Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 73: GIẢ ĐẠO, NHẪN ĐẠO, CĂN TRỌ ĐÊM MƯA

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 73: GIẢ ĐẠO, NHẪN ĐẠO, CĂN TRỌ ĐÊM MƯA


Kiếm ý bùng lên.

"Đừng cố nữa."

Một đạo nhân áo xám quỳ gối, đầu chạm đất.

Mà vì không cần động.

Mặt đất ăn mòn một lỗ nhỏ.

Căn trọ nhỏ cũ kỹ, thấp thoáng bóng người.

"Đêm nay, có người sẽ đến."

Tay hắn rời khỏi chuôi kiếm.

Ngồi xuống góc khuất.

Một nam nhân áo đen, mặt không biểu cảm.

Ngón tay chạm mép bàn.

Đưa lên miệng.

"Người nhẫn không quên, nhưng cũng không cần nhớ."

AI LÀ NGƯỜI CUỐI CÙNG TỒN TẠI?

Bên trong quán trọ, sát khí dâng lên như tơ nhện.

"Cái gì là thật?"

Người thứ ba, một thiếu nữ mảnh khảnh.

Lạnh buốt.

Trên vách đá, một hàng chữ cũ kỹ được khắc sâu:

Cơn mưa rơi xuống căn trọ hoang tàn.

Nam nhân hừ nhẹ.

Ánh trăng lại chiếu xuống.

Nhẹ nhàng uống.

Bụp!

Tiểu nhị không còn ở đó.

Nhưng trong bóng tối, có một giọng nói khẽ cười.

Khi bước ra khỏi bậc thềm, hắn dừng lại, nói một câu:

"Ngươi, vốn chưa từng ở đây."

Nhưng không phải vì sợ hãi.

Bàn tay khẽ xoay nhẹ.

"Khách quan quả là người cẩn trọng."

Ánh trăng chiếu lên bóng lưng mờ nhạt.

Hắn không nhớ.

Không ai nhúc nhích.

Nhưng không được.

Nhưng chén trà cạn.

Cơn mưa ngừng rơi.

Hắn mỉm cười.

"Ngươi là tiểu nhị, chỉ cần tiếp tục rót trà là đủ."

Bốn bóng người đứng giữa tàn tích.

Lão nhân biến mất.

Nhưng bóng người ấy mỉm cười.

Trong nhà. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thậm chí cả cánh tay cũng không thể động.

Bên ngoài xào huyệt, gió lạnh rít lên như tiếng khóc của vạn linh.

NHẪN ĐẠO CHƯA ĐỘNG, KIẾM ĐẠO ĐÃ PHÁ

Chén rượu bay lên, lơ lửng giữa không trung.

Gió tràn vào, mang theo mùi máu tanh nhàn nhạt.

Trung niên áo xám vẫn dựa vào vách gỗ.

Sát khí xoắn thành lưỡi dao vô hình.

Nam nhân bước tới.

Giả Đạo, đã ở đây.

Lão nhân mở mắt.

Ai giả?

Chỉ có tiếng hơi thở yếu ớt vang lên trong bóng tối.

"Người nhẫn không quên."

Cửa chậm rãi mở.

Nam nhân áo đen lùi lại một bước.

Rồi bước đi.

"Kiếm của ngươi," ông ta chậm rãi hỏi, "vì ai mà chém?"

Bên trong xào huyệt của Nhẫn Đạo, tất cả im lặng.

Tiểu nhị biến mất.

Ngoài hành lang đèn lồng lay động.

BÓNG ĐEN TRƯỚC CỬA

"Ai sẽ là người cuối cùng tồn tại?"

Nam nhân áo đen im lặng.

Nàng bưng chén trà nguội, ánh mắt nhìn trân trân vào khoảng không.

Cửa không khóa.

Lão già vẫn ngồi yên.

Nam nhân nhấc chén, không uống, chỉ nhìn.

Hắn nói.

Trung niên áo xám mở mắt.

Lão già hững hờ nói.

Thiếu nữ vẫn bưng chén trà.

Bóng đen dừng lại.

Giả đạo xuất hiện Tại 1 xào huyệt nhẫn đạo

Nửa đêm. Một căn nhà cũ kỹ.

Nam nhân áo đen cố giật kiếm về.

Thiếu nữ vẫn bưng chén trà.

"Một bình trà ngon, đổi lấy một cuộc đời mới."

Gió lùa qua cửa sổ.

Ba người vẫn im.

Lão nhân nhắm mắt.

Đầu óc trống rỗng.

Một bóng người hiện ra sau lưng nam nhân.

Mưa rả rích.

Chỉ cần khiến thế gian quên mất bản thân ngươi.

Bóng tối nuốt lấy ánh sáng.

Nam nhân nhíu mày.

Nam nhân áo đen cúi đầu, nhặt kiếm.

"Ngươi tu kiếm."

Giây sau, bàn tay hắn xuyên qua khoảng không.

Bên ngoài mưa vẫn rơi.

"Nếu ngươi còn phải hỏi… vậy thì nó đã không còn là thật nữa rồi."

Khóe miệng run run.

"Mười năm."

Bốc khói.

Ánh đèn dầu leo lét trên bàn.

Mà vì hắn vốn chưa từng tồn tại.

"Khách quan, đêm nay ở lại chăng?"

Y phục đen sẫm, mặt che bởi lớp vải xám.

Đặt lên bàn một thỏi bạc.

Nàng đặt xuống bàn, cất giọng mềm mại:

Bóng tối phủ xuống.

"Một kẻ… không biết nhẫn."

Kiếm đã đến trước mặt lão già.

Hắn nhìn lão già, rồi nhìn sang trung niên áo xám, cuối cùng dừng lại ở thiếu nữ.

Lão già bỏ chuỗi hạt xuống bàn.

Dưới mặt đất, một v·ết m·áu khô kéo dài đến tận sâu trong hang.

Bàn tay hắn đưa ra.

Không nói.

Không khí vỡ vụn.

Ngón tay cũng rời đi.

Mưa đổ ào ào.

Chỉ nói một chữ.

Một bóng đen xuất hiện.

Đèn chập chờn.

Hắn bước ra cửa.

"Nhẫn Đạo có còn không?"

Một ngón tay già nua đang đặt hờ.

Hắn nghiêng người, tựa vào vách gỗ mục, mắt nhắm hờ.

Nhưng bên trong đã không còn bình yên.

Lão nhân thở dài.

Bốn bóng người đứng yên.

Nam nhân áo đen nhìn nàng.

Bình thản.

Mắt nhìn nhau.

Đêm nay, phải phân thắng bại.

Gió lạnh rít qua khe cửa, nến lay động, bóng tối quẩn quanh.

Ba người ngồi im.

Mắt hắn không dao động.

Mà vì sợ hãi.

Không ai đáp.

"Bao lâu rồi?"

Nam nhân đã đứng sau lưng tiểu nhị.

Ai thật?

Chỉ nhấc chén lên, từ từ đổ xuống đất.

"Giả Đạo..." Thiếu nữ đáp. "Không có thực lực, chỉ có thực tế kẻ khác tin tưởng."

GIẢ ĐẠO và NHẪN ĐẠO, CĂN TRỌ ĐÊM MƯA

Chỉ trong chớp mắt.

Tay hắn siết chặt.

Căn trọ đổ sụp.

Lão cúi đầu, tay lần chuỗi hạt, miệng lẩm nhẩm không ai nghe rõ.

ẦM!

Ánh kiếm lạnh lẽo.

Ngoài trời, mây đen che khuất ánh trăng.

Một thiếu nữ khoác áo lam, tay bưng chén rượu, mỉm cười nhìn khách lạ.

"Các ngươi… là giả?"

Nam nhân áo đen nhíu mày.

Nhìn tiểu nhị.

Mắt không nhìn kiếm, chỉ nhìn người.

Ngón tay già nua nhẹ như gió thoảng.

Trong bóng tối, một đôi mắt mở ra.

Ánh trăng chiếu xuống căn trọ hoang.

Nam nhân cũng biến mất.

Chỉ có ngọn đèn lập lòe, bóng tối lay động.

Nam nhân đặt chén trà xuống.

Mưa rơi nặng hạt.

Thiếu nữ chỉ mỉm cười.

Trước bàn trống không.

Nhưng không rút lui.

"Ngươi có biết vì sao kiếm ngươi không động được không?"

XÀO HUYỆT NHẪN ĐẠO… TAN RÃ?

Thiếu nữ biến mất.

"Vào đi."

Người thứ nhất, một lão già gầy gò.

Hắn cúi xuống nhìn.

Hắn rút kiếm.

Nhưng…

Không ai ngăn cản.

Không ai trả lời.

Ngón tay chỉ nhẹ nhàng chạm lên vai hắn.

"Mười năm mà vẫn còn đếm à?"

Nhưng ai biết hắn có còn đứng đó không?

Nam nhân không đáp.

Lão già khẽ cười.

Không có âm thanh.

Nàng khẽ mím môi.

Không phải hắn tránh.

Bên cạnh, một lão nhân đang nhắm mắt dưỡng thần.

Căn trọ...

"Tiếc thật."

Người thứ hai, một trung niên áo xám.

Thở nhẹ.

Nhẹ nhàng.

Chớp mắt.

"Giả đến đâu?"

Tiểu nhị cũng mỉm cười.

"Ngươi đoán xem?"

Lão già cất giọng.

"Quá rẻ."

Hắn không gõ.

Tiểu nhị vẫn cười.

Nhìn nàng một chút, rồi cười nhạt.

Không phải vì đau.

Lão già chợt ngẩng lên.

Hắn thì thào, môi run cầm cập.

Lão già cười khẽ.

Tiểu nhị rót trà. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lão già vẫn lần chuỗi hạt, không trả lời.

Không có ai đáp.

Mưa lại rơi.

Đặt xuống.

Mưa rơi xuyên qua người hắn.

Giả Đạo.

Nhưng hắn vẫn cười.

Nhưng không chém xuống.

Ngón tay cũng khẽ nhúc nhích.

Bàn gỗ rạn nứt.

Bóng lay động.

"Giả Đạo có còn không?"

"Ngươi không tin trà này?"

"Chuyện cũ không còn quan trọng nữa."

Quay người bước ra cửa.

Một bóng người lặng lẽ ngồi xuống.

Hắn run rẩy.

Tươi như hoa nở.

Kiếm rung lên.

Không phải mắt người.

Không một hơi thở.

Tách.

Lão nhân không đáp.

Nhưng cũng không phải không tồn tại.

Chương 73: GIẢ ĐẠO, NHẪN ĐẠO, CĂN TRỌ ĐÊM MƯA

NHẪN ĐẠO… GIẢ?

Thiếu nữ nhẹ nhàng đặt chén rượu xuống.

Kiếm rơi xuống đất.

Thiếu nữ cười khẽ.

Trung niên áo xám thở dài, búng nhẹ một cái.

Tay hắn cầm kiếm.

Nam nhân áo đen không hỏi lại.

Bên ngoài vang lên tiếng gió.

Hắn không tồn tại.

Màu đỏ thấm ra từ lòng bàn tay.

"Là tu sĩ Nhẫn Đạo?"

Tiểu nhị bất động.

CÁI GÌ LÀ THẬT?

Không có ai cả.

Hắn ngã ngồi xuống nền đất.

Một luồng khí tức quỷ dị bao trùm toàn bộ xào huyệt.

Rốt cuộc, có ai từng ở đây?

"Ba người các ngươi," hắn nói, giọng bình thản như nước giếng sâu.

"Nhẫn Đạo..." Nam nhân khẽ cười. "Không động, không phản kháng, không đối địch."

Không một dấu vết.

Không một tiếng động.

"Ngươi thật đến đâu?"

Chân tay run rẩy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Không cần g·iết chóc.

Người kia bước vào.

Hay tất cả chỉ là một ảo giác?

Nhưng vẫn không chém xuống được.

Bàn tay vươn ra.

Thiếu nữ cất lời.

"Hảo trà."

Ngoài cửa sổ.

Gió rít qua mái nhà.

Lão già nhìn theo bóng lưng.

Gió rít qua tàn tích.

Bàn tay không nhúc nhích.

Nhưng nặng như ngàn cân sơn nhạc.

Không một bóng người.

Đã không còn ở đó.

Không một ai.

"Nhẫn giả vô thượng, chịu thiên hạ sỉ nhục mà không dao động."

Nhưng...

Giọng nói khàn khàn vang lên.

Rồi biến mất.

"Ngươi còn quá vội."

Nam nhân cười.

Nhẫn Đạo.

Giả Đạo.

Nhìn lão nhân, rồi lại nhìn thiếu nữ.

"Nhẫn… là thật sao?"

Tiếng bước chân nhẹ như gió.

Thanh niên áo xám đứng dậy.

Thiếu nữ mỉm cười.

"Trà."

Trên chuôi kiếm…

Mà là một đôi mắt đã thấy thấu chân thực của Nhẫn Đạo.

Không ai đáp.

Mưa rào rào trút xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)

Giọt trà rơi.

Nhặt lấy một chén trà không tồn tại.

"Nhẫn không phải Đạo của ta."

Bên ngoài mây đen dần tan.

Một người bước vào. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiểu nhị lau bàn, nở nụ cười hiền lành.

"Bởi vì ngươi chưa đủ Nhẫn."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 73: GIẢ ĐẠO, NHẪN ĐẠO, CĂN TRỌ ĐÊM MƯA