Cơ Thiên Vân lần đầu cảm giác được thân thể tràn đầy sức mạnh như thế này, hắn phấn khích xem lấy thân thể của mình, nắm chặt hai tay hưởng thụ cảm giác tuyệt vời này.
Trường Minh thấy mọi chuyện đã thỏa, thở phào nhẹ nhõm, không để tâm đến Cơ Thiên Vân, dù sao bất kỳ kẻ nào lần đầu đạt được thành tựu như vậy thì cũng phấn khích như hắn.
“Tiên sinh, thế giới của hắn có gì rất… quái lạ?” Trường Minh thấp giọng nói với Tư Mộ Huyền.
Hắn quan sát thấy thế giới đó dù đã đầy đủ bản nguyên nhưng sinh cơ lác đác không có mấy. Mà lại bốc lên mấy thành âm u, hoang tàn!
“Là rất quái dị, hậu thiên thế giới mà độ phù hợp với hắn và linh sủng gần như bằng 100% tỉ lệ này có thể lớn hơn nữa.” Tư Mộ Huyền lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Ngày thường thì Tư Mộ Huyền trên thông thiên văn, dưới tinh địa lý, không gì không biết, không gì không hay. Hôm nay kiến thức tích lũy hơn vạn năm của lão ta như chạm vào điểm mù, gặp gì cũng không hiểu.
Trường Minh ngưng mắt nhìn, sau đó ánh mắt quái dị quay sang Cơ Thiên Vân: “100% đây chẳng phải là tiệm cận tiên thiên thế giới sao?”
Cơ Thiên Vân lúc này cũng giảm bớt sự phấn khích trong người, hắn quay sang vuốt ve Vô Minh. Nhưng tâm thần thì đang quan sát thế giới trong thể nội.
“Đã thế thì gọi ngươi là Minh giới đi, còn Vô Minh ngươi là vua của Minh giới!” Cơ Thiên Vân lẩm bẩm, không quên vẽ bánh cho Vô Minh.
Tư Mộ Huyền buông lỏng, hắn nhắc nhở Cơ Thiên Vân:
“Tuy ta không biết thế giới của ngươi vì sao không dung được sinh cơ nhưng sau khi ngươi đột phá luyện khí trung kỳ thì có thể thử trồng một chút cấp thấp linh dược, linh thụ đi. Thế giới của ngươi mới là căn bản, đừng bỏ bê nó.”
Cơ Thiên Vân gật đầu, xoay người lại cúi chào một cái thật sâu đối với Tư Mộ Huyền. Hắn vô cùng cảm kích ân cứu mạng hôm nay, nhưng bây giờ nói gì cũng vô dụng, đẳng cấp hắn quá thấp, không thể giúp gì cho Tư Mộ Huyền.
Trường Minh thấy vậy, hắn chắp tay chào Tư Mộ Huyền rồi đứng dậy lôi kéo Cơ Thiên Vân đi: “Vân nhi, đi thôi.”
Trước khi ra khỏi cửa, Tư Mộ Huyền nhắc nhở: “Chuyện hôm nay ta sẽ báo lại cho tông môn… Đúng rồi, đừng quên 6 tháng nữa là tới tân nhân chiến, lão phu rất mong chờ biểu hiện của ngươi.”
Cơ Thiên Vân gật đầu, lần nữa cúi chào, nhưng đối với tân nhân chiến hắn cũng không chắc, vì hắn hiểu khuyết điểm của Phá Hạn Ngự Linh Kinh, tên công pháp ngầu thế thôi chứ khuyết điểm của nó lại là giới hạn cho chiến lực của hắn.
Bước lên linh thuyền, Trường Minh đưa hắn một túi trữ vật, bàn giao: “Đây là tài nguyên của ngươi năm nay, bao gồm chân truyền đãi ngộ và tài nguyên tông môn đầu tư cho ngươi.”
Bên trong túi trữ vật là 1 ngàn viên thượng phẩm linh thạch, 100 viên Giới Thạch mỗi thuộc tính ( 9 loại ) 10 viên Không Gian Linh Thạch, 1 lọ Chữa Thương Đan, Tục Cốt Đan cùng hơn trăm lọ Hoàng cấp Cấp Linh Đan,
Trường Minh thấp giọng nói: “Đan dược cấp cao ta đã đổi thành đan dược cấp thấp phù hợp với ngươi, mặc dù ngươi đang hưởng chân truyền đãi ngộ, tức địa cấp, nhưng ngươi hiện tại cũng chỉ là đệ tử nội môn, cấp bậc lệnh bài sẽ không thay đổi, ngươi hiểu chứ?”
“Sư tôn, tại sao ta được hưởng địa cấp đãi ngộ nhưng không là địa cấp?” Cơ Thiên Vân nghi hoặc hỏi lại.
“Là do quy định của tông môn, tông môn chúng ta chỉ cho phép mỗi phong mỗi điện có 3 danh ngạch chân truyền. Tức là toàn tông môn cao nhất có thể có 54 chân truyền.” Trường Minh giải thích.
Hắn nói thêm vào: “Quy củ này là tổ sư lập ra, để chọn 3 kẻ mạnh nhất, tiềm năng nhất trong phong. Vừa có thể để phía dưới cạnh tranh, vừa có thể nghiêng số lớn tài nguyên bồi dưỡng tu sĩ cấp cao.”
Hắn thấp giọng: “Bình thường muốn bắt được danh ngạch này ngươi phải đạt được nguyên anh cảnh giới, chiến lực phải cực kỳ xuất sắc mới có thể.”
Cơ Thiên Vân càng nghi hoặc hơn: “Nhưng nếu quy củ như thế không phải nắm giữ danh ngạch càng lâu thì càng bất lợi cho kẻ đến sau sao?
Vừa chênh lệch thời gian, vừa chênh lệch tài nguyên thì kẻ đến sau cạnh tranh thế nào?”
Trường Minh bật cười: “Cái này ngươi yên tâm, có 3 điều kiện giới hạn tham gia: một là tu vi phải nguyên anh, hai là dưới 3000 tuổi. Cuối cùng ngươi phải lập được công lao thì mới có thể tham gia.”
Sau đó hắn thấp giọng nói với Cơ Thiên Minh: “Nếu ngươi muốn tranh giành chức vị phong chủ hay tông chủ tông môn thì ngươi bắt buộc phải đạp lên cấp bậc chân truyền, nếu không cả đời vô duyên với địa vị này.
Trước mắt tu vi ngươi còn thấp, không phải lo đến điều này, sau ngàn năm Liêu Chí Sơn - đại sư huynh của Thiên Cẩu Phong đạt đến độ tuổi giới hạn, tranh đoạt chiến sẽ diễn ra, lúc đó mới là sân khấu giành cho ngươi.”
Cơ Thiên Vân gật đầu: “Ta sẽ cố gắng.”
…...
Về tới động phủ, Cơ Thiên Vân ngồi xuống bồ đoàn, thỏa thích ngắm nhìn Minh Giới.
Cơ Vô Minh cũng vậy, nó hiện tại cũng có thể tự do quan sát Minh Giới mà không cần nhờ Cơ Thiên Vân câu thông.
Minh giới hiện tại lớn không tới mười mét, lấy thổ hệ, thủy hệ làm chủ. Ngoài điều này ra thì minh giới toát ra khí tức âm lãnh, sinh cơ lác đác, đó là lý do gọi là Minh Giới. Hoàn cảnh Minh Giới giờ khắc này không khác gì Cốt Uyên thu nhỏ.
Định thần lại, Cơ Thiên Vân biết giờ khắc này hắn phải bổ sung đầy linh khí, sau đó tiếp tục mở rộng Minh Giới, đó là lúc hắn tấn cấp!
Một tu sĩ bình thường một ngày chỉ ngồi thổ nạp linh khí không quá 8 tiếng, với Cơ Thiên Vân thì khác, 8 tiếng một ngày sẽ chẳng bao giờ đủ để hắn tu luyện tới trúc cơ.
Bởi vậy hắn phải giành giựt từng giây, bây giờ, mục tiêu của hắn là luyện khí tầng 2, dù có tài nguyên vô hạn cung ứng hắn cũng có chút lực bất tòng tâm.
“Binh đến tướng ngăn.” Cơ Thiên Vân nghĩ thầm, sau đó hắn nuốt một viên Cấp Linh Đan, tay cầm thượng phẩm linh thạch cố hết sức hấp thu.
Ưu thế của hắn lúc này đã hiện ra. 7 loại linh căn mang tới cho hắn tốc độ hấp thu kinh khủng, vượt xa người thường. Chỉ tính riêng tốc độ thu nạp linh khí đã hơn gấp 2 thiên tài bình thường, thêm với điều kiện động phủ và tài nguyên nữa thì có thể gọi là kinh khủng.
Chỉ tiếc, hắn tu luyện là Phá Hạn Ngự Linh Kinh, nó như gông xiềng của hắn, tốc độ hấp thu này cũng chẳng giúp hắn được bao nhiêu.
Ngồi thổ nạp hơn 5 tiếng, hắn hơi ê mông, đứng dậy vươn người, hắn tính nhẩm sơ sơ: hắn hao phí thời gian 5 tiếng cùng với 1 viên Cấp Linh Đan, 1 phần 10 viên thượng phẩm linh thạch lấp đầy được 1 tia linh khí. Mà Minh Giới của hắn cần tới hơn 1000 phần như vậy để lấp đầy. Như thế… phải tốn hơn 210 ngày không ăn không ngủ, chỉ thổ nạp linh khí!
Cơ Thiên Vân c·hết lặng trước con số to lớn đến mức tuyệt vọng này, “Đúng rồi, nếu Vô Minh tu luyện đột phá thì ta cũng có thể hưởng lợi từ nó, huống chi nó có thể giúp ta hấp thu linh khí từ ngoại giới.” Suy nghĩ bất lương hiện lên trong đầu Cơ Thiên Vân.
BÓC LỘT NÓ!!!
Cơ Thiên Vân lúc này cười mỉm, hắn đi lại vuốt ve Vô Minh, định dùng lời ngon ngọt dẫn dụ nó: “Vô Minh, thời khắc này là lúc cần hai người chúng ta đồng lòng, thấy Minh Giới đó không, mau cùng ta dẫn dắt linh khí từ ngoại giới vào để lấp đầy nó, rồi lúc đó ngươi sẽ có bầy con cháu trong đó, một mình làm vua một cõi!”
0