Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 72: Huyết lâm dậy sóng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 72: Huyết lâm dậy sóng


Thanh niên áo xám đặt chén trà xuống.

XÀ HOÀNG.

Mồ hôi lạnh toát.

Sát khí ngập trời!

Bên ngoài, mọi thứ vẫn yên bình.

Hắc vụ cuồn cuộn, khí tức tà dị tràn ra từ cơ thể XÀ HOÀNG.

XÀ HOÀNG há miệng, phun ra một luồng hắc viêm tà hỏa.

Khi nào mình còn thật, khi nào đã thành giả.

Lão Lý hít sâu.

"Vậy thì... chơi c·hết các ngươi!"

XÀ HOÀNG vẫy đuôi.

Tại sao… khi ta cầm bình trà, ta không cảm thấy khó chịu?

Bên dưới, tu sĩ nhân tộc chấn động.

"Không có thực lực, chỉ có thực tế do kẻ khác tin tưởng."

Trời đất gào thét.

Sự giả dối đã ăn sâu vào máu.

Một giọng nói lạnh nhạt vang lên.

Một nỗi sợ hãi không tên trỗi dậy trong lòng.

"Bẩm Xà Hoàng! Một thế lực nhân tộc vừa xâm nhập lãnh địa chúng ta!"

Nhưng bây giờ…

"Vậy sao? Vậy ngươi thử nói xem?"

Hắn nhớ mình là Kim Đan tu sĩ.

Lão Lý thở dốc.

Mồ hôi lạnh tứa ra như mưa.

ẦM!

"Lão Lý, ngươi không phải tu sĩ."

Chỉ nhẹ nhàng phất tay.

Nhưng…

Nó không hề giận dữ.

"Đây là Giả Đạo."

Tại sao ta không nhớ rõ sư môn của ta là gì?

Lão già cười khẽ, ánh mắt vô hồn.

Tại sao… ta lại quen thuộc với việc này đến vậy?

Kiếm trận bừng sáng.

"Là số lượng người tin vào nó."

Hắn muốn phủ nhận.

Áp lực ngập tràn, ly trà trên bàn rung bần bật.

Lửa đen nuốt trọn thiên không!

"Chỉ cần đủ người tin tưởng."

Không được r·ối l·oạn!

"Bố trận!" (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn quay đầu…

"Đừng mơ!"

"Yêu vật… cũng biết sợ sao?"

"Chỉ cần ai ai cũng tin ngươi chưa từng là Kim Đan… thì quá khứ của ngươi cũng không còn tồn tại."

Cự xà, hắc hồ, huyết phong…

Ánh mắt họ trống rỗng.

Ba tu sĩ hét lên trước khi b·ốc c·háy thành tro.

Không có sát lục.

Hắn từng là một tiểu nhị trong trà lâu?

Nhưng tại sao ta không nhớ nổi danh hiệu kiếm pháp của mình?

Nhìn thấy…

Nhưng đã đến nơi.

Hắn từng là một thư sinh nghèo?

"Ngươi có chắc… rằng ngươi từng là ‘Lão Lý’?"

"Ta nhớ ta là ai rồi!" (đọc tại Qidian-VP.com)

GIẢ ĐẠO ẢNH HƯỞNG LAN TRÀN

Ai cũng diễn.

Bọn họ cũng như thế.

Bất chợt…

Hắn từng tu hành Kim Đan, sao có thể lung lay bởi một câu nói?

Một thanh niên áo xám, mắt như vực sâu.

Bắc Hoang. Một đêm dài.

"Là hắn!"

Hàng vạn cặp mắt đỏ rực mở ra giữa bóng tối.

Không… không thể nào!

Bắc Hoang. Một thành trì nhỏ.

Một luồng chấn động nổ tung trong đầu.

"Chào mừng ngươi…"

Nó ngẩng đầu, nhìn xuống đám tu sĩ nhỏ bé.

Không có những ngày dài khổ tu.

Đồng loạt, họ cất tiếng.

Áo xám phất phơ.

Bỗng dưng, mọi người trong trà lâu đều quay đầu.

Tu sĩ nhân tộc tức khắc vận chuyển linh lực.

Thanh niên áo xám mỉm cười, đặt tay lên vai hắn.

"Gia nhập Giả Đạo."

"Lão Lý, ngươi tu vi Kim Đan, sao lại đi quét rác?"

"Ngươi có chắc rằng ngươi từng là Kim Đan?"

Lưu Vân Kiếm!

Thanh niên áo xám bình thản rót trà.

"Lão Lý, ngươi chỉ là một tiểu nhị, không hơn không kém."

Bắc Hoang. Trà lâu lặng gió.

Giả có thể thành thật.

Lão Lý ngơ ngác.

Giọng nói khàn khàn, như vọng về từ cõi c·hết.

"Ngươi… có từng thật sự tồn tại?"

Không có bước chân.

Một kiếm tu trẻ tuổi nghiến răng:

ẦM!

Nếu ta không còn là ta…

Trăng lạnh như sương.

Hắn không thể nhớ nổi…

Một kẻ quét rác vô tri.

"Tình huống không ổn." Một người trầm giọng.

Một bàn tay gầy guộc vươn ra từ hư không.

Một giọng nói vang lên giữa trà lâu.

Nhưng…

"Ngươi có chắc rằng ngươi từng tu hành?"

Trở thành huyết ngục.

Không có chiến thắng.

Trên vách tường, có một tấm bảng gỗ cũ kỹ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bắc Hoang. Một góc trà lâu.

Nhưng giờ đây…

Nhưng hắn không cảm nhận được gì.

Một bàn khách vẫy tay.

"Không có gì. Ta thích sống giản dị."

Hắn ngẩng lên.

Lưu Vân Kiếm nhẹ nhàng rút kiếm.

SẴN SÀNG CHIẾN!

Chỉ có hiện tại.

Bảy tu sĩ văng đi như diều đứt dây.

Nhưng bên trong…

Lão Lý rùng mình.

"Ngươi không biết. Vì ngươi chưa từng có nó."

Một loạt hình ảnh xa lạ tràn vào.

"Và một kẻ Kim Đan…"

Hắn chưa từng bước đi.

Một kiếm.

Lão Lý cảm thấy chân mình run rẩy.

Lão Lý cắn chặt răng.

Ánh mắt không gợn sóng, như thể hắn đã thấy cảnh này vô số lần.

Có thật sự từng tồn tại hay không?

"Không thể nào…"

Ánh mắt lạnh như băng.

Một tu sĩ mặc áo xám nhạt ngồi uống trà, thản nhiên nói.

Không có con đường.

Bầu không khí trở nên quỷ dị.

Lão Lý từng là cao thủ Kim Đan của Thái Hư Đạo Cung.

GIẢ ĐẠO CHÂN THẬT ĐÃ BIẾN MẤT

Cả hang ổ yêu tộc…

Hắn đánh rơi ấm trà.

"Trà Lâu Lão Lý."

Những người trong trà lâu… không ai lên tiếng.

HANG Ổ YÊU TỘC XÀ HOÀNG GIÁNG LÂM

Vậy thì…

GIẢ ĐẠO KHI NGƯỜI KHÔNG CÒN LÀ CHÍNH MÌNH

Nhưng…

"Giả Đạo."

Cả một khu rừng bị san bằng.

Làm sao hắn đạt được nó?

"Từ giờ, ngươi là tiểu nhị của trà lâu này."

Thanh niên áo xám không đáp.

Bởi vì…

Lão Lý, người quét rác, khẽ giật mình.

"Ý ngươi là gì?"

ẦM!

Hai bên v·a c·hạm.

"Hóa Thần hậu kỳ… Không, còn mạnh hơn!"

"Chỉ có điều mà thế nhân tin là quan trọng."

Bởi vì…

Nhưng… (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn từng là Kim Đan.

Nước trà đổ xuống nền đất, hơi nóng bốc lên mờ mịt.

"Ngươi nghĩ chỉ bằng mấy lời lẽ l·ừa đ·ảo, là có thể khiến ta hoài nghi chính mình sao?"

Muộn rồi.

"Ngươi từng là Kim Đan. Nhưng hiện tại, ngươi còn nhớ mình đã từng bước vào cảnh giới ấy như thế nào không?"

Thanh niên áo xám bình thản nói.

BỘP!

Hắn không còn nhớ… rốt cuộc mình từng là ai.

"Ngươi… thử xem?"

Lão Lý mất thăng bằng, ngã quỵ xuống đất.

Bên ngoài khu rừng, sương mù đen kịt lan rộng, đè nén thiên địa.

"Một kẻ vô danh cũng có thể trở thành tông chủ."

Lão Lý trở nên tái nhợt.

Lão Lý rít lên.

Nó chỉ… Cười.

Không hề bất an.

Hắn bùng nổ linh lực, vận chuyển Kim Đan cực hạn.

"Nhân tộc… Lại muốn c·hết?"

Lập tức, thiên địa biến sắc!

"… cũng có thể chỉ là một giấc mộng hư vô."

Hơi thở của Xà Hoàng lạnh lẽo như băng.

"Một phàm nhân cũng có thể thành chân tiên."

Thật cũng có thể hóa hư vô.

"Ta không tin!"

Lão Lý đứng lặng, tay cầm ấm trà, mắt vô hồn.

"Lão Lý, thêm một bình trà!"

Vì sao?

"Lui!" Một người quát lớn.

Từ trong bóng tối, hàng ngàn yêu vật tràn ra!

Chương 72: Huyết lâm dậy sóng

Ký ức vỡ vụn.

Hắn không nhớ rõ!

Bóng người từ từ hiện ra.

"Chỉ cần mọi người tin ngươi là phàm nhân… ngươi sẽ là phàm nhân."

Bàn tay chống cằm, ánh mắt đầy hứng thú.

Tu sĩ nhân tộc sững sờ.

Không ai biết…

Trời vẫn trong. Mây vẫn lặng.

Vậy "ta"… là ai?

"Dạ, chư vị chờ một lát."

Nó cười.

Yêu trảo yêu tộc xé thịt.

Nhưng…

"Lão Lý, ngươi chưa từng bước vào Kim Đan."

"Ngươi biết sự khác biệt giữa chân thật và giả dối là gì không?"

Tại sao?

Tại sao… ta quên mất cách vận hành linh lực?

Nhưng bên dưới một màn kịch vẫn tiếp tục diễn ra.

Hắn quay đầu.

Ta nhớ rất rõ… ta từng bế quan, từng giao đấu, từng phi hành giữa thiên không…

Thanh niên áo xám khẽ bật cười. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn bỗng nhận ra…

Giả Đạo đã hoàn toàn khống chế nơi này.

"Càng nghĩ, ngươi sẽ càng chìm sâu."

Hắn không thể chấp nhận!

Mỉm cười dịu dàng.

Lão Lý há miệng, nhưng không thể nói gì.

Một đời đao quang kiếm ảnh, chém g·iết không ngừng.

Nó không dám tiến lên.

Rồi…

Liệu hắn có thật sự từng tồn tại?

"Đó là sự thật."

Hắn từng là một phàm nhân không hề có linh căn?

"Đừng cưỡng lại."

Thanh niên áo xám mỉm cười nhẹ.

Không… không thể nào…

Bắc Hoang. Thành trì nhỏ.

"Hắn không biết mình đang giả vờ. Bởi vì… hắn đã quên mất chính mình."

"Ta nhớ ra rồi…" Lão Lý lẩm bẩm.

Một tán tu nghi hoặc.

Lão bỗng rùng mình.

Lão Lý hít một hơi sâu.

Từng đợt yêu khí từ trong lòng đất tràn ra.

Bắc Hoang. Trà lâu lặng gió.

"Thực tế không quan trọng."

XÀ HOÀNG khựng lại.

Mười hai tu sĩ nhân tộc đứng thành trận, ánh mắt nghiêm nghị.

Tựa như… sợ hãi.

Đó không phải là sự thật.

Bản thân mình…

Hắn không tìm thấy ký ức.

Trong cơn hỗn chiến, một bóng đen khổng lồ chậm rãi trườn ra…

Huyết lâm…

Nhưng…

Không có bất cứ hình ảnh nào.

ẦM!

Lời chưa dứt, mặt đất rung chuyển.

Nhưng tại sao…

XÀ HOÀNG gầm lên.

Chỉ là một lão già quét rác vô tri.

Từ lúc nào, hắn đã trở thành một tiểu nhị thật sự?

Cả một đội quân yêu tộc lao tới như thủy triều c·hết chóc!

Thanh niên áo xám đã từ lúc nào ngồi ngay tại quầy.

Trong tâm trí hắn…

Lưỡi kiếm nhân tộc xé gió.

Hắn khẽ cúi đầu.

"Lão Lý, ngươi sao vậy?"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 72: Huyết lâm dậy sóng