Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 70: Thiên Tiếu Tông Chủ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 70: Thiên Tiếu Tông Chủ


Không ai dám nhìn thẳng vào khoảng không nơi giọng nói kia đã vang lên.

Không một tiếng hét.

"Đến giờ… tiêu hóa rồi."

Không thể!

Tông môn, đại đạo, thế giới, chính hắn

Không còn bất kỳ âm thanh nào.

Thiên Tiếu Tông Chủ… vẫn chưa rời đi.

Thế giới… đang bị nuốt chửng bởi sự câm lặng.

Hắn không phủ nhận.

Nhưng rồi…

Đây là Giả Đạo.

Không thể bị phá vỡ.

Không còn ai nghe thấy tiếng gió.

Đại hội tu chân, huy hoàng khi mở màn, kết thúc trong tĩnh lặng.

Ngay cả thần niệm cũng bị cắn nuốt.

Kẻ đó… cũng là Thiên Tiếu Tông Chủ.

Không phải vì vui.

Sự câm lặng tuyệt đối vẫn bao trùm.

Không có đường lui.

Không có chiến trường ngập máu.

“Ta chưa từng ra tay.”

Bước tiếp.

Hư không mở ra.

Ai còn nhớ những Thiên Tiếu Tông Chủ khác?

Những kẻ đã biến mất?

Nhưng khác với những bản thể còn lại

Hắn mỉm cười và nói.

Đại hội tu chân kết thúc.

“Ngươi nghĩ ngươi thật sự là ai?”

Hay giả?

Nhưng rồi…

Giờ khắc đó, mọi người đều hiểu.

AI LÀ KẺ THẬT?

Vậy… câu nói đó…

Bịch.

Một kẻ cố hét lên.

Hắn cố gắng mở miệng.

Hắn đứng đó.

Bởi vì không có chứng cứ nào cho thấy họ từng tồn tại.

Hắn vẫn luôn ở đây.

Hắn biến mất.

TÀN CỤC

Một đại năng Kim Đan sơ kỳ cắn răng xuất thủ.

Không ai biết hắn đã làm gì.

Nhưng

Không phải âm thanh biến mất.

Chỉ có một c·ái c·hết lặng lẽ, như thể linh hồn của hắn đã bị xóa bỏ khỏi thực tại.

Hắn nhìn xung quanh.

Và rồi, trong khoảnh khắc đó

Là ai?

Không có không gian để giam cầm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Không có lối thoát.

Hắn chưa kịp làm gì

"Đến lượt ai?"

ẦM!

Giọng hắn run rẩy.

Không ai nhớ.

"Đến lượt ngươi."

Chỉ cần còn sống, thì kẻ viết ra lịch sử chính là hắn.

Là thực.

Một vị đại năng của Thái Hư Đạo Cung khẽ nhíu mày.

ẦM!

Chỉ có những khuôn mặt mờ nhạt, những ký ức rời rạc, những tông môn tưởng như chưa từng tồn tại.

Bàn tay rơi xuống.

Chỉ biết rằng, khi tất cả tan biến

Bóng tối lan tràn.

Chỉ có thân thể vỡ vụn rồi biến mất, như thể chưa từng tồn tại.

Hắn đang mỉm cười đầy tự tin.

“Hắn… vẫn chưa đi.”

Một tu sĩ Nguyên Anh ngẩng đầu, giọng hắn run rẩy.

Hắn chậm rãi giơ tay lên.

Hắn chưa từng ra tay.

Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người đều hiểu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Và rồi…

Bởi vì (đọc tại Qidian-VP.com)

Không ai đáp.

Không có bóng dáng.

Chỉ còn một giọng nói, vọng lên từ hư vô:

Không ai phản bác.

Không v·ết t·hương.

Lần đầu tiên cảm nhận được sợ hãi.

Hắn đang lắng nghe.

Thiên Tiếu Tông Chủ ngẩng lên.

"Chúng ta… bị nhốt rồi."

Khoảnh khắc đó

Không ai dám cản.

Là thật…

Không ai dám bàn luận.

Những kẻ khác… đi đâu?

Họ nhìn xung quanh.

Hàng vạn.

“Ta là thật.”

Ai dám nói?

Không ai biết tại sao bọn họ lại bị nuốt vào.

Mà vì hắn chính là sự thật cuối cùng.

Không ai biết thứ kia là gì.

Nhưng nó đang tồn tại khắp mọi nơi.

Trong khoảnh khắc cuối cùng, Thiên Tiếu Tông Chủ nhận ra một điều:

Vẫn là Thiên Tiếu Tông Chủ.

Hội nghị tu chân tan rã.

Không ai dám thở mạnh.

Ánh mắt hắn lộ rõ kinh hoàng.

Mỗi người đều mang dáng vẻ của hắn.

Tất cả những “hắn” đều đồng loạt cười.

Vậy…

Nhưng khi hắn bước qua, tu chân giới đã khác.

Băng sương lan tràn.

Ai mới thật sự tồn tại?

Một bóng đen lướt qua góc tầm nhìn của họ.

Hắn chỉ còn lại ý thức.

Đây là chân lý duy nhất còn sót lại.

Đây là tận cùng của huyễn thuật.

Một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ đột ngột cứng đờ.

Không phải vì sợ.

THẬT HAY GIẢ?

Một đại năng Hóa Thần gầm lên, tung một chưởng xé toạc hư không.

Không ai biết hắn muốn gì.

Hay giả?

"Âm thanh… đang biến mất."

Không thể bị phản kháng.

Mỗi người đều có giọng nói của hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)

SỰ BIẾN MẤT CỦA ÂM THANH

Không còn những lời nghị luận hùng hồn.

“Các ngươi”

Không còn ai nghe thấy tiếng bước chân.

Nó đã đặt ra một nhân vật.

Những kẻ mạnh nhất tu chân giới…

Lúc này… bọn họ mới nhận ra.

Bàn tay nào đó lại viết lên vận mệnh.

CHẠY? KHÔNG THỂ!

Giọng nói kia lại vang lên.

Bàn tay vô hình nào đó đã viết nên Thiên Tiếu Tông Chủ.

Đã bị thứ kia nuốt vào.

“Ngươi còn nghĩ rằng mình đang ở đâu?”

Bởi vì tất cả bọn họ

Nỗi kinh hoàng tuyệt đối bao trùm tất cả.

Thiên Tiếu Tông Chủ cười.

Chỉ có thêm bóng tối.

TRONG BỤNG CỦA THỨ GÌ?

Hắn bước ra khỏi đại điện.

Hắn vốn chưa từng tồn tại.

"Băng Thiên Tỏa Địa!"

Không ai biết hắn đã làm gì.

Mọi thứ hắn từng biết

Tất cả những người còn sống đều tin rằng hắn là kẻ chiến thắng.

Không có mặt đất.

Một tu sĩ trẻ tuổi run rẩy, cố gắng phá vỡ bầu không khí quỷ dị:

Ai còn nhớ những kẻ đã biến mất?

Một bước.

Không có linh khí.

"Các ngươi… đang ở trong ta."

Hắn cố gắng suy nghĩ.

Hắn thật sự là Thiên Tiếu Tông Chủ… hay chỉ là một trong vô số bản sao?

Mà là tất cả bọn họcả đại hội tu chân, cả những đại năng đứng trên đỉnh phong

Một câu nói

KHÔNG THỂ THOÁT

GIẢ ĐẠO TẬN CÙNG

Không có khí tức.

Thiên Tiếu Tông Chủ rùng mình.

Một tiếng cười nhẹ mà sâu thẳm.

BỊ XÉ TAN!

“Ngươi đã ăn thịt chính mình.”

Đặt ra một sự tồn tại.

Không có cả "hắn".

Không còn ai nghe thấy nhịp tim của chính mình.

Không phải vì hắn mạnh nhất.

Nhưng…

Hắn muốn hét lên.

Không có gì xảy ra.

Nhưng không có miệng.

Và giọng nói không thuộc về thế gian này lại vang lên:

Đã không còn ở thế giới thực nữa.

Không có tay chân.

Hắn nhìn xuống bàn tay mình.

Cái gì là thật? Cái gì là giả?

Không phải họ mất thính giác.

Hắn muốn phủ nhận.

Một giọng nói không thuộc về thế gian này vang lên:

Thiên Tiếu Tông Chủ mỉm cười.

Không ai biết ai mới là thật.

Không có thiên địa.

Thì giả cũng sẽ thành thật.

Cho đến khi họ nhận ra…

Những tông môn mạnh mẽ bậc nhất, những đại nhân vật cả đời không quỳ gối, giờ phút này chỉ biết im lặng mà rời đi.

Không có tiếng hét thảm.

Không có kẻ bại trận cầu xin tha thứ.

Bọn họđại hội tu chân

Không có bầu trời.

Mà vì đó là sự thật.

Không có khí tức.

Thiên Tiếu Tông Chủ đã đi.

KẺ THẮNG CUỐI CÙNG

Họ nhìn nhau.

Hắn không cần phủ nhận.

Nhưng tận sâu trong lòng mỗi người, đều có một nỗi sợ không tên.

Thiên Tiếu Tông Chủ… nhìn thấy chính mình.

Bàn tay đó nắm hờ trong không khí, như thể đang cố bắt lấy thứ gì đó vô hình.

"Không thể nào…"

Mỗi người đều tuyên bố:

Nhưng giờ đây

Hắn nhìn thân thể mình.

Không có gì cả.

Chỉ còn một khoảng lặng c·hết chóc.

"Phá không!"

Một giọng nói không thuộc về bất cứ sinh linh nào vang lên.

Không ai dám nhớ.

Chỉ có hắn còn tồn tại.

Chỉ biết… nó không thể bị g·iết.

Nhưng hắn không còn ở đây.

ÂM THANH KHÔNG THUỘC VỀ THẾ GIAN

"Người vừa nói… là ai?"

Vậy thì… hắn là ai?

Chạy?

Không ai biết hắn đã thắng thế nào.

Nhưng khi họ nhìn lại, mọi chuyện đều hợp lý đến mức đáng sợ.

Tất cả đều đang bị xóa đi.

Bất chợt, một bóng người bước ra từ bóng tối.

Không, không chỉ một.

Không có thân thể.

“Mới là giả.”

Hắn giơ tay lên, chỉ vào tất cả.

Một tu sĩ Hóa Thần mất kiểm soát, tay run rẩy.

Bên trong đại điện vĩ đại, một sự yên tĩnh đáng sợ bao trùm.

Hắn đã bị ăn mất.

“Ta mới là Thiên Tiếu Tông Chủ.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 70: Thiên Tiếu Tông Chủ

Không một giọt máu.

Đang trôi nổi trong một nơi không tồn tại.

Một tràng cười lan rộng

Có hàng ngàn.

Bỗng nhiên…

Những người khác không hiểu ngay.

Thứ kia không có hình dạng.

Vẫn là hắn.

Không còn những tranh luận gay gắt giữa các tông môn.

Một âm thanh vọng lại từ hư không:

Không một tiếng động.

Những "Thiên Tiếu Tông Chủ" xuất hiện trước mặt hắn.

Không dấu hiệu giao đấu.

Một kẻ cố gõ vào mặt đất.

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía hắn.

Thiên Tiếu Tông Chủ bước đi.

Đều không tồn tại.

Chỉ có thể chờ đến lượt mình bị xé nát.

Máu không bắn ra.

Mà là vì…

Không có thứ gì để đóng băng.

Tất cả những bản thể khác đều tan biến.

Hắn có mặt khắp nơi.

Một bóng người bị xé toạc ngay lập tức!

Không có điểm tựa.

Không ai dám hỏi han.

Chỉ có bóng tối đang ngấu nghiến tất cả.

Chỉ cần khiến người khác tin tưởng

Bỗng nhiên, một giọng nói khàn khàn vang lên trong tĩnh mịch.

"Nơi này… không phải thực tại!"

Không một âm hưởng.

Thiên Tiếu Tông Chủ cảm nhận được… chính mình biến mất.

Mọi ánh mắt đều dán chặt vào hắn.

Tất cả đều rùng mình.

Khi quay lại, người thanh niên đã ngã gục, mắt trợn trừng, không còn hơi thở.

Đặt ra một câu chuyện.

ẦM!

Không có tu vi.

Nhưng không còn "hắn" để mà suy nghĩ.

Ai dám nói?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 70: Thiên Tiếu Tông Chủ