Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 71: Huyết Môn Khai Mở

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 71: Huyết Môn Khai Mở


Không khí đặc quánh mùi máu tanh.

Huyết Tổ gào thét, dốc toàn bộ sinh cơ hóa thành oán niệm bất diệt.

Bầu trời như bị nghiền nát.

Một bóng người chậm rãi bước ra.

Mỗi bước, đất dưới chân hắn như rên rỉ.

Huyết kiếm rơi xuống!

Người đối diện nhấc tay.

ĐÙNG!!!

Toàn bộ Huyết Sơn nổ tung.

Tu chân giới không còn như trước nữa.

Huyết Tổ nhìn hắn.

Không có xương cốt.

Từ nay…

"Ngươi là ai?"

Một bàn tay nhẹ nhàng nâng lên.

Những tiếng gào thét, tiếng rít ghê rợn vang vọng từ trong cánh cửa.

Dưới trạng thái này…

Không có ai đáp lại.

Chỉ một luồng uy áp nhẹ, đã nghiền nát toàn bộ những kẻ tu vi dưới Nguyên Anh gần đó!

Là hang ổ của Yêu Tộc.

Giọng nói âm vang như thiên địa chấn động, mang theo một luồng ý chí ngập trời.

"HẮN CÓ THỂ DIỆT MỘT NGƯỜI, NHƯNG KHÔNG THỂ DIỆT CẢ TU CHÂN GIỚI!"

HANG Ổ YÊU TỘC SÂU TRONG HUYẾT LÂM

Chương 71: Huyết Môn Khai Mở

Không thể thoát.

Là một đại nhân vật.

Những khuôn mặt này…

Một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ toàn thân run rẩy.

Kẻ đó cao lớn vô biên, toàn thân bao phủ trong huyết vụ.

Nhưng…

"Ngươi… rốt cuộc là ai?!"

Không ai dám truy xét.

ẦM!!!

Huyết Tổ nheo mắt. (đọc tại Qidian-VP.com)

ẦM!

Gió rét rít gào, mang theo tiếng khóc than vô hình.

Huyết Tổ… mắt trừng lớn.

Một bóng đen quỳ rạp trước nó.

"Có người vào kìa!"

"Tư cách?"

Một đạo nhân già nua đứng bên ngoài Huyết Sơn, ánh mắt hắn trầm trọng.

Nhưng hắn không dừng lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng ngay khoảnh khắc đó…

Đều là những kẻ đã từng c·hết tại đây.

Huyết Môn Khai Mở

Mà vì máu đã nhuộm đỏ nơi này qua vạn năm.

Chỉ bước lên một bước.

Người mở cửa vẫn đứng yên.

Nứt vỡ.

Người kia… mỉm cười.

Một lưỡi huyết kiếm khổng lồ hiện ra giữa trời.

ẦM!!!

Đối diện hắn…

Nhưng…

Hắn nhìn xuống thân thể mình.

Không gian gào thét như muốn sụp đổ.

"Ta ư?"

Người kia khẽ cười.

Không có khí tức, không có dao động linh lực…

Không ai dám đứng.

Không ai dám phản kháng.

Áo bào rách nát, đôi mắt như hố đen vô tận.

Cả tu chân giới…

Không có chút hứng thú.

Một khí tức kinh thiên động địa quét ngang thiên địa.

Hắn biến mấtnhư chưa từng tồn tại.

Một bóng người đứng đó, cao hơn tất thảy.

Người mở cửa khẽ cười.

Huyết Tổ đưa tay.

BÊN TRONG…

Một chỉ rơi xuống.

Hắn… chưa bao giờ cảm thấy bị áp chế như thế này.

Là một thế giới đầy máu.

Huyết Sơn Vùng Cấm Chí Tôn (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhẹ nhàng gõ xuống.

Chỉ thấy…

Ánh mắt không có sợ hãi.

Hủy diệt vạn vật.

Một thanh âm vang vọng thiên địa.

Tầng đất đỏ nứt toác.

TUYỆT DIỆT!

Chưa bao giờ có ai trở ra.

Không ai biết người kia là ai.

Kẻ đi vào…

"Một cái gõ nhẹ… đã diệt Huyết Tổ?"

Và bên trong…

Cánh cửa chấn động dữ dội.

"Ta đến để… mở cánh cửa."

Trên vách núi, vô số bàn tay xương trắng thò ra, quờ quạng như muốn kéo hắn xuống vực.

Hắn giơ tay lên.

Không ai đáp.

Một chỉ điểm ra.

Những gốc cây nơi đây đ·ã c·hết từ lâu, nhưng thân thể của chúng vẫn sừng sững, bị linh khí tà dị giữ lại.

Không ai dám tin.

"Bây giờ… có thể bàn chuyện rồi chứ?"

Huyết Tổ gầm lên.

Hắn ngước lên, nhìn thẳng vào Huyết Tổ.

Một vị lão tổ đột nhiên quỳ xuống!

Huyết vụ tiêu tán!

Không kính nể.

Những tu sĩ bên ngoài đều sợ hãi nhìn theo.

Một đạo khí tức hủy diệt giáng xuống!

Nhưng…

Đất trời rung chuyển!

Sự sợ hãi bao trùm.

Một người đã đi vào.

Lão giả thất thần nhìn cảnh tượng trước mắt.

Nơi này… (đọc tại Qidian-VP.com)

Trên cánh cửa, vô số khuôn mặt vặn vẹo đang gào thét, như muốn xé nát kẻ đối diện.

Nhưng…

Bất giác…

Bước chân nhẹ nhàng tiến lên một bước…

Nhưng…

Hắn… nhìn không thấu kẻ này!

Chấn động.

HUYẾT TỔ… TUYỆT VỌNG!

Tất cả sinh linh quanh đó… (đọc tại Qidian-VP.com)

Bầu trời nứt ra!

Huyết Sơn không có đường lui.

Chỉ một ánh mắt…

THIÊN ĐỊA ĐẢO LỘN!

Sự tĩnh lặng ấy… chẳng phải là yên bình, mà là sự tuyệt vọng của những kẻ không còn dám kháng cự.

Đại huyết ma… nổ tung!

Toàn bộ hư không vỡ nát!

ẦM!

Nhưng hôm nay…

Hắn vẫn đứng vững.

Một giọng nói trầm thấp vang lên từ trong sâu thẳm.

Khoảnh khắc đó…

Bên trong một khu rừng cổ thụ, nơi ánh sáng khó lòng xuyên thấu, một cỗ sát khí âm u tràn ngập.

Cũng quỳ xuống!

Một làn sóng máu tràn ra, nhuộm đỏ cả bầu trời.

Sắc mặt đại biến.

Hóa thành đại huyết ma cao vạn trượng!

Toàn bộ không gian rung động.

Không gian như ngừng vận chuyển.

"Chỉ là một kẻ… mà ngươi không nên chọc vào."

Sâu trong lòng đất, dưới tầng rễ mục rữa, một cự xà dài trăm trượng cuộn mình, cặp mắt vàng rực lặng lẽ mở ra.

Đã khiến lão giả hộ môn toàn thân run rẩy.

Máu thịt bạo liệt, hóa thành tro bụi.

Chỉ có…

Không có một bóng người xuất hiện.

Không ai có thể cứu hắn.

Từ dưới sâu, một cánh cửa đen kịt chậm rãi hiện ra.

Không sợ hãi.

Người kia chỉ thản nhiên phất tay.

ẦM!!!

ẦM!!!

"Hắn… là ai?"

Không có bất kỳ dấu vết nào.

"Hắn điên rồi sao?"

CỘP.

Hắn ngẩng đầu.

Cả một vùng trời bị xé rách.

Một kẻ có thể cùng hắn… ĐỨNG NGANG HÀNG!

Hắn vận chuyển huyết đạo tới cực hạn, thiêu đốt nguyên huyết!

"Ai… Ai có thể phá giải nơi này!?"

Không có cảnh báo.

Một lão quái vật đã ẩn cư vạn năm.

Huyết Tổ Giáng Lâm

Nhẹ giọng nói:

Lời vừa dứt…

Huyết kiếm… tan vỡ.

"Mở!"

Hắn… bất tử bất diệt!

ẦM!

Bởi vì bọn họ đều biết câu trả lời.

Huyết Tổ cất tiếng.

Một tu sĩ tuyệt vọng hét lên.

Chợt… khẽ cười.

Không có linh hồn.

Không gian nứt vỡ.

Không ai dám mở miệng.

Chỉ có một câu nói đơn giản:

Từ ngày hôm đó…

ẦM ẦM ẦM!!!

Nhưng chỉ một bước chân đã khiến hắn bị phản chấn đến mức trọng thương!

Một chữ buông ra.

Chỉ một ánh nhìn…

Như thể, việc hủy diệt chí tôn một thế hệ chỉ là một chuyện nhỏ nhặt.

Tất cả các tu sĩ khác…

Hắn… hoảng sợ!

MÁU NHUỘM CÀN KHÔN

Tựa như hai vầng trăng máu.

Hắn cảm thấy bất an.

Nhưng rồi…

Không ai có thể.

TU CHÂN GIỚI LOẠN THẾ ĐÃ ĐẾN!

ẦM!!!

Một tiếng cười vang vọng giữa trời đất.

"TIỀN BỐI, XIN THỨ TỘI!"

Hắn nhìn thẳng vào người mở cửa.

Một ngón tay.

Đôi mắt…

Giọng nói trầm thấp lại vang lên.

BỊ NGHIỀN NÁT!

Khi người nọ thốt ra câu nói, cả Huyết Sơn rung chuyển.

"LÀ AI? XUẤT HIỆN!"

Huyết Tổ siết chặt nắm đấm.

HẮN KHÔNG MUỐN C·H·Ế·T!

Có kẻ… không cam lòng.

Huyết Tổ đờ đẫn.

Ở đó, có thứ gì đang thức tỉnh.

KẺ NÀY… THẬT SỰ LÀ NGƯỜI SAO?!

"Ba nghìn năm... Cuối cùng cũng thoát ra."

Chậm rãi…

ẦM!!!

Trên bầu trời tu chân giới…

Một tầng huyết vụ dâng lên che trời.

Những gương mặt gào thét, những bàn tay xương trắng thò ra định kéo hắn vào vực tuyệt vọng.

Chỉ có cơn gió lạnh…

Tiếp

CHẤN ĐỘNG!!!

Cả tu chân giới…

Không ai dám thở mạnh.

Linh lực cuồn cuộn bạo phát, nhuộm đỏ cả trời.

Và sự im lặng… đáng sợ.

Hắn đã ở đây hơn tám trăm năm, canh giữ không cho bất kỳ ai bước vào.

Không phải một con kiến.

"Ngươi… không nên mở nó."

Nhưng người nọ không đáp.

Hóa thành một màu đỏ thẫm.

Không có bất kỳ đại đạo nào hiển hiện.

Sự im lặng bao trùm tu chân giới.

"Bàn chuyện? Ngươi nghĩ ngươi có tư cách sao?"

Không phải do màu đá.

Chỉ một nụ cười nhàn nhạt.

Không phải do sắc trời.

RẮC!

Người kia chỉ cười nhạt.

Không nói lời nào.

Lần đầu tiên…

Tất cả tu sĩ run rẩy nhìn lên bóng người kia.

"Ngươi… là ai?"

Người nọ chậm rãi bước đi.

Mà là…

Huyết Tổ c·hết rồi.

Tận Diệt!

Không có báo trước.

Bầu trời đỏ rực như lửa, từng dòng máu chảy xiết hệt như thiên hà đảo ngược.

Hắn… cuối cùng cũng nhận ra.

Hắn thấy…

Sụp đổ.

Không ai dám quên!

Huyết Tổ… hóa thành tro bụi!

Bóng dáng một lão giả gầy gò xuất hiện.

Hắn chỉ…

"Ngươi… rốt cuộc là ai?!"

Hắn bị nhấc bổng.

ẦM ẦM ẦM!!!

Mặt đất rung chuyển, bầu không khí vặn vẹo.

Không khí xung quanh trở nên vặn vẹo, thời gian như ngừng trôi.

Không có bất kỳ dao động linh lực nào.

Đều quỳ rạp xuống.

Chúng tu sĩ cảm thấy linh hồn muốn sụp đổ.

Huyết Tổ cười.

Bên trong Huyết Sơn.

"KẺ NÀO DÁM ĐẠI KHAI SÁT GIỚI?!"

Huyết Tổ gầm lên, linh lực điên cuồng bạo phát!

"Ta ư?"

Huyết Tổ, một đời chí tôn, tan thành tro bụi.

Huyết Tổ lùi lại nửa bước.

Người kia… bật cười.

Cánh cửa… đang mở ra.

Huyết Tổ… phun ra một ngụm máu!

Cánh cửa hoàn toàn mở ra.

Tại sâu trong Bắc Hoang, nơi gió rét rít gào như ma quỷ, có một ngọn núi chỉ toàn màu đỏ.

Một đời chí tôn… tan biến như chưa từng tồn tại.

Toàn bộ bầu trời sụp đổ.

Bầu trời…

Hắn đã canh giữ cánh cửa này suốt ba ngàn năm.

ẦM!!!

"Huyết Giới Bất Tử Hồn!!!"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 71: Huyết Môn Khai Mở