Tiên Lộ Kỳ Duyên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 66: Đại Hội Tu Chân kẻ không thể bị đánh bại
Bên dưới lôi đài:
Bọn họ không nói gì, nhưng sự hiện diện lại rõ ràng đến đáng sợ.
Nhưng mọi kẻ bước vào Vân Kiếm Tông... đều không dám chạm vào nó.
Nhưng bây giờ, hắn không thể nhớ ra.
Và trong sự tĩnh lặng đó
“Không phải vì hắn mạnh… mà vì không ai dám xác nhận hắn yếu.”
Bóng đêm càng lúc càng sâu.
Một đoàn người khoác đạo bào đủ màu sắc lặng lẽ xuất hiện.
Không một quyền.
Không ai biết nó từ đâu đến, từ khi nào xuất hiện.
Hắn không thể đáp.
Nhưng rồi…
Lôi đài vẫn im lặng.
Không còn là yêu ma.
Không chào hỏi ai.
Và vì thế… nó đã không còn tồn tại.
Chỉ còn những màn diễn kịch tinh vi đến tận cùng.
Sương mù không che được ánh mắt.
Đôi mắt bọn họ không chớp.
Trăm tông hội tụ. Vạn đạo tranh phong. Đây là nơi mạnh yếu được phân định, là nơi kẻ thắng được ghi danh vào sử sách, kẻ thua bị vùi dập xuống bùn.
"Nếu đã không thể xác định hắn tồn tại hay không… vậy phải chăng, chúng ta đều là ảo giác của hắn?"
Tuyệt khí chi thôn Nhẫn Đạo tận cùng
Giả Đạo đã tẩy sạch mọi ký ức.
Hắn chẳng làm gì cả.
Hắn hít một hơi thật sâu.
Chỉ còn lại một điều:
Chương 66: Đại Hội Tu Chân kẻ không thể bị đánh bại
Hắn từng là kẻ duy nhất thấy được thanh kiếm này xuất hiện.
Không còn là con người.
Một kẻ không ra tay, không thể kiểm chứng, không thể đoán được sâu cạn đó là nỗi sợ lớn nhất của tu sĩ.
Nếu đánh mà thắng, thì chẳng qua đối phương ẩn giấu thực lực để bảo toàn mạng sống.
đã quên mất ngôn ngữ của hơi thở.
Người lạ mặt đứng yên giữa con đường đất, cảm giác như toàn bộ không gian đang hút hết không khí xung quanh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không phải một.
Đại Hội Tu Chân Một Cuộc Chơi Không Lối Thoát
Mà là những sinh vật đã buông bỏ hơi thở, đã từ chối sự sống,
Nhưng…
Tất cả cùng hội tụ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bên cạnh, một trưởng lão tiếp lời:
Đại Hội Tu Chân Kẻ Không Thể Đánh Bại
để bước vào Nhẫn Đạo chân chính.
Không bộc phát khí thế.
Mà vì nơi này không có dưỡng khí.
Không có trưởng lão.
Rồi một giọng nói vang lên.
Tất cả bọn chúng đều không thở.
Bởi ai cũng hiểu:
Một lão giả áo bào trắng, tông chủ của Huyễn Ma Tông, đứng lên cất giọng sang sảng:
Ngôi làng này không có tiếng động.
người của các tông môn khác xuất hiện tại đó
Nhưng hắn vẫn chiến thắng.
Giả Đạo đã bao trùm.
Bọn chúng bắt đầu hoảng sợ.
Không có tông chủ.
Nhưng nếu đánh mà thua… thì chính gã sẽ trở thành kẻ ngốc bị lừa gạt.
Hắn chậm rãi nói:
Tĩnh Mặc Chi Làng... càng thêm tĩnh lặng.
Tĩnh Mặc Chi Làng Nhẫn Đạo đối đầu Giả Đạo
Không khí…
"Một kẻ có thể không tồn tại, làm sao có thể b·ị đ·ánh bại?"
Những đôi mắt rỗng tuếch, trắng dã, đồng loạt xoay về phía hắn.
Không phải vì áp lực.
Bọn chúng nói rằng nơi đây không tồn tại.
Tất cả cùng lúc dừng lại.
Bởi vì...
Hắn không đáp.
Không ai có thể cảm nhận được hắn có còn tồn tại hay không.
Bóng áo xám tro vẫn đứng đó.
nhưng vẫn đứng ngay tại đó.
“Đại hội năm nay, kẻ chiến thắng không chỉ cần thực lực, mà còn phải giành được sự tin tưởng tuyệt đối từ tất cả mọi người!”
Thiếu niên áo xám bước thẳng vào vòng tiếp theo.
Chỉ cần đủ người tin tưởng, một kẻ yếu vẫn có thể đăng quang.
Lời vừa dứt, toàn trường trầm mặc.
Làn gió nhẹ thổi qua lôi đài.
Người lạ mặt siết chặt tay.
Chỉ có một thanh kiếm cắm ở đó.
Một thiếu niên mặc áo vải xám, vẻ ngoài tầm thường đến mức không ai buồn nhìn thêm lần thứ hai.
Không cần tranh giành.
Không cần chiến đấu.
Một bóng người khoác áo xám tro tiến vào làng.
Hắn biến mất trong ánh mắt bọn chúng,
Từng người bắt đầu xì xào.
Không thể hiện thần thông.
Huyễn Ma Tông Kẻ biến ảo giữa thực và hư.
Chỉ sau một khắc, hắn đã trở thành kẻ đáng sợ nhất lôi đài.
Hắn chẳng làm gì cả.
Thế nhưng…
Không phải hai.
Lần đầu tiên trong lịch sử Giả Đạo,
Những tông môn quyền thế nhất đã đến.
Đại hội tu chân
Trên đài cao, một vị tông chủ lẩm bẩm:
Vì gã biết:
Một kiếm tu áo trắng bước lên trước.
Nhưng điều buồn cười nhất là:
“Vậy… rốt cuộc hắn là cái gì?”
Trên đài cao, một vị tông chủ gõ nhẹ ngón tay lên ghế:
Nhưng Nhẫn Đạo lại vượt ra khỏi thực tại.
Không ai nói thêm lời nào.
Cả thế giới này…
"Đây là thứ sức mạnh gì? Khiến cả cường giả Bách Quỷ Tông cũng không dám xuất thủ?”
Một tiếng thở dài vang lên từ hư vô.
Nhưng ai cũng tin rằng
Không còn những trận chiến sinh tử chân chính.
Vân Kiếm Tông Đại điện trống trải, chỉ có một thanh kiếm cắm trên bậc thềm
Một đạo sĩ vận bào phục vàng kim khẽ vuốt râu, đôi mắt lóe lên suy tư:
Hắn đứng lặng lẽ.
Bọn họ đến để chứng kiến.
"Một người đã không còn tồn tại, làm sao có thể chiến?"
Thiên Kiếm Thành, trung tâm của tu chân giới.
Sự thật không còn quan trọng.
Và thế là…
Lời nói không còn là sự thật.
“Có thể giấu kiếm trong vỏ đến mức này, chỉ có hai khả năng: Hoặc là rác rưởi, hoặc là… vượt xa tất cả.”
Hắn cũng không thể.
Bên ngoài đại điện, một người khoác áo đen chậm rãi tiến vào.
Nhưng giờ đây… gã không dám ra tay.
Đây không còn là một ngôi làng, mà là một mộ địa của sinh linh.
Hắn không được rút thanh kiếm đó.
Vạn Kiếm Tông Kiếm tu đứng trên đỉnh nhân gian.
Một bàn tay khô quắt từ từ vươn lên từ lòng đất.
Dưới sự thao túng của Giả Đạo, chỉ cần đủ người tin,
Vậy thì… thực tại này, ai là chủ?
Mọi ánh mắt bắt đầu đổ dồn vào hắn.
Không phải vì sợ hãi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vì sao?
Hắn không nói, cũng không cần nói.
Làn gió lạnh lẽo xoáy qua những mái nhà rệu rã, cuốn theo một mùi ẩm mốc quái dị.
Mọi ánh mắt đều dán chặt vào thiếu niên áo xám. Hắn không nói, không động, không thở mạnh.
Giả Đạo đã bóp méo thực tại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trên lôi đài, đối thủ của hắn một thiên tài tuyệt đỉnh của Bách Quỷ Tông đang đứng đối diện.
Hắn cảm thấy lồng ngực trống rỗng. Không khí không còn tồn tại.
Xoẹt!
Bên cạnh, một trưởng lão lắc đầu, giọng trầm trọng:
Không gian rơi vào tĩnh lặng tuyệt đối.
Bên trong đại điện chính của Đại Hội:
Ầm!
Mặt đất rung chuyển.
Không nói một lời.
Tiến thoái lưỡng nan.
Cửu U Huyết Địa Luyện huyết thành đạo, quỷ dị khó lường.
Hơi thở hắn chậm rãi thu liễm,
Hắn không thể thở.
“Kỳ quái… chẳng ai biết tên hắn, chẳng ai thấy hắn ra tay, vậy mà ai cũng tin rằng hắn vô địch…”
Không còn những kiếm đạo huy hoàng, pháp thuật vô song.
Nhưng Nhẫn Đạo... thì ngay cả thực tại cũng không thể ảnh hưởng đến họ.
“Ngươi đã chấp nhận hay chưa?”
Thực tại sẽ sụp đổ.
Hắn đã từng là đệ tử Vân Kiếm Tông.
Một bóng đen vụt qua, nhanh đến mức không thể nhìn thấy.
Tông môn đã trở thành một nơi vắng lặng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chúng không thể xác định được hắn có còn tồn tại hay không.
“Vô Thượng Hô Hấp Quyết…”
Nhưng rồi…
“Người này… thật đáng sợ.”
Thiếu niên áo xám vẫn đứng yên, không có tư thế chiến đấu, không có linh áp chấn nh·iếp, không có bất kỳ dấu hiệu nào chứng minh hắn mạnh.
Chỉ cần để người khác tự lừa gạt chính họ.
Đến khi không còn bất kỳ dao động nào.
Giả Đạo có thể bóp méo thực tại.
Nhưng chính vì như vậy… hắn lại càng đáng sợ.
Ngôi làng lặng câm Hô Hấp Quyết vang vọng
Gã là quái vật tu luyện trăm năm, từng g·iết Kim Đan chỉ bằng một ánh mắt.
“Hắn không nói một lời, tức là có nội tình sâu không lường được!”
Nếu hắn ẩn nhẫn, thì có thể hắn chỉ là kẻ vô danh.
thì giả cũng thành thật.
Thái Hư Đạo Cung Thông thiên triệt địa, nắm giữ mệnh số.
Hắn đứng giữa hàng trăm thiên tài tuyệt thế, lẳng lặng không nói gì.
Giả Đạo chân chính…
Không phải vì họ không muốn nói.
Khi Giả Đạo thống trị, chân lý không còn là chân lý,
Vô số kẻ dưới đài bắt đầu dao động.
Không một kiếm.
Mà là hàng trăm bóng người không phát ra tiếng động, không có hơi thở.
“Nhìn vẻ mặt thản nhiên kia kìa! Kẻ mạnh chân chính mới có phong thái ấy!”
không còn.
Và thế là…
Nhưng hắn đang chiến thắng.
Gã đành phải lùi bước.
Không ai có thể giải thích vì sao.
Mà vì họ không thể.
Một ma tu cười khẽ, giọng hắn như hơi thở quỷ mị:
Hắn biết rõ sự thật.
Nếu rút thanh kiếm này ra…
Gió nhẹ không mang theo âm thanh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.