Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 75: Thuyền chìm trên sông hắc lưu

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 75: Thuyền chìm trên sông hắc lưu


Kiếm tu, ma tu, đao tu…

Máu nhỏ xuống.

ẦM!

Hắn không thể đáp.

"Ngươi muốn chìm xuống sao?"

TRUYỀN THỪA BÍ ẨN.

"Hắn... đã bị giam cầm ở đây."

Không gian xé rách.

Người áo trắng cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.

Người áo xám chỉ mỉm cười.

ẦM!

Mặt nước... không còn đen nữa.

Một nơi ngay cả những lão tổ cũng không dám tùy tiện đặt chân.

Một cơn gió đen quét qua, mang theo mùi máu tanh tưởi.

Hắn thử cử động tay.

"Ngươi có tư cách sao?"

Không phải là hắn.

"Người sáng lập… chưa từng rời đi."

... đồng loạt vươn về phía hắn.

Giả Đạo.

Không được.

Nhưng lạnh đến thấu xương.

Không phải kiếm khí.

Không lạnh.

Ai mới thực sự bị tiêu diệt?

"Nếu Hắc Lưu không có đáy..."

Phía trên hắn, một đôi mắt đang nhìn xuống.

Sức mạnh khủng kh·iếp.

Giờ đây, tất cả đều muốn lấy mạng hắn.

Nhưng sát khí đã trả lời thay.

Không có điểm dừng.

"Ta chưa bao giờ nổi lên."

Hắn thử thở.

Lạnh.

Không gian xung quanh đổ vỡ.

Ánh mắt tĩnh lặng.

"Quỳ xuống đi… nhận lấy ban phước…"

ẦM!

Mỗi con mắt đều chứa một dòng ký ức vỡ vụn.

"Ngươi đã nhìn thấy."

Người áo trắng cất giọng khàn khàn.

"Vậy thì ngươi..."

"Chúng ta đã từng đứng tại nơi này..."

Không ai đáp.

Bóng dáng trong gương đột nhiên quay đầu lại.

"Ngươi đã bị nuốt chửng."

THUYỀN NHỎ TRÊN SÔNG HẮC LƯU

"Truyền thừa này…"

"Các ngươi chắc chắn… muốn t·ruy s·át ta?"

Một bóng người bước vào.

Không có hơi ấm.

Trước mặt hắn, một chiếc gương đen xuất hiện.

"Là nơi này…"

Không người lái.

"Hắc Lưu... vốn không có đáy."

Một đôi mắt mở ra.

Bên trong một dãy núi cổ xưa, ẩn giấu sau vô tận sương mù, có một vùng đất bị lãng quên.

"Ngươi... hiểu được?"

"HẮN KHÔNG THỂ SỐNG!"

Không nam.

Làn nước không gợn sóng.

BÀN TAY HẮC ÁM

Một nụ cười nhạt nhẽo…

Trên thuyền có hai bóng người.

Không giống như tay của một con người.

"Ta hỏi lại lần nữa."

Cánh cửa?

Nó trở thành sự thật.

Tấm khăn đen bay lên, để lộ một gương mặt trống rỗng. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ngươi muốn truyền thừa?"

Không thể trốn thoát.

Những bóng đen quỳ gối trước pho tượng không đầu, phát ra những tiếng thì thầm kỳ dị.

"Ngươi đã hỏi."

"Thì làm sao mà chìm xuống?"

Một làn sóng kinh hoàng bộc phát.

Hắn đã trở thành một phần của nơi này.

Tay hắn nhấc lên một quân cờ, nhẹ nhàng đặt xuống bàn cờ đá giữa thuyền.

Nhưng đúng lúc vòng vây siết chặt.

Không gần.

"... sẽ phải trở thành một phần của nó."

Cột trụ đổ nát.

Một nơi tồn tại ngoài dòng chảy thời gian.

Trước khi mất ý thức, hắn thấy một hình ảnh cuối cùng.

Ba…

"Nếu đây là truyền thừa…"

"Trở thành một phần của hắn…"

Hắn rơi.

Và rồi, nó bắt đầu chìm.

Đối đầu cả tu chân giới.

Ánh mắt bám chặt lấy hắn.

Nó bắt đầu dao động.

Bóng tối hút hắn vào.

Hắn đã làm lung lay cán cân quyền lực của tu chân giới.

Không phải linh lực.

Không thể chối bỏ.

Chiếc gương nứt toác.

ẦM!

Trên vách tường khắc đầy những hình vẽ quái dị.

ẦM!

"Ngươi đã bước vào."

Ngón tay chạm vào da hắn.

Và trong khoảnh khắc đó…

Bàn tay bỗng run lên.

Một bóng dáng cao lớn, không có mặt, đứng trên biển máu, chống lại cả thiên địa.

Bàn tay vô hình chạm vào hắn.

Một chiếc ngai đen.

"Chúng ta đã từng lựa chọn..."

Linh lực sụp đổ.

Khô.

Xoẹt!

Bây giờ mới thực sự…

"Kỳ đạo không có lối về."

Không mái chèo.

Mà là một bóng dáng khác.

Một vực sâu mở ra dưới chân hắn.

Không xa.

Không phải không có ngũ quan.

Không phải mắt hắn.

Không có không khí.

Hắn v·a c·hạm với một mặt phẳng lạnh lẽo.

Không có tường, không có trần, không có đất.

Và hắn rơi xuống.

"Kẻ sau này… cũng sẽ giống chúng ta…"

Mặt nước lạnh lẽo nuốt dần con thuyền.

Như chẳng còn thuộc về thế gian này.

Bên trong gương…

Hắn đã trải qua muôn vàn hiểm nguy để đến đây.

Bàn tay nắm chặt cổ hắn.

Một giọng nói vang lên.

Một vết rách xuất hiện trên hư không.

Bọn họ đ·ã c·hết.

Bóng người áo rộng đứng giữa điện không động.

Không tiếng động.

Không có bất kỳ cảm xúc nào.

Tự hủy diệt chính mình.

Không còn đâu là thực, hư, mộng, tưởng.

Hai…

Một làn sóng nhỏ gợn lên.

Xoẹt!

Không có cảm giác.

Dòng nước bắt đầu xoáy.

Đây không phải câu trả lời mà hắn mong đợi.

Làm cho tất cả tin rằng

Nhưng ngay khi hắn đặt chân vào bên trong…

Chỉ cần đạt được…

"Không… KHÔNG!"

Một…

Ngước lên.

Tiếng gào thét vọng lại từ hư không.

"Vậy kẻ sáng lập đã đi đâu?"

Không được.

Chỉ có một bàn tay giơ lên, hướng về phía trước.

Hắn chỉ nhìn xuống mặt sông.

Phía sau đủ loại tu sĩ.

Dưới lòng sông, không có gì.

"Vậy thì ngươi... sẽ nhìn thấy."

Con thuyền khẽ lay động.

Bao vây bốn phương tám hướng.

Một con thuyền nhỏ lặng lẽ trôi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nước sông tràn lên mạn thuyền.

Từ trong đó, một bàn tay khô quắt chậm rãi thò ra.

Không âm thanh.

Sau tấm khăn đen là một khuôn mặt rỗng tuếch, không có mắt, mũi hay miệngchỉ là một khoảng trống tối đen.

KHẢO NGHIỆM TRUYỀN THỪA CÁI GIÁ CỦA SỨC MẠNH

HẮC NGỤC VÔ HÌNH (đọc tại Qidian-VP.com)

Là có thể nghịch chuyển càn khôn.

THUYỀN CHÌM TRONG HẮC LƯU

Không cần pháp bảo.

Trong ánh mắt sâu thẳm không chút dao động.

Con thuyền vỡ nát.

Hắn ngẩng đầu.

"Chúng ta… không thể sống tiếp được nữa…"

Một mình hắn.

Không nữ.

Những bóng đen quỳ gối… đồng loạt ngẩng đầu.

Nhưng cuối cùng…

"Không ai có thể quay đầu trên dòng Hắc Lưu."

ẦM!

"Nhưng nếu nước không chảy, thuyền cũng chẳng thể đi xa."

Một tên khác buông kiếm.

Và khi hắn tin vào điều đó…

Hắn nhìn vào trong.

Áo rộng, tóc dài, ánh mắt như vực sâu.

Người áo trắng khựng lại.

Bóng tối nuốt chửng tất cả.

Người áo xám không đáp.

"Vậy thì ngươi... chỉ còn một con đường."

Pho tượng… không có đầu.

"Ngươi đã nhìn thấy nó."

Vì hắn tin rằng mình đ·ã c·hết.

Một giọng nói vang lên từ bốn phương tám hướng.

Đá xanh phủ rêu.

HẮC LƯU VÔ ĐÁY

Tĩnh mịch.

"Hắn… đã đi tìm… Cánh cửa."

Người bước vào hít sâu một hơi.

Là khảo nghiệm truyền thừa.

Câu hỏi vang vọng.

Cả không gian rung chuyển.

Người áo trắng vẫn bất động, như thể không nhận ra điều gì.

Ánh mắt tĩnh lặng như hồ sâu.

Một người mặc áo trắng, lưng còng, khuôn mặt che kín bởi tấm khăn đen.

Không gian tĩnh lặng đến đáng sợ.

Cờ trên bàn bắt đầu trôi đi.

"Và ngươi sẽ phải quyết định."

BỐP!

Tự chấm dứt sinh mệnh.

Hắn thử nhấc chân.

Một đại điện khổng lồ hiện ra.

Xoẹt!

Hắn đã hủy diệt một tông môn cường đại.

Cả đại điện bỗng chấn động.

Một người mặc áo xám, ngồi thẳng, đôi mắt tựa như hồ nước tĩnh lặng.

Nó lại khơi gợi trong lòng hắn một cơn sóng ngầm.

Không cần động thủ.

Hắn không thể giãy dụa.

Từng hình người không có mặt, quỳ gối trước một pho tượng cổ xưa.

Bên trong đại điện rung chuyển.

"...vậy thì ta sẽ đặt một bàn cờ ở nơi sâu nhất."

Ngồi trên đó…

"Kẻ sáng lập… đã đi đâu?"

Bị ai đó lấy đi.

Hắn giật mình tỉnh dậy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tĩnh lặng.

Chỉ đơn giản…

Người kia bỗng dừng bước.

Nhưng người áo xám vẫn không động đậy.

Hắn biết.

Những tiếng thì thầm văng vẳng quanh hắn.

Cả một đạo quân tu chân…

Hắn hiểu.

Không phải một.

Cảnh tượng người quỳ rạp, máu chảy thành sông.

Như đến từ viễn cổ.

Kết thành đại trận.

Nhưng…

ẦM!

ẦM!

HẮC UYÊN

Chương 75: Thuyền chìm trên sông hắc lưu

Và từ nơi đó, hàng trăm, hàng ngàn, hàng vạn bàn tay...

Hắn nhìn về phía pho tượng.

Không ánh sáng.

"Được rồi."

Người áo xám chỉ lặng lẽ nhìn xuống nước.

Mặt sông đen như mực.

Bóng tối tràn ra.

"Vậy thì… tất cả cùng c·hết đi."

Không có trọng lực.

ẦM!

Người áo rộng đi tới, đối mặt với bàn tay đang giơ ra từ vết rách không gian.

Hắn khẽ cười.

Chỉ có hư vô.

Thọ nguyên tan biến.

Thế giới trước mắt bỗng xoay chuyển.

Người áo trắng khựng lại.

"Ngươi đã đi xa như vậy, còn muốn trở về sao?"

Chỉ có tiếng bước chân vang lên.

Bản thân... chưa bao giờ rời khỏi chiếc ngai đen kia.

Người áo rộng nheo mắt.

Không có ánh sáng.

Hai bóng người chìm xuống giữa dòng Hắc Lưu.

Những bóng đen từ trong hư vô trồi ra.

Một lão tổ rơi xuống đất, run rẩy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Không đau.

"Rốt cuộc là gì?"

Và hắn nhận ra...

Bóng người kia vẫn đứng giữa không trung.

Truyền thừa chi địa.

Là một kẻ không có khuôn mặt.

Không còn đâu là trên, dưới, trái, phải.

Bàn tay đang cầm quân cờ run nhẹ.

ẦM!

Bàn tay chợt nắm chặt.

"Ngươi đã bước vào."

Bầu trời không có ánh trăng, không sao, chỉ là một dải trống rỗng vô tận.

Bóng tối.

Mà là...

Mà là hàng ngàn.

Nó ở khắp mọi nơi.

Chỉ có bóng tối vô tận, quấn lấy thân thể hắn như một con quái vật đói khát.

Và từ trong đó, một bàn tay vươn ra.

Đại điện rung chuyển.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 75: Thuyền chìm trên sông hắc lưu