Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 69: Vô Cực Ma Tông

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 69: Vô Cực Ma Tông


“Quyết định con đường? Ha ha ha ha ha!”

Một tràng cười vang lên.

Một nhân ảnh hắc bào đột ngột đứng dậy, toàn thân tỏa ra ma khí vô biên!

Là Ma Chủ của Vô Cực Ma Tông!

Hắn bước lên một bước, không gian xung quanh méo mó vặn vẹo.

“Chư vị còn chưa nhìn rõ hay sao? Trật tự tu chân giới đã bị đảo lộn từ lâu!”

Những ánh mắt sắc bén quét qua Ma Chủ.

Một kiếm tu áo trắng đứng dậy, một tay đặt lên chuôi kiếm, lạnh lùng nói:

“Nếu vậy, hôm nay một trận quyết chiến có lẽ là cần thiết.”

Kiếm khí và ma khí lập tức đụng nhau giữa hư không!

Hội nghị tu chân... Đã chính thức biến thành một hồi đại chiến!

Hội Nghị Tu Chân Khai Hỏa Đại Chiến

Ầm!

Ma Chủ hất tay một cái, hắc vụ ngập trời bùng phát!

Ngay lập tức, vô số ma ảnh quỷ dị tràn ra, gào thét như vạn quỷ tru lên!

Kiếm tu áo trắng không lùi nửa bước.

Xoẹt!

Hắn tuốt kiếm!

Một đường kiếm quang tựa sao băng chém xuống!

Ầm!

Hắc vụ tan rã, kiếm quang xuyên phá trời đất!

“Chư vị, đây là hội nghị, không phải đấu trường!”

Một thanh âm trầm ổn vang lên.

Một đạo thân ảnh bạch y phiêu dật xuất hiện giữa chiến trường.

Là Đạo Chủ của Thái Hư Đạo Cung!

Ông vung tay một cái, đạo vận cuồn cuộn trấn áp xuống.

Nhưng...

Một tiếng cười lạnh lẽo vang lên từ phía Vô Cực Ma Tông.

“Đạo Chủ, ngươi còn muốn duy trì cái trật tự thối nát này đến bao giờ?”

Một bóng đen chớp động.

Một người áo choàng đen bước ra.

Hắn búng nhẹ một ngón tay.

ẦM!

Một cột hắc quang bùng lên, xuyên thủng thiên địa!

Ngay khoảnh khắc đó...

Một thanh âm ngạo nghễ vang lên từ hư không.

“Đạo này... đã đến lúc đổi chủ!”

Là Tà Thánh của Bách Quỷ Tông!

Hắn cười lạnh, từng bước tiến lên.

Tu chân giới... đã không thể vãn hồi.

Cuộc hội nghị biến thành chiến trường.

Các tông môn xé rách mặt nạ.

Mọi kẻ đều đã chuẩn bị cho ngày này.

Đây...

Là thời khắc loạn thế bắt đầu!

Đại Loạn Tu Chân Giới Tông Môn Tận Thế!

ẦM!

Một cột hắc quang từ Bách Quỷ Tông phá toang bầu trời!

Ma khí tràn ngập, tà vận bao phủ bốn phương!

Tà Thánh vung tay.

Ngay lập tức, hơn ba mươi bóng quỷ từ hư không xuất hiện, mỗi kẻ mang theo sát khí ngập trời!

Phía bên kia, Thái Hư Đạo Chủ mắt khẽ nhắm, rồi mở bừng ra!

“Chư vị... hôm nay không ai có thể rời đi an toàn.”

Ông bước ra một bước, toàn bộ thiên địa chấn động!

Nhưng đúng lúc này...

Một bàn tay từ hư vô thò xuống!

Tựa như bàn tay của Chân Thần, ép sập cả bầu trời!

“Chư vị, nếu đã quyết sinh tử, vậy thì... cùng ta c·hôn v·ùi nơi này đi!”

Một giọng nói t·ang t·hương vang lên.

Là Thiên Tiếu Tông Chủ!

Hắn cười nhẹ, một chữ ‘Giả’ hiện ra giữa hư không.

Tất cả mọi người bỗng nhiên đứng khựng lại.

Một ảo giác kỳ dị bao trùm toàn bộ hội nghị.

Họ không còn chắc chắn về thực tại nữa.

Kẻ địch trước mặt... là thật hay giả?

Tông môn sau lưng... còn tồn tại hay đã bị hủy diệt?

Thậm chí...

Bản thân mình... là ai?

Một kẻ thất thần, kiếm tự đâm vào cổ họng.

Một người điên cuồng tự thiêu chính mình.

Một vị đại năng cười lớn, rồi tự đoạn nguyên thần.

“Ha ha ha ha ha...”

Thiên Tiếu Tông Chủ nhìn cảnh tượng hỗn loạn, cười như điên dại.

“Chư vị, đây là Giả Đạo.”

Tu chân giới... sụp đổ ngay tại thời khắc này!

Giả Đạo Chí Tôn Hủy Diệt Cả Tu Chân Giới!

ẦM!

Một bóng người đứng giữa không trung, lơ lửng trên đỉnh đại hội tu chân.

Hắn mặc một bộ trường bào bạc trắng tựa như tiên nhân.

Nhưng ánh mắt hắn chẳng có lấy một tia sinh cơ, chỉ có hư vô lạnh lẽo.

“Thế gian này... chỉ là một trò đùa.”

Thiên Tiếu Tông Chủ nhàn nhạt mở miệng.

Ngay lập tức, thiên địa băng liệt!

Tất cả tu sĩ trong đại hội đều biến thành hư ảnh, tựa như những vết mực nhòe nhoẹt trên giấy!

“Giả... hay thật?”

Hắn búng tay một cái.

Toàn bộ đại hội bỗng dưng biến mất.

Những người vừa mới đứng ở đây... không còn tồn tại!

Chỉ còn lại một khoảng đất trống hoang vu, cỏ dại mọc um tùm, như thể nơi này đã bị bỏ hoang cả vạn năm.

“Hóa ra... chỉ là một giấc mộng.”

Thiên Tiếu Tông Chủ bước đi một bước.

Không gian xoay chuyển.

Một cơn gió lạnh từ nơi xa thổi tới, mang theo tiếng cười kỳ dị.

Toàn bộ tu chân giới...

Đã trở thành hư ảo.

Sự Sụp Đổ Của Tu Chân Giới!

Trên bầu trời...

Mây đen cuồn cuộn.

Nhật nguyệt mất đi ánh sáng.

Những tông môn từng đứng sừng sững hàng vạn năm, giờ đây chỉ còn là tro bụi.

Thiên địa không còn linh khí.

Các tu sĩ hoảng loạn.

Họ phát hiện... linh lực của mình đang dần tan biến!

Tại đỉnh Thái Hư, một giọng nói vang lên.

“Các ngươi... vốn dĩ chưa từng tồn tại.”

Thiên Tiếu Tông Chủ đứng giữa trời đất.

Hắn khẽ nhấc tay.

Một đạo hắc quang bùng lên.

ẦM!

Cả một phương thiên địa... sụp đổ.

Những đại năng của các tông môn, đều chìm vào trong bóng tối vô tận.

Thời gian, nhân quả, số mệnh...

Tất cả đều đã bị bóp méo!

Tu chân giới...

Bị xóa sổ.

Chỉ còn lại một mình hắn...

Nhìn ngắm một thế giới trống rỗng.

Thế Giới Giả Tạo Kẻ Cuối Cùng Cười Lớn

Thiên Tiếu Tông Chủ đứng trên hư không, đôi mắt lạnh lẽo như vực sâu.

Trước mặt hắn, không còn tu sĩ, không còn linh khí, không còn cả thiên đạo.

Tất cả... chỉ là một màn hư ảo vô tận.

“Thì ra đây mới là... sự thật.”

Hắn bật cười, nhưng trong tiếng cười ấy, có vô tận điên cuồng.

Cả tu chân giới, từng vạn tông triệu đệ, từng cường giả cái thế, từng chân tiên siêu thoát...

Tất cả... đều là một lời nói dối.

Bùm!

Một âm thanh nhỏ vang lên.

Một đạo nhân ảnh bước ra từ hư vô.

Là một lão giả tóc trắng, thân khoác đạo bào đã sờn cũ.

Hắn mỉm cười, đôi mắt như có thể xuyên thấu mọi chân giả.

“Tiếu Tông Chủ.”

“Ngươi nghĩ rằng mình là kẻ chiến thắng cuối cùng?”

Thiên Tiếu Tông Chủ khẽ nheo mắt.

Nhưng rồi hắn cười phá lên.

“Hóa ra... ngươi cũng chỉ là một vai diễn trong vở kịch này.”

“Thế giới này...”

“Ngay từ đầu, đã không tồn tại thật sự.”

Giả Đạo Tận Cùng Bước Chân Ra Khỏi Giấc Mộng

Hư không xoay chuyển.

Thế giới vỡ vụn.

Cả thiên địa... sụp đổ như một bức tranh bị xé nát.

Thiên Tiếu Tông Chủ đứng lặng giữa cõi hỗn độn.

Trước mặt hắn, lão giả tóc trắng vẫn mỉm cười nhàn nhạt, như thể tất cả đã nằm trong dự liệu.

“Ngươi còn cười được?”

Giọng Thiên Tiếu Tông Chủ trầm thấp, như xoáy vào sâu thẳm linh hồn.

“Vì ta biết ngươi... sẽ không thể thoát.”

Lão giả bình thản đáp.

Thiên Tiếu Tông Chủ khẽ nhíu mày.

Từ khi bước l·ên đ·ỉnh cao Giả Đạo, hắn đã nhận ra một điều:

Không có thực tại.

Tất cả chỉ là những lớp vỏ bọc của nhận thức.

Và kẻ tạo ra nhận thức...

Mới là chân lý.

Hắn giơ tay, chạm vào không gian trước mặt.

Một vết gợn sóng lan ra.

Nhưng không thể phá vỡ.

Lần đầu tiên, Thiên Tiếu Tông Chủ cảm thấy nghi hoặc.

“Ngươi đã hiểu chưa?”

Lão giả tóc trắng nhẹ giọng hỏi.

“Giả Đạo, đến tận cùng... cũng chỉ là một giấc mộng.”

Thiên Tiếu Tông Chủ đột nhiên bật cười.

“Nực cười.”

“Vậy để ta...”

“Tạo ra một thực tại mới.”

Hắn bước về phía trước.

Không gian chấn động.

Lão giả tóc trắng khẽ thở dài.

“Ngươi... vẫn chưa tỉnh.”

KẺ VẪN CHƯA TỈNH

Không gian rạn nứt.

Thiên Tiếu Tông Chủ bước tới.

Mỗi một bước, thế giới lại méo mó thêm một phần.

Lão giả tóc trắng vẫn đứng yên, như thể mọi thứ đều không liên quan đến mình.

Hắn nhìn Thiên Tiếu Tông Chủ, đôi mắt như xuyên thấu qua muôn vàn tầng ảo mộng.

“Ngươi nghĩ... ngươi là kẻ tạo ra thực tại?”

Lão giả thản nhiên hỏi.

Thiên Tiếu Tông Chủ khẽ cười.

“Không nghĩ.”

“Ta vốn chính là thực tại.”

Hắn vươn tay.

Không gian trước mặt bị xé rách.

Một tầng hư ảnh méo mó lộ ra.

Đó là một thế giới khác.

Một thế giới mà lão giả tóc trắng đang quỳ xuống, đối diện một bóng người mơ hồ vô thượng.

Thiên Tiếu Tông Chủ nhìn chằm chằm.

Rồi hắn nhíu mày.

“Ngươi... cũng chỉ là một con rối.”

Lão giả tóc trắng mỉm cười.

“Không. Ta không phải con rối.”

“Ta chỉ là một kẻ đã tỉnh.”

Khoảnh khắc đó

Thế giới hoàn toàn sụp đổ.

BÊN DƯỚI VÁCH NGĂN THẾ GIỚI

Thiên Tiếu Tông Chủ cảm nhận được điều gì đó.

Hắn chưa từng thấy thế giới vỡ vụn theo cách này.

Không phải do lực lượng cường đại ép vỡ,

Không phải do pháp tắc xung đột tạo thành,

Mà như thể chính bản thân thế giới này chưa từng tồn tại.

Hắn lùi lại một bước.

Tuyệt đối không thể sơ suất.

Lão giả tóc trắng vẫn bình tĩnh.

Thế giới biến mất, nhưng hắn không hề dao động.

“Thiên Tiếu Tông Chủ.”

Hắn khẽ gọi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 69: Vô Cực Ma Tông