Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tiêu Dao Lão Tổ
Unknown
Chương 38: Tranh đoạt 3.
Trần Minh nhìn thấy thảm cảnh của đám người kia thì vô ngữ cực kỳ, một đám người lao ra tranh c·ướp hạt sen, cuối cùng hạt sen thì không c·ướp được, lại còn phải để lại không ít tính mạng.
Mà nguyên nhân cũng đều là do chính bọn họ, không phải đám tu sĩ này chưa gì đã n·ội c·hiến, tạo cơ hội cho đám yêu thú đánh lén, thì cho dù không c·ướp được hạt sen, cũng không đến nỗi thiệt hại thảm trọng như vậy.
Đám người đó cũng có mấy chục người, cũng đều là tu sĩ luyện khí hậu kỳ, so ra cũng đâu thua kém lực lượng yêu thú, cho dù là đầu quái ngư kia công kích, có lẽ bọn họ cũng có thể ngăn trở.
Đang cảm thán về đám người kia, Trần Minh đột nhiên phát hiện, cũng có một hạt sen bay về hướng này của mình, khoảng cách điểm rơi của hạt sen này với bờ đầm, có lẽ còn xa hơn hạt sen vừa rồi một chút, nhưng cũng không phải rất xa.
Trần Minh cũng không cần suy nghĩ nhiều, lập tức lao ra, đây có thể là cơ hội duy nhất của hắn, vì vậy làm sao có thể bỏ qua.
Đám người bên kia đương nhiên cũng có thể nhìn thấy hạt sen bên này, dù sao cũng chỉ có tần ấy hạt sen, nó lại khoảng cách bọn họ cũng không tính là quá xa.
Mặc dù vậy, cũng không ai có ý định tranh c·ướp hạt sen bên chỗ Trần Minh cả. Một phần là vì khoảng cách cũng không hề gần, bọn họ cũng không có cơ hội để tranh c·ướp hạt sen đó.
Còn một phần đương nhiên là vì chuyện vừa rồi đã khiến cho bọn họ sợ vỡ mật, còn chưa chạy khỏi nơi này đã là bọn họ gan lớn.
Chỉ là đột nhiên bọn họ nhìn thấy một hình bóng lao ra muốn tranh c·ướp hạt sen. Điều này khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Bọn họ cũng không phát hiện còn có một người ẩn nấp ở bên đó. Vì sợ yêu thú tập kích, nên tất cả tu sĩ đều tụ tập ở bên này, làm sao lại có một người ở bên đó được???
Không chỉ thế, người này còn dám đơn thương độc mã lao xuống đầm tranh c·ướp hạt sen. Nhưng họ càng ngạc nhiên hơn với tốc độ của người này.
Có người cảm thán:" Tốc độ thật là nhanh!!!!"
Có người cũng nói:" Tốc độ như vậy còn nhanh hơn tên vừa rồi không ít chứ! Có ai biết người này không? Vì sao ta chưa từng nghe nói có ai có tốc độ nhanh như vậy nhỉ?
Nhưng chẳng ai trả lời người nọ cả, bởi làm gì có ai nhận biết Trần Minh. Chưa kể, Trần Minh còn đang dùng khăn bịt lại mũi miệng, để tránh khói độc đâu, thêm vào khoảng cách cũng không rất gần, hắc vụ đã che đậy rất nhiều tầm nhìn. Căn bản nhìn được mọi chuyện diễn ra ở trong đầm đã là do đám người này tu vi không tệ.
Còn về phần hạt sen, mặc dù hạt sen không lớn, nhưng nó trắng đến như là phát sáng, giữa hoàn cảnh âm u của nơi này thì nổi bật cực kỳ, cho dù xa một chút cũng có thể thấy rõ.
Đột nhiên lại có người cảm thán:" Người này tốc độ nhanh như vậy, chắc chắn là có thể tranh c·ướp được hạt sen đó rồi, sớm biết như vậy, ta đã chú trọng hơn vào thân pháp, thực sự là tranh c·ướp bảo vật quá có lợi thế."
Nghe hắn nói vậy, đột nhiên một lão già, tỏ vẻ cao thâm mạt trắc đi ra, gây ra sự chú ý của mọi người. Lão này trực tiếp lên tiếng phản bác người kia.
" Ngươi nói vậy lại hoàn toàn sai."
Người đàn ông kia thấy có người phản bác lời nói của mình, thì cũng không thèm quan tâm việc tu vi của lão già này có vẻ còn cao hơn mình một chút, mà trực tiếp muốn cùng lão đôi co.
" A, ngươi nói ta sai, vậy muốn hỏi ngươi có gì cao kiến?"
Lão già cũng không để tâm thái độ của người kia, vẫn giữ nguyên tư thái phong khinh vân đạm của mình trả lời.
" Ta nói ngươi sai chính là vì ngươi không có để ý hoàn cảnh, vừa rồi Phong Toàn Thối mặc dù tốc độ không bằng được người bên kia, nhưng hắn vẫn có cơ hội đoạt được hạt sen, đó là vì có một đám người giúp hắn chặn lại đám yêu thú tập kích..." Lão già tỏ ra là rất hiểu biết, nói ra được cả tên kẻ xui xẻo đã bị quái ngư nuốt kia, nhưng tên đó cũng không phải vô danh, người biết không ít nên cũng chẳng ai thèm để ý.
Lão già lại chỉ tay về phía Trần Minh rồi nói.
" Nhưng người kia chỉ có một mình, đơn thương độc mã lao ra c·ướp hạt sen, đương nhiên đám yêu thú bên dưới đầm lầy làm sao có thể bỏ qua cho hắn. Theo ta mà nói, người nọ đừng nói là c·ướp được hạt sen, chỉ sợ chẳng mấy chốc sẽ trở thành thức ăn cho yêu thú, dù sao yêu thú dưới đầm nhiều như vậy, có chạy nhanh đến mấy thì cũng phải bất lực thôi."
Mọi người thấy lão nói vậy thì rất nhiều người gật gù tỏ ra đồng ý với lời nói của lão.
Chỉ là đột nhiên nghe thấy mọi người xung quanh "ồ" lên một tiếng đầy kinh ngạc.
Lão già quay ra thì liền cảm thấy được, bị vả mặt là như thế nào nóng rát, bởi vì trong lúc lão già nói, Trần Minh đã đoạt được hạt sen vào tay.
Người đàn ông vừa rồi thấy được cảnh này thì cũng không nói nhiều, chỉ quay sang phía lão già "hừ" một tiếng tỏ vẻ khinh thường.
Lão già thấy thế thì cố cứng miệng nói.
" Tên đó còn ở dưới đầm đâu, ngươi cảm thấy được hắn có thể mang được hạt sen lên bờ sao?
Hừ, ta đã nói hắn trở thành đồ ăn cho yêu thú, thì nhất định sẽ trở thành đồ ăn cho yêu thú, ngươi cứ chờ xem!!!"
Về phần Trần Minh, phát hiện ra hạt sen bay về phía mình, hắn trực tiếp thi triển Tiêu dao bộ lao thẳng xuống đầm lầy.
Dựa theo quan sát trước đó của mình, chân hắn luôn đạp vào những vị trí cứng rắn, giúp mượn lực càng thoải mái. Tốc độ của hắn nhanh chóng như một cơn gió trên mặt đầm.
Đương nhiên lão già kia nói cũng không sai, đám yêu thú dưới đầm phát hiện chỉ có một tu sĩ lao ra, thì không có cố kỵ gì cả, thi nhau tập kích Trần Minh. Nhưng cũng là vì chỉ có một mình Trần Minh, nên chúng cũng không tụ tập thành quy mô, mà chỉ thay phiên nhau tập kích nhỏ lẻ mà thôi.
Mà Trần Minh mỗi lần bị tập kích lại như là đã sớm biết trước như vậy, đều có thể kịp thời né tránh, căn bản cũng không làm ảnh hưởng tới tốc độ di chuyển của hắn.
Nhưng thực ra, đúng là Trần Minh đã biết trước được đám yêu thú đó chuẩn bị tập kích mình, bởi vì dưới Tự do nhãn của Trần Minh, bùn đen cũng không thể giúp bọn chúng che lấp được thân hình.
Vậy nên hắn có thể xảo diệu né tránh công kích của đám yêu thú này, thậm chí còn biến chúng thành bàn đạp giúp hắn có thể di chuyển càng nhanh.
Ví dụ như có một đầu yêu ngạc ẩn nấp trên đường đi của Trần Minh, nó dự định học tập con quái ngư trước đó, chờ Trần Minh lao tới, nó sẽ mở cái miệng to lớn của nó ra, để Trần Minh trực tiếp chui thẳng vào miệng nó.
Con ngạc yêu này cũng không phải Hắc thiết cự ngạc, nhưng chỉ xét về kích cỡ, có lẽ còn to hơn Hắc thiết cự ngạc một chút, thế nên cái miệng của nó cũng rất to, đảm bảo là Trần Minh sẽ trực tiếp chui lọt đi vào.
Chỉ tiếc mặc dù kích thước có to lớn hơn Hắc thiết cự ngạc thật, nhưng tốc độ mở miệng thì nó kém xa.
Vì đã sớm thấy được ý đồ của con ngạc yêu, vì vậy khi chuẩn bị lao tới trước miệng của nó, Trần Minh trực tiếp tăng tốc, vừa vặn lúc nó mở miệng ra thì đạp lên mũi nó, biến lực lượng khi mở miệng của nó thành động lực của mình, giống như giẫm đạp lên một vật đàn hồi, khiến cho tốc độ của Trần Minh càng tăng lên.
Đó chính là Trần Minh đang áp dụng tâm quyết của Tiêu dao bộ vào thực tế, khiến cho tốc độ của hắn không có cực hạn.
Bởi vì, nếu một người chỉ dựa vào tốc độ của bản thân, cho dù có thể vượt qua giới hạn của tự mình, thì cũng chỉ có mức độ nhất định mà thôi. Còn một người không chỉ bản thân nhanh rồi, lại còn biết mượn thêm ngoại lực nữa, thì làm sao có thể có tốc độ tối đa đây, đương nhiên người này cũng phải chịu đựng được cái ngoại lực đó thì mới được.
Mà đám yêu thú tập kích Trần Minh thất bại cũng đâu chịu bỏ qua, chỉ một lúc thì đã có mấy chục con yêu thú tụ tập lại, đuổi theo phía sau của Trần Minh.
Hắn cảm thấy bây giờ mà mình dừng lại thì chỉ có xong đời, hắn cũng chỉ có tự tin có thể chạy qua đám yêu thú này, chứ chiến đấu trực diện thì ngay cả một con trong số bọn chúng, hắn cũng không thể đánh lại, vậy nên hắn cũng chỉ có thể không ngừng chạy mà thôi.
Rất nhanh, Trần Minh đã thấy được hạt sen bay tới trước mặt mình, chỉ là c·ướp được hạt sen cũng đâu có dễ dàng như vậy.
Đột nhiên có một cái lưỡi dài lao về phía Trần Minh, đương nhiên Trần Minh cũng sớm phát hiện ra con yêu thú này. Chỉ là vốn dĩ Trần Minh lo lắng không phải là nó sẽ đánh lén mình, mà là hắn sợ đầu này yêu thú sẽ tranh c·ướp hạt sen với mình.
Nhưng mà cũng đúng thôi, khi nó t·ấn c·ông hắn, thì hắn cũng đã rõ ràng con yêu thú này là loại yêu thú nào.
Đó chính là một đầu Hắc ngọc thiềm, chính là cùng loại với đầu Hắc ngọc thiềm mà lần trước bị hắn c·ướp mất hai gốc linh dược kia.
Hắc ngọc thiềm tốc độ rất chậm, nếu như nó c·ướp lấy hạt sen, thì kết quả của nó không phải nói, nhất định sẽ bị hai đầu yêu thú đang đuổi theo hạt sen phía sau xé xác.
Nó cũng đâu có ngu, cho dù gan có lớn cũng phải biết thân biết phận của mình. Vậy nên mục tiêu của nó cũng chỉ có tên tu sĩ không biết lượng sức mình kia, tu vi thì thấp còn muốn tham lam, vậy cũng chỉ có thể trở thành món tráng miệng cho Hắc ngọc thiềm nó.
Con Hắc ngọc thiềm này đúng là còn rất thông minh, nó lựa chọn lúc Trần Minh phi người lên để đón lấy hạt sen bay tới, lúc này Trần Minh căn bản không có chỗ mượn lực, rất khó có thể tránh thoát đòn công kích của nó.
Cái lưỡi của Hắc ngọc thiềm vừa vặn đón đầu Trần Minh, hắn chỉ cần tiếp tục phi tới chính là vừa vặn cùng cái lưỡi đó v·a c·hạm.
Nếu như người khác có lẽ đúng là không còn cách nào, nhưng Trần Minh đương nhiên là không thể nào bị nó làm khó được.
Chỉ thấy Trần Minh dồn linh lực vào bàn tay, dùng sức đánh vào phía trước không khí một trưởng. Phản lực tạo ra cùng với sức nặng của bản thân, giúp cho Trần Minh không chỉ có thể triệt tiêu tốc độ lao tới của hắn, Trần Minh còn có thể như một chiếc lá cây nhẹ nhàng rơi về phía sau.
Cái lưỡi của yêu thiềm vừa vặn lướt qua đỉnh đầu Trần Minh, hắn cảm thấy thật sự may mắn, bởi vì độc dịch trên lưỡi của yêu thiềm không có dính vào tóc của hắn, bằng không có lẽ tóc của hắn sẽ bị ăn mòn mất mấy sợi.
Đương nhiên, Trần Minh cũng rút kinh nghiệm của lần trước, vừa rơi xuống hắn cũng đồng thời phóng ra một đạo phong nhận, chém thẳng vào lưỡi con yêu thiềm, làm cho nó b·ị t·hương.
Nếu Trần Minh không làm gì, chắc chắn sẽ lại giống với lần trước, con yêu thiềm nhất định sẽ điều khiển cái lưỡi của nó lần nữa công kích Trần Minh.
Nhưng hiện tại, cái lưỡi đã b·ị t·hương, đau đớn khiến cho Hắc ngọc thiềm trực tiếp thu hồi lại cái lưỡi của mình.
Còn Trần Minh sau khi rơi xuống, trực tiếp xòe tay ra, viên hạt sen vừa vặn rơi vào tay hắn, có kết quả như vậy cũng đều là do Trần Minh tính toán trước. Vốn dĩ theo thế phi lên của hắn, hắn có thể đón được hạt sen trên đường bay của nó. Còn trực tiếp rơi xuống, thì cũng không sai biệt lắm chính là điểm rơi của hạt sen.
Đoạt được hạt sen, Trần Minh cũng không một chút do dự mà bỏ chạy. Nhưng hắn cũng không trực tiếp quay lại theo đường cũ, bởi vì còn một đám yêu thú đang theo đường đó đuổi tới đâu.
Đường Trần Minh lựa chọn cũng không phải phương hướng nào khác, chính là phương hướng lao tới vị trí của Hắc ngọc thiềm.
Người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ thấy Trần Minh đây là đang tự tìm đường c·hết, mà thực sự cũng không ít người đang nói như vậy, đặc biệt là lão già trước đó nhận xét Trần Minh sẽ làm mồi cho yêu thú kia, lão đang rất là nhiệt tình phê phán lựa chọn này của Trần Minh.
Vì sao lại vậy, đơn giản là vì nhìn vào thì Trần Minh chính là đang tự chui vào vòng vây, hắn vừa chui vào một cái tam giác mà một góc chính là đám yêu thú vẫn truy đuổi hắn.
Một góc khác chính là hai đầu yêu thú Kim văn mãng cùng với Hắc thiết cự ngạc, vốn dĩ là đang đuổi theo viên hạt sen, bây giờ Trần Minh đã đoạt đi hạt sen, chúng đương nhiên là không thể bỏ qua cho hắn.
Còn một góc nữa chính là Hắc ngọc thiềm, mặc dù tốc độ của nó chậm chạp, nhưng lưỡi của nó không hề chậm, với lại Trần Minh cũng đã chạy về phía nó, khiến nhược điểm của nó cũng không còn quan trọng nữa.
Vòng vây này theo bước chạy của Trần Minh mà không ngừng bị xiết chặt, cảm giác như hắn đã không còn lối thoát.
Nhưng trong mắt của Trần Minh, đường này mới chính là của hắn sinh lộ.
Có lẽ trong mắt người khác, tuyến đường ngược lại mới chính là sinh lộ, nhưng trong mắt của hắn, chạy bên đó mới là tìm đường c·hết.
Bởi vì nhờ vào Tự do nhãn, Trần Minh đã phát hiện, bên đó ẩn núp một đầu yêu thú cực kỳ lợi hại, có thể coi là lợi hại nhất chỗ này, hẳn là cùng với đầu quái ngư trước đó xuất hiện là cùng một cấp bậc.
Không chỉ như vậy, đầu yêu thú đó hình dạng dài nhỏ, có lẽ là thuộc loại mãng xà, mà loại yêu thú như vậy, ở dưới đầm lầy này tốc độ rất nhanh.
Tốc độ nhanh lại tu vi cao hơn mình rất nhiều, Trần Minh không cảm thấy hắn có thể chạy thoát khỏi nó nếu như chạy về bên hướng ấy.
Ngược lại, bên này hắn chỉ cần đối mặt với một đầu Hắc ngọc thiềm. Không phải quá tự tin, nhưng mà chỉ với tốc độ của Hắc ngọc thiềm, thì nó ngay cả tốc độ của hắn cũng không thể làm giảm nổi một chút, chứ đừng nói ngăn hắn lại.
...
Cách chương.