Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 13: Bắt chẹt tiểu vương gia một ít lộ phí

Chương 13: Bắt chẹt tiểu vương gia một ít lộ phí


Mặc dù lời nói vô cùng nhẹ nhàng cử chỉ nho nhã nhưng mọi người đều thấy được võ công Từ Trung không tầm thường chỉ một tay phóng ra ba lý rượu nhưng kình lực mỗi ly lại khác nhau điều đó thấy được đối với việc khống chế lực đạo vô cùng cao thâm. Sa Thông Thiên cũng biết được thiếu niên này có thể g·iết c·hết sư đệ y một cách dễ dàng mặc dù tự nhận võ công cao hơn sư đệ nhiều nhưng muốn nhẹ nhàng lấy mạng Hầu Thông Hải không phải chuyện đơn giản gì. Âu Dương Khắc ngồi một bên cũng đánh giá Từ Trung nhìn chỉ mới hai mươi tuổi nhưng võ công nhìn không thấu có thể không thua kém gì y nên cũng không muốn đắc tội thiếu niên này liền lên tiếng:

-Sa huynh tên tiểu tử đó đắc tội gì Sa huynh có thể nói ra nơi đây để mọi người bàn bạc huynh thấy thế nào.

Sa Thông Thiên thấy tình thế không ổn một tên Vương Xử Nhất đối phó đã khó khăn lại thêm một tên thiếu niên võ công thâm mạc khả trắc nên cũng xuống nước trở về vị trí ngồi. Thấy Sa Thông Thiên trở về chỗ Hoàn Nhan Khang ra hiệu cho người hầu mang chiếc ghế khác đến cho Vương Xử Nhất. Đợi mọi người đều ngồi xuống, lúc này Sa Thông Thiên mới lên tiếng:

-Chuyện là ta có bốn tên đệ bất tranh khí làm việc cho Triệu vương gia trong một lần theo vương gia sang Đại Nguyên thi hành nhiệm vụ thì gặp phải tên tiểu tử này cùng Giang Nam thất quái ngăn cản khiến nhiệm vụ thất bại bốn tên đệ tử của ta đều trọng thương biết được tin này Triệu vương rất tức giận. Hừ.

Nghe Sa Thông Thiên nói, Từ Trung vừa uống rượu vừa lên tiếng:

-Sa lão tiền bối chuyện của Quách huynh đệ tiền bối có thể đợi khi tiệc rượu kết thúc hôm nào gặp nhau trên đường mà giải quyết, ngài thấy như thế nào. Mặc khác ta cũng dùng ly rượu này bồi tội cho tiền bối về c·ái c·hết của sư đệ ngài, ta cũng không có thù oán gì với quý bang chỉ là được người nhờ cậy. Nếu tiền bối không hài lòng có thể đợi khi rời khỏi đây ta và tiền bối quyết chiến một trận sinh tử bất luận.Tiền bối thấy sao.

Mặc dù lời nói nhẹ nhàng nhưng mọi người trong đây đều nghe ra được đây là uy h·iếp trắng trợn uy h·iếp ngươi có thể dễ dàng g·iết sư đệ người ta như lấy đồ trong túi còn muốn sinh tử chiến với người ta đây chẳng khác nào muốn mạng của hắn a. Mọi người ai cũng im lặng chờ đợi lấy Sa Thông Thiên phản ứng thế nào, Sa Thông Thiên cảm nhận từ ánh mắt Từ Trung cảm giác như một con mãnh hồ đang nhìn chằm chằm vào chính mình sống lưng lạnh toát hai tay không tự chủ run nhẹ lên, hắn có thể cảm thấy được chỉ cần hắn không đồng ý yên ổn việc này chờ đợi hắn chỉ có t·ử v·ong mà thôi.

-Từ thiếu hiệp khách khí rồi chuyện tên tiểu tử kia cứ theo ý thiếu hiệp,còn về sư đệ ta tài không bằng người không trách được.

Nghe Sa Thông Thiên trả lời mọi người đều thầm cười trong lòng không phải lúc nãy người rất hầm hổ muốn người sao kể cả Toàn Chân giáo Thiết cước tiên còn không sợ mà giờ như chuột nhắt nhún nhường như vậy. Mặc dù mọi người đều khỉnh bỉ thái độ của Sa Thông Thiên nhưng tất cả có chung nhận thức vị Từ công tử ngồi đó không phải là một con dê mà là một mãnh hổ tốt nhất không nên vướng vào. Nhận thấy ánh mắt kính sợ từ mọi người Từ Trung cảm giác thư thái lạ thường trong bụng nở đầy hoa, hồi tưởng về thời oanh liệt khi còn học trung học lúc trước cảm giác lên nhận thưởng đón nhận ánh mắt hâm mộ của mọi người đều đổ về phía mình, đã rất lâu rồi mới có lại cảm giác này a. Trong lúc Từ Trung đang yy đám người Lương Tử Ông, Âu Dương Khắc, Linh Trí thượng nhân cùng Sa Thông Thiên nhìn về phía Hoàn Nhan Khang ánh mắt như xin chỉ thị kế hoạch bọn họ lên sẵn nay gặp phải Từ Trung võ công cao thâm bí hiểm không thể hành động lỗ mãng được.

Hoàn Nhan Khang lúc này thấy ánh mắt mọi người cũng cảm thấy bất ngờ không ngờ minh đánh giá thấp võ công của Từ Trung vốn nghĩ dựa vào bốn người Âu Dương Khắc, Linh Trí thượng nhân, Sa Thông Thiên và Lương Tử Ông là có thể cầm lại bọn người Quách Tĩnh. Nhưng nay việc vượt ngoài ý kiến nên kế hoạch đành phải hủy bỏ để bọn người Quách Tĩnh Vương Xử Nhất rời đi trước rồi từ từ tìm cách khác đối phó. Lúc này chỉ thấy Hoàn Nhan Khang lên tiếng:

-Người đâu một ngàn lượng bạc của Vương đạo trưởng nãy giờ vẫn chưa có người đem lên sao?

Tiếng gọi của Hoàn Nhan Khang kéo Từ Trung ra khỏi mộng cảnh của bản thân trở về thực tại. Lúc này chỉ thấy một tên hầu mang lên một khay gỗ chưa đầy bạc sáng loáng trong thấy Từ Trung cũng không kềm lòng được đúng là tiểu vương gia dù người ta nói chơi xin một ngàn lượng bạc lại cho đi dễ dàng như vậy. Đại gia đúng là đại gia tiền nhiều tùy ý a, mà nhìn thấy người hầu đem ra một ngàn lượng bạc đặt trước mặt mình Vương Xử Nhất cũng bất ngờ vốn cho là nói giỡn khiêu khích tên tướng quân kia nhưng không ngờ Hoàn Nhan Khang lại hào phóng như vậy thật đem cho y một ngàn lượng bạc. Lúc này Vương Xử Nhất cũng cảm thấy bối rối không biết nên nhận hay không y không phải kẻ ham mê tiền tài thấy được Vương lão đạo đang xoắn quýt Từ Trung vừa lên tiếng vừa lấy tay phải vận chuyển nội lực hút chiếc khay đựng bạc về phái mình:

-Tại hạ nhận thay cho Vương đạo trưởng vậy.

Vương Xử Nhất thấy hành động của Từ Trung cảm thấy khó hiểu tại sao Từ Trung lại làm như vậy nhưng lúc nãy Từ Trung thay mình giải vây cũng không nói gì. Còn Hoàn Nhan Khang lại cho Từ Trung cũng là một kẻ tham tài có thể dùng tiền mua chuộc được lúc này một ý lóe lên trong hắn liền nở một nụ cười. Từ Trung không biết suy nghĩ đám người chỉ thầm nói “Một ngàn lượng bạc đấy có thể nuôi sống một nhà mấy năm a, các người danh môn chính phái bang phái hùng mạnh hành tẩu giang hồ không cần bạc nhưng ta cần a. Chưa kể bây giờ ta có vợ nữa cần phải có bạc a nếu không ăn không khí sống à, hay lại đi ăn c·ướp cơ hội lấy tiền công khai thế này không lấy mới là đồ đần”. Trong lúc Từ Trung đang đọc thoại, Hoàn Nhan Khang lên tiếng:

-Từ huynh nếu không ngại tiểu đệ có ít châu báu muốn gửi Từ huynh và đại tẩu mong Từ huynh nhận cho.

Nghe Hoàn Nhan Khang nói như vậy Từ Trung cực kỳ bất ngờ nhưng sau đó nghĩ “Lẽ nào Hoàn Nhan Khang cho là mình tham tài muốn mua chuộc bản thân đây. Mà có tiền dâng đến nơi không lấy là đại ngốc tử tiền đến thì cứ lấy thôi với lại ta cũng c·ướp lấy lão bà của hắn à không không phải nói như vậy giờ Mục Niệm Từ chỉ là lão bà của ta hà hà”. Chỉ thấy một lúc sau người hầu đem ra một chiếc hộp nhở Hoàn Nhang Khang mở ra bên trong chứa đầy vòng cẩm thạch dây chuyền ngọc trai cùng với tram vàng. Từ Trung mỉm cười nói với Hoàn Nhan Khang:

-Tấm lòng tiểu vương gia ta xin nhận lấy nếu có gì khó khăn ta có thể giúp đỡ tiểu vương gia một hai. Nãy giờ ta rời đi cũng đã lâu không biết nhạc phụ giờ nơi nào ta không yên tâm nên xin pháp cáo lui trước. Các vị cáo từ.

Nói xong Từ Trung đứng lên chắp tay với mọi người rời đi, thấy vậy Vương Xử Nhất cùng Quách Tĩnh cũng đứng lên chắp tay chào mọi người rồi theo sau Từ Trung rời khỏi vương phủ.

Chương 13: Bắt chẹt tiểu vương gia một ít lộ phí