Nghe Cơ Thiên Vân rót canh gà như bọn đa cấp, Vô Minh hưng phấn lè lưỡi chuẩn bị làm việc.
Nói thật, sau lời vừa nãy, lượng lớn dopamine tiết ra làm Cơ Thiên Vân tiếp tục trạng thái phấn khích ban nãy, dù bây giờ đã hơn 1 giờ sáng rồi.
Thế là một người một chó lên tinh thần tiếp tục làm việc “khổ lao”.
Cơ Thiên Vân tiếp tục hấp thu từng tia linh khí lớn mạnh Minh Giới, nhưng tốc độ cũng không mấy khả quan so với lần đầu.
Một bên hấp thu linh khí, một bên Cơ Thiên Vân suy nghĩ về hướng đi Minh Giới, nếu Phá Hạn Ngự Linh Kinh giới hạn khả năng chiến đấu của hắn thì hắn chỉ có cách kiếm tiền từ Minh Giới, sau đó thành lập thú đoàn từ đó hình thành sức chiến đấu.
Những lời khi nãy Cơ Thiên Vân không có nói chơi, mà hắn thật sự nghiêm túc, ở Lam Tinh, hắn từng thấy phụ thân điều khiển cùng lúc 10 con chó. Chỉ bằng ấy mà khó có người có thể chiến thắng phụ thân hắn, nếu như hắn có thể điều khiển một lúc hàng trăm hàng ngàn con chó, sau đó để chúng nó kết thành trận pháp thì sao?
Điều này đối với hắn chỉ có 4 chữ: VÔ ĐỊCH THIÊN HẠ!
Càng nghĩ Cơ Thiên Vân càng cấp bách phải khôi phục lại sinh cơ cho Minh Giới, và thử để vào một số sinh linh!
Còn vấn đề pháp kỹ, theo hắn thấy nếu đã có linh thú thì hắn chả cần công kích hình pháp kỹ làm gì, cứ kiếm một môn phòng ngự hoặc khống chế hình pháp kỹ là được, còn lại cứ để linh thú lo.
Cơ Thiên Vân âm thầm gật đầu, càng nghĩ càng cảm thấy không sai, ngày mai hắn quyết định sẽ đi hỏi sư tôn hắn về điều này.
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh. Một người một chó cực lực hấp thu hơn 7 tiếng mới lấp đầy được thêm 2 tia. Vậy là tiến độ bây giờ đã tăng gấp đôi, đạt đến 0.3%!
Vô Minh mệt mỏi, bất lực nhìn hắn: Gâu! - Mau cho ta đồ ăn tư bản c·hết tiệt (T^T).
Đã nguyên ngày chưa ăn mà Cơ Thiên Vân lại bóc lột nó thêm 7 tiếng, bụng đói làm nó có chút tức giận.
Cơ Thiên Vân chợt nhớ ra, sau đó lấy ra Tích Cốc Đan đưa cho nó, mỗi người một viên.
Nuốt Tích Cốc Đan xong, Cơ Thiên Vân lập tức cảm giác ấm áp, no bụng tràn đầy thỏa mãn. Hắn ngồi lên giường, tay vuốt ve Vô Minh.
“Nghỉ ngơi đi, bắt đầu từ ngày mai hai ta sẽ tiếp tục bế quan cho đến khi đột phá tầng hai.” Cơ Thiên Vân nắm chặt nắm tay, tràn đầy đấu chí nói.
Vô Minh gật gật đầu, sau đó nằm xuống ngủ mất.
Chỉ chưa đầy một phút, động phủ Cơ Thiên Vân đã chìm vào yên tĩnh.
…...
Bước tới Bích Liên Đàm, Tư Mộ Huyền thấy Dạ Càn Nguyên cùng Trác Tử Huyền đang ngồi đánh cờ, hắn trầm giọng: “Ta cần các ngươi trợ giúp.”
Hai người bất ngờ, nhíu mày nhìn Tư Mộ Huyền, không ngờ cũng có ngày Tư Mộ Huyền cần trợ giúp.
Thấy hai người không tin, hắn nhập cục, một tay phá hết bàn cờ để 2 người đi vào chính sự. Sau đó thấp giọng giải thích toàn bộ chuyện khi nãy, trầm ngâm một tí, hắn đưa ra trợ giúp rõ ràng hơn:
“Ta cần các ngươi dùng hết biện pháp tìm kiếm phương pháp khôi phục sinh cơ.
Thân thể của hắn rất kỳ lạ, có một đặc chất gì đó cực kỳ khó lường. Nếu có thể biết được…”
Nói được một nữa, lão không nói nữa, mà chuyển sang hướng khác: “Nói chung, ta cảm thấy đứa bé này rất đáng đầu tư!”
Dạ Càn Nguyên trầm ngâm, chưa vội quyết định: “Theo ta biết, hắn là đệ tử của sư đệ ta, về đãi ngộ có thể nói là ngang với địa cấp, tức chân truyền đệ tử. Ngươi thấy cần thêm nữa sao?”
Trác Tử Huyền gật đầu: “Nếu lại tăng, thì e là các đệ tử khác khó mà nói phục lòng tất cả đệ tử còn lại, dù sao cũng sắp tới thời điểm c·hiến t·ranh, cần quy tụ tông môn về một lòng.”
Tư Mộ Huyền nhíu mày, đúng là hắn có chút vội vàng, không phân nặng nhẹ việc này, hắn trầm tư một lúc, rồi đưa ra giải pháp: “Thế ta cần con đường của tông môn tìm kiếm, chi phí ta cùng sư tôn hắn bỏ ra thế nào?”
Dạ Càn Nguyên gật đầu đáp ứng: “Được, không thành vấn đề!”
Tư Mộ Huyền thấy hắn đáp ứng, gật đầu hài lòng, hắn quay sang Trác Tử Huyền nói tới mục tiêu thứ hai: “Phiền sư đệ giúp ta tính ra đạo danh của thế giới Cơ Thiên Vân!”
Trác Tử Huyền mặc dù rất tò mò nhưng hắn biết việc này không dễ, hắn thần sắc khó xử: “Có chút khó khăn, dù sao thế giới của hắn ở Tân Sinh Vực, cách chúng ta cực kỳ xa…”
“Nếu có Như Ý Châu phụ trợ thì thế nào?” Tư Mộ Huyền chen ngang lời định nói ra của Trác Tử Huyền, đặt Như Ý Châu lên bàn.
Trác Tử Huyền bất ngờ, lúc này hắn gật đầu: “Nếu có Như Ý Châu phụ trợ bói toán thì có thể, nhưng xác suất chỉ có không tới 3 thành.”
“Được, mời sư đệ thi pháp!” Trác Tử Huyền gật đầu, đại giới này hắn hoàn toàn chịu được, đối với hắn, một viên Như Ý Châu không là vấn đề gì cả.
Trác Tử Huyền thấy hắn gật đầu, dọn sạch những thứ vụn vặt trên bàn, bày ra từng ngọn đèn dầu, từng ngọn đèn là một kiện hóa thần pháp khí, tiếp đến hắn lấy ra bản mệnh pháp khí của mình: Vọng Cơ Tiên Đồng. Khí cơ của món pháp khí này tiệm cận với khí tức của Chân Tiên!
Hắn gọi ra Huyền Tinh Quy, lúc này Huyền Tinh Quy đã bị thu nhỏ chỉ bằng nắm tay, nhưng khí cơ cũng cực kỳ kinh người, nó chỉ còn 1 bước nữa là đạt đến Chân Tiên.
Dạ Càn Nguyên gật đầu: “Không sai, xem ra Trác lão ngươi Chân Tiên có hi vọng!”
“Không sai, thời cơ đột phá của ta nằm ở hơn 100 năm sau!” Trác Tử Huyền gật đầu.
Dạ Càn Nguyên nheo mắt lại, hắn cảm giác bị Trác Tử Huyền tính kế từ lúc thúc giúc hắn ra quyết định c·hiến t·ranh, trong đầu mắng chửi Trác Tử Huyền, hắn thấp giọng nhắc nhở: “Trận chiến 100 năm sau chỉ có thể là c·hiến t·ranh cấp bậc trúc cơ và kim đan…”
Trác Tử Huyền cắt ngang: “Yên tâm, ta biết.” Sau đó hắn đặt Huyền Tinh Quy giữa bàn, lấy ra một nắm tinh sa.
Thần sắc Trác Tử Huyền lúc này cực kỳ nghiêm túc, hắn một tay quét qua từng ngọn đèn, tay lướt đến đâu, ngọn lửa bật lên đến đó.
Hắn gật đầu với bản mệnh linh thú của mình. Huyền Tinh Quy hiểu ý, từng ngôi sao trên mai rùa lúc này sáng lên, hắn nâng lên Như Ý Châu, trầm giọng: “Ta muốn biết chân tướng thế giới khai sinh Cơ Thiên Vân.”
Lời vừa nói ra, Như Ý Châu đã hóa thành tro bụi, nó thay đổi hoàn toàn hoàn cảnh, không khí ở Bích Liên Đàm.
Lúc này cho dù là tu sĩ hóa thần kỳ cũng khó mà nhìn rõ được nơi đây!
Trác Tử Huyền dùng thần thông của mình: Vọng Thiên. Hắn xé ra một vùng không gian, sau đó thôi phát Vọng Cơ Tiên Đồng.
Vọng Cơ Tiên Đồng như có phản ứng, nó không ngừng phóng đại vùng không gian vừa xé ra, càng lúc nó cách thế giới ban đầu của Cơ Thiên Vân càng gần.
Tới rồi!
Một viên tinh cầu màu xanh thẳm xinh đẹp xuất hiện trước ánh mắt 3 người.
Tư Mộ Huyền như si như mê nhìn viên tinh cầu này, hắn âm thầm ghi nhớ cảnh tượng trước mắt.
Chỉ được vài giây, hình ảnh đột nhiên biến mất. Toàn bộ ngọn đèn đánh mất ánh lửa, cả khu vực Bích Liên Đàm trở về bình thường, bây giờ bất kỳ ai đến cũng sẽ không biết ở đây từng có một trận bói toán kinh thiên đến xuyên hai vực như vậy!
Tư Mộ Huyền lập tức nhìn sang Trác Tử Huyền, ánh mắt nghi vấn hỏi xem chuyện gì đã xảy ra.
Mí mắt Trác Tử Huyền giật giật, khóe môi mở mấy lần nhưng không nói ra lời. Hắn hít một hơi thật sâu ổn định lại tâm thần, có chút mất mặt phun ra mấy chữ: “Ta bị chặn rồi.”
0