đó.

Người Còn Nhớ

Vài ngày sau, trong cùng góc hành lang cũ kỹ đó, một đệ tử khác vô tình đi ngang qua.

Hắn không có lý do gì để dừng lại, nhưng khi bước qua, cảm giác khó chịu bất giác dâng lên.

Như thể nơi này đã từng có chuyện gì đó.

Như thể có thứ gì đó còn sót lại.

Hắn nhíu mày, đưa tay chạm vào bức tường rêu phong.

Lạnh lẽo.

Cảm giác lành lạnh lan dọc bàn tay, kéo lên cánh tay, rồi xuyên thẳng vào đầu óc.

"Có ai đó từng quỳ ở đây."

Ý nghĩ này đột nhiên hiện lên trong tâm trí hắn.

Hắn giật mình.

Chuyện này từ đâu ra.

Hắn không nhớ đã từng nghe ai kể.

Hắn không nhớ đã từng thấy.

Nhưng ý nghĩ ấy quá rõ ràng, như thể…

Chính hắn đã chứng kiến.

Đêm hôm đó, hắn trằn trọc không ngủ được.

Hắn nhắm mắt, nhưng trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh một bóng người quỳ gối.

Một người không có khuôn mặt.

Một người không có tên.

Sáng hôm sau, hắn bước vào đại điện, cúi đầu bẩm báo trưởng lão.

"Đệ tử có một chuyện muốn hỏi."

Trưởng lão nhìn hắn, ánh mắt thản nhiên như nước.

"Chuyện gì."

"Trong tông môn… có từng có ai biến mất mà không ai nhớ đến không."

Câu hỏi vừa dứt, toàn đại điện chìm vào yên lặng.

Không ai nói gì.

Chỉ có trưởng lão vẫn nhìn hắn, ánh mắt thản nhiên không gợn sóng.

Rồi trưởng lão chậm rãi đáp:

"Ngươi nghe chuyện này từ đâu."

Đệ tử hơi do dự.

"Ta… ta không biết. Nhưng có một cảm giác rất rõ ràng…"

Trưởng lão im lặng trong giây lát, rồi mỉm cười.

"Ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi."

Giọng điệu bình thản, không có vẻ trách móc.

Nhưng tất cả những người trong đại điện đều nhìn hắn.

Từng ánh mắt.

Từng tia nhìn chằm chằm.

Như thể hắn vừa nói ra một điều không nên nói.

Như thểhắn đã phạm phải một sai lầm.

Trong khoảnh khắc đó, hắn hiểu ra.

Có điều gì đó hắn không nên nhớ.

Có điều gì đó hắn không nên hỏi.

Tim hắn đập mạnh.

Hắn cúi đầu thật sâu.

"... Là ta suy nghĩ nhiều."

Không ai nói gì thêm.

Nhưng khi hắn xoay người rời khỏi đại điện…

Hắn cảm thấy ai đó đang theo dõi mình.

Và đêm hôm đó, khi hắn thức dậy giữa giấc ngủ…

Trong góc phòng tối, có một người đang đứng.

Không có khuôn mặt.

Không có tên.

Nhưng hắn biếtngười đó từng tồn tại.

Lời Thì Thầm Trong Đêm

Hắn mở mắt.

Trong bóng tối, kẻ không mặt đứng đó.

Không có khuôn mặt, nhưng hắn biết ánh mắt ấy đang nhìn mình.

Một cảm giác lành lạnh bò dọc sống lưng.

Hắn muốn hét lên, nhưng cổ họng cứng lại.

Bóng người kia không cử động, chỉ đứng yên.

Một luồng hơi lạnh lẽo quẩn quanh trong phòng, như tiếng gió rít khe khẽ, như tiếng ai đó đang thì thầm.

"Ngươi... nhớ ra rồi sao."

Hắn không đáp.

Nhưng trong lòng hắn, một câu trả lời mơ hồ vang lên.

Ta không nhớ. Nhưng ta biết.

Kẻ không mặt chậm rãi cúi đầu.

Gật đầu.

Hắn cảm thấy đầu óc ong ong, những hình ảnh mơ hồ vụt qua tâm trí

Một khoảng sân tĩnh lặng. Một bóng người quỳ dưới ánh trăng.

Tiếng bước chân vang vọng trong hành lang. Một giọng nói lạnh lẽo cất lên.

"Tội danh: nhớ điều không nên nhớ."

Tiếng vạt áo phất động. Một lưỡi kiếm giáng xuống.

Rồi bóng người ấy biến mất khỏi thế gian.

Không ai nhắc đến nữa. Không ai nhớ đến nữa.

Nhưng có thật là không ai nhớ không.

Hắn rùng mình.

Kẻ không mặt vẫn đứng đó, như chờ đợi điều gì.

"Ngươi có muốn quên không."

Hắn cứng đờ.

Không biết vì sao, hắn có cảm giác… nếu hắn nói có, ngày mai khi thức dậy, hắn sẽ không nhớ gì nữa.

Không nhớ kẻ không mặt.

Không nhớ những hình ảnh thoáng qua trong đầu.

Không nhớ câu hỏi hắn đã từng đặt ra trong đại điện.

Không nhớ ánh mắt của trưởng lão.

Không nhớ cảm giác bất an bám lấy mình suốt những ngày qua.

Mọi thứ… sẽ biến mất.

Giống như những người kia.

Giống như những người đã quỳ dưới ánh trăng.

Hắn cảm thấy lạnh sống lưng.

Mồ hôi rịn ra từ lòng bàn tay.

Hắn mở miệng, muốn nói điều gì đó… nhưng giọng nói mắc kẹt trong cổ.

Có thật hắn muốn quên không.

Hắn không biết.

Nhưng hắn biết…

Nếu hắn nói "không"hắn sẽ không còn đường lui.

Chương 34: Truyền nhân