Tiên Lộ Kỳ Duyên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 67: Lưu Vân Kiếm
Nhưng nếu hắn thực sự là quái vật giả trang, thì kẻ nào dám là người thử kiếm?
Vòng tiếp theo, một thiên tài của Cửu Thiên Lôi Điện Tông bước lên.
Hắn hít sâu, lôi đình cuồng bạo bùng nổ quanh thân.
Binh! Binh! Binh!
Thiên kiếp lôi lực giáng xuống lôi đài, xé rách mặt đất, không gian vặn vẹo, lôi quang chớp động.
“Ta sẽ không phạm sai lầm như kẻ trước,” thiên tài Cửu Thiên lạnh giọng. “Ta sẽ thử ngươi.”
Nhưng đúng lúc này…
Thiếu niên áo xám hơi nghiêng đầu, lẩm bẩm một câu nhỏ đến mức không ai nghe rõ.
Và thế là…
Thiên tài Cửu Thiên lập tức quỳ xuống.
Ầm!!!
Toàn trường chấn động.
Trên đài cao, các tông chủ đồng loạt đứng bật dậy.
“Cái gì?”
Một thiên tài vừa mới khí thế ngập trời, đột nhiên quỳ gối chỉ vì một câu nói?
Hắn đã nói gì?
Không ai biết.
Nhưng từ giây phút này…
Huyền thoại về kẻ không thể đánh bại chính thức lan truyền.
Không khí tĩnh mịch bao trùm đại hội.
Không ai hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Thiên tài Cửu Thiên Lôi Điện Tông vẫn quỳ.
Hắn cắn chặt răng, cả người run rẩy. Không phải vì sợ hãi, mà vì chính hắn cũng không hiểu tại sao mình quỳ xuống.
“Ngươi…” Hắn ngẩng đầu, ánh mắt đầy kinh hãi.
“Ngươi đã nói gì?”
Thiếu niên áo xám khẽ mỉm cười.
“Ta chỉ nói… ngươi nên quỳ.”
ẦM!!!
Tu sĩ toàn trường đều run rẩy.
Chỉ một câu nói…
Một thiên tài đã quỳ.
Không ai có thể lý giải, nhưng không ai dám nghi ngờ.
Trên đài cao, một vị tông chủ siết chặt tay ghế.
“Đây là… giả đạo?”
Một trưởng lão hít một hơi lạnh:
“Không… còn đáng sợ hơn giả đạo.”
Giả đạo cần lừa gạt, thao túng nhận thức.
Nhưng kẻ này… chỉ cần một câu nói.
Vòng tiếp theo.
Không ai dám bước lên.
Đại hội tu chân, nơi cường giả tranh phong, giờ đây lại trở thành một màn kịch câm.
Từng thiên tài chắp tay sau lưng, cúi đầu nhìn xuống đất.
Từng cường giả bưng chén trà, không dám bình luận.
Không phải vì bọn họ yếu, mà vì không ai muốn thử.
Hắn có thực sự mạnh không?
Không ai dám kiểm chứng.
Và chính điều đó… mới là thứ đáng sợ nhất.
Sự im lặng đáng sợ.
Không ai dám bước lên.
Không ai dám thử thách kẻ kia.
Một trưởng lão chậm rãi cất giọng:
“Không lẽ đại hội tu chân lại kết thúc như thế này?”
Không ai trả lời.
Chỉ có tiếng gió lạnh thổi qua quảng trường rộng lớn.
Bất ngờ
Một bóng người chậm rãi tiến ra.
Đại diện Vạn Kiếm Tông.
Thanh niên áo trắng, ánh mắt lạnh lẽo như tuyết đọng ngàn năm.
Lưu Vân Kiếm.
Cả hội trường xôn xao.
Nếu có người dám bước ra lúc này, chỉ có thể là hắn.
Hai người đối diện.
Một kẻ đứng đó, không v·ũ k·hí, không khí thế, không dao động linh lực.
Một kẻ đứng đó, kiếm ý ngập trời, mỗi sợi tóc cũng như lưỡi kiếm sắc bén.
Lưu Vân Kiếm nhíu mày:
“Ta nên quỳ sao?”
Thiếu niên áo xám khẽ cười:
“Ngươi muốn thử không?”
ẦM!!!
Một kiếm chém xuống.
Không có ánh sáng.
Không có kiếm khí.
Chỉ có một đường cắt
Xuyên thẳng đại hội tu chân.
Một đường kiếm cắt xuống.
Thế giới im lặng.
Cả quảng trường bị chia đôi.
Bụi bốc lên.
Không ai thấy rõ chuyện gì xảy ra.
Nhưng rồi
Một cảnh tượng không thể tin nổi.
Lưu Vân Kiếm vẫn đứng yên.
Thanh kiếm của hắn… chưa hề chạm tới đối thủ.
“Hả?”
Hắn nhìn xuống.
Bàn tay cầm kiếm… đang run nhẹ.
Không phải vì sợ.
Không phải vì đau.
Mà là vì hắn không hiểu.
Đối diện, thiếu niên áo xám cười nhạt.
“Ngươi có biết… lúc nãy ngươi đã chém trúng ta rồi không?”
Lưu Vân Kiếm sững lại.
“Ta không cảm nhận được.”
Thiếu niên áo xám gật đầu:
“Đúng vậy. Ngươi không thể cảm nhận được. Bởi vì trong mắt ngươi”
Hắn giơ tay.
Một vệt máu mờ hiện lên trên áo hắn.
“ngươi chưa từng nghĩ rằng kiếm của ngươi có thể bị ‘bắt lấy’.”
Lưu Vân Kiếm trầm mặc.
Lần đầu tiên, hắn cảm thấy một thứ không thể diễn tả bằng lời.
Không phải sợ hãi.
Không phải giận dữ.
Mà là… không hiểu nổi.
Thiếu niên áo xám cười khẽ:
“Ngươi mạnh hơn ta. Nhưng chỉ cần ta thuyết phục bản thân ngươi rằng kiếm của ngươi chưa từng chém trúng”
Hắn chỉ vào vệt máu.
“thì v·ết t·hương này… sẽ không bao giờ tồn tại trong thực tế.”
ẦM!!!
Linh lực bùng nổ.
Cả đại hội đứng bật dậy.
Chúng tu sĩ rùng mình.
Bởi vì bọn họ hiểu
Đây không còn là một trận chiến của kiếm nữa.
Mà là trận chiến của nhận thức.
Cả đại hội lặng ngắt.
Không ai nói một lời.
Không ai dám thở mạnh.
Bởi vì tất cả đều đang chứng kiến một sự thật không thể hiểu nổi.
Lưu Vân Kiếm rõ ràng đã chém trúng.
Nhưng trong mắt tất cả mọi ngườihắn chưa từng chém trúng.
Thiếu niên áo xám nhẹ nhàng vuốt lại y phục.
“Kiếm của ngươi quá nhanh, quá mạnh, nhưng nó không thể cắt được một thứ.”
Hắn đưa tay lên thái dương.
“Nhận thức.”
Lưu Vân Kiếm siết chặt kiếm.
Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Không phải sợ.
Không phải tức giận.
Mà là một thứ hắn chưa từng trải qua.
Nghi hoặc.
ẦM!!!
Linh khí bùng nổ.
Áo bào trắng tung bay, kiếm khí cuồn cuộn.
Áp lực từ Lưu Vân Kiếm bao trùm cả quảng trường.
“Không thể nào.”
Thanh kiếm của hắn không thể nào thua được.
Dù là ma đạo, đao đạo, hay bất kỳ đạo nào khác
Hắn đều có thể dùng kiếm phá vỡ.
Nhưng bây giờ
Hắn lại không thể phá vỡ một thứ không có hình dạng.
Thiếu niên áo xám bước lên một bước.
Khoảnh khắc đó, tất cả tu sĩ trong đại hội đều cảm thấy một sự thay đổi.
Không gian bỗng trở nên vặn vẹo.
Nhận thức của bọn họ bị lay động.
Bọn họ bắt đầu hoài nghi.
Lưu Vân Kiếm cảm thấy áp lực.
Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy bản thân mình đang dao động.
Bởi vì nếu tất cả mọi người đều tin rằng hắn chưa từng chém trúng…
Vậy sự thật có còn là sự thật không?
Thiếu niên áo xám mỉm cười.
“Lưu Vân Kiếm, ngươi là thiên tài mạnh nhất thế hệ này.”
“Nhưng hôm nay”
Hắn giơ tay, chỉ vào trán của Lưu Vân Kiếm.
“ta sẽ khiến ngươi hoài nghi chính sự tồn tại của mình.”
ẦM!!!
Một cỗ lực lượng vô hình bao trùm toàn bộ đại hội.
Giả Đạo… đang bao phủ toàn bộ tu chân giới.
Tỉ Đấu Tông Môn Kiếm và Giả
Vạn Kiếm Tông đối chiến Thiên Tiếu Tông.
Một bên là kiếm tu mạnh nhất thế hệ trẻ.
Một bên là kẻ không ai biết mạnh hay yếu.
Địa điểm: Lôi Đài Vạn Trượng.
Lôi đài lơ lửng giữa trời, xung quanh có vô số tu sĩ quan sát.
Bầu không khí căng thẳng đến cực độ.
Bên phía Vạn Kiếm Tông, người ra sân không ai khác chính là Lưu Vân Kiếm.
Bên phía Thiên Tiếu Tông, kẻ ra sân là một đệ tử áo xám, một kẻ vô danh.
Nhưng không ai dám khinh thường hắn
Bởi vì đây là người vừa khiến Lưu Vân Kiếm hoài nghi chính kiếm đạo của mình.
Trọng tài tuyên bố:
“Trận chiến giữa Vạn Kiếm Tông và Thiên Tiếu Tôngbắt đầu!”
ẦM!!!
Lưu Vân Kiếm ra tay trước.
Hắn không muốn để Giả Đạo có cơ hội giở trò.
Một kiếm xuất ra, trời long đất lở.
Nhưng kiếm của hắn… dường như không có đối thủ.
Không ai né tránh.
Không ai phản kích.
Bởi vì trên lôi đài
không còn ai cả.
Lưu Vân Kiếm nghiến răng.
Hắn biết đây là ảo giác.
Nhưng làm sao một kiếm tu lại có thể phá vỡ một thứ không có hình dạng?
Từ hư không, một giọng nói vang lên.
“Lưu Vân Kiếm, ngươi đang đấu với ai?”
Toàn bộ khán giả rùng mình.
Bởi vì bọn họ cũng nhận ra
Trên lôi đài, chỉ còn mỗi Lưu Vân Kiếm… một mình vung kiếm trong hư vô.
Thiên Địa Hợp Nhất Tông Đại Điện Hỗn Nguyên
Bên trong một đại điện cổ kính, bốn vị đại nhân vật của tu chân giới đang đối mặt.
Một bên là:
- Chưởng môn Thiên Địa Hợp Nhất Tông, người tu luyện đến cực hạn của "hợp nhất vạn vật".
- Đại trưởng lão Bách Quỷ Tông, một quái vật không rõ hình dáng, lúc mờ lúc tỏ.
Đối diện là:
- Sứ giả Giả Đạo, một kẻ mà không ai rõ tên thật.
- Một người mặc áo choàng tím, che khuất khuôn mặt.
Bầu không khí nặng nề.
Chưởng môn Thiên Địa Hợp Nhất Tông lên tiếng trước.
"Giả Đạo các ngươi đã bao trùm tu chân giới, ngay cả Thiên Địa cũng bị bóp méo... Các ngươi rốt cuộc muốn gì?"
Sứ giả Giả Đạo cười khẽ.
“Hợp nhất vạn vật? Ta thấy cũng chỉ là ảo giác.”
Lời vừa dứt, đại điện rung chuyển.
Mọi thứ xung quanh biến đổi.
Bức tường, cây cột, ánh sáng, tất cả trở nên bất thực.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.