Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Tôi Có Mắt Âm Dương

Bệ Hạ Bất Thượng Triều

Chương 48

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 48


Thẩm Thuật liếc nhìn cái bánh bị rơi,anhsuy nghĩ rất nhiều, cuối cùng kết luận rằng,côngắm người ta đến mức thất thần hay sao?

Dưới ánh mắt chờ mong củacôbé, Thẩm Thuậtđãvô tình phá vỡ tất cả mộng tưởng của người ta: “côgái, phiềncôđừng chen ngang.”


côbéđitới trước mặtanh, cảm thấy nhìn gần trônganhcàng đẹp trai hơn, mặtcôbé ửng hồng, mắt nhìnanhchằm chằm, tuy xấu hổ nhưng vẫn đứng yên tại chỗkhôngchịuđi.

Diệp Tuệ có lòng giúp đỡ con ma TV: “Chân củaanhđanggiẫm lên tóc của con ma đấy.”

Diệp Tuệkhôngnỡ nhìn tiếp nữa,khôngnhịn được mà cảm thông sâu sắc với nó.

Thẩm Thuật bỗng tiến lên trước mấy bước, ánh sáng chậm rãi xẹt qua mặtanh, từng bộ phậntrêngương mặt cũng từ từ trở nênrõràng, đẹp trai quá đáng luôn.

khônglẽ là bởi trước giờanhchưa từng tin rằngtrênđời này có ma ư?

Chương 48

Diệp Tuệ nghĩ bọn nó chắcsẽkhôngdám đặt chân vào đây nữa đâu, có khisẽtrốn thoát ra khỏi Đại Lý luôn ấy chứ.

Thẩm Thuậtkhôngkhó tính lắm: “Ăn gì cũng được.”

anhnhìn người họa sĩ bên bờ hồ kia, chẳng lẽ Diệp Tuệ thích nhữnganhchàng trẻ tuổi đẹp trai sao?

Diệp Tuệ và Thẩm Thuật ở trong khách sạn thêmmộtlúc rồi tiếp tục lên đường, trước khiđi, Diệp Tuệ lại ăn mặc kín đáo để che giấu thân phận.

Nhưng điều kỳ lạ chính là, mắt cá chân củacôbé cómộtvết xanh đen, ánh đèn chiếu lên người đều biến mất dưới châncôbé. Dưới châncôbé tối như mực,khôngcó bóng.

Nhưngcôbé dưới nước kia lại có ngũ quan vô cùng sắc nét, chỉ có điều là làn da hơi tái, mái tóc dài đen nhánh ướt sũng.

Diệp Tuệ đáp: “Ngon lắm.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Đầu tiên Diệp Tuệ nghĩ ngaycôbé đó là ma, dù saothìngười bình thường chẳng ai lại vô duyên vô cớ ở dưới hồ cả. Nhưngcôcũngkhôngtin lắm, vìcôbéthậtsựquá xinh đẹp.

Diệp Tuệ nhớ lại hành động của Thẩm Thuật lúc ở trung tâm thương mại Mân Côi,anhđãcầm bật lửa đốt cháy cái váy khiêu vũ củamộtbácgáima.

Các du kháchđiquađilại, nhưngkhôngai chú ý tớicôbé.

Tuy là buổi tối nhưng khu du lịch Đại Lý vẫn có khá nhiều người, Diệp Tuệ phải đảm bảo rằng mìnhđãcải trangthậttốtthìmới dám ra ngoài.

côtưởng là có người chen ngangthật, nào ngờ nhìn lại mới biếtthìra làmộtngười qua đường muốn đến bắt chuyện vớianhnhưng lại bịanhtừ chối.

Với lại bọc kín người như vậy, tưởng mình là đại minh tinh đấy à? Mặc dùkhôngthểkhôngthừa nhận là phần da để hở củacôấy rất trắng, chân cũng vừa dài vừa thẳng.

côbé trông thấy Thẩm Thuậtđangnghiêng đầunóichuyện vớimộtcôgái, nét mặtanhrất dịu dàng, dường như có quan hệ khá tốt với người kia.

Diệp Tuệkhôngbiết là có ngườiđangnhăm nhe chồng mình,cônhìn ra đằng trước xem còn mấy người xếp hàng, đúng lúc nàythìcómộtnữ sinh đứng chắn trước mặt Thẩm Thuật.

mộtgiây sau, cơ thểanhđãlàm ramộtphản ứng rất thànhthật,anhđitới trước mặt Diệp Tuệ, làm bộ thờ ơ chắn tầm mắt củacô.

cônữ sinhkhôngthèm để ý đến Diệp Tuệ,côbé quay sangnóivới mấy người bạnmộttiếng rồiđivề phía Thẩm Thuật.

Cách đókhôngxa có mấy nữ sinhđitới, mấycôbé cũng tới Đại Lý du lịch,mộtngười trong nhóm lơ đãng trông thấy Thẩm Thuật.anhrất cao, lại đẹp trai nữa, đứng trong đám đông rất nổi bật, cực kỳ thu hút ánh nhìn.

Bịchmộttiếng, nó ngã ngay bên chân Thẩm Thuật, vừa muốn đứng lênthìlại vấp vào tóc mình,mộtlần nữa ngã xuống đất.

Ánh mắt Thẩm Thuậtrõràng làđanghiệnlênsựấm ức, mấy giây sau,anhlại rũ mắt xuống,nhẹnhàngnóiramộtcâu: “Nơi này gió lớn quá, đểanhgiúp em chắn gió.”

Khóe môicôbé còn mang theo nụ cười, dường như rất thích người họa sĩ ấy, ánh mắtcôbé say mê như vậy, nhưng người họa sĩ có vẻkhôngnhận ra. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ánh mắtcônữ sinh rơi vào người Diệp Tuệ,côđeo khẩu trang đội mũ, mắt cũng bịmộtcái kính râm che kín, ở giữa đám đông nhìn rất quái dị, chẳng hề xứng đôi với người đàn ônganhtuấn đứng bên cạnh.

Khách du lịch rất đông, đường phố hơi chật chội, Thẩm Thuật luôn chú ýkhôngđể cho người ta đụng vào Diệp Tuệ,cônhìnanh, hỏi: “anhđói chưa?”

Diệp Tuệ vẫn nhìncôbé dưới nước kia chăm chú, hoàn toànkhôngchú ý tới Thẩm Thuật đứng bên cạnh,anhhỏicô: “Bánh này ngonkhông?”

Thẩm Thuậtđangnghĩ, nếucôthấy bánh ngonthìanhsẽlại ra xếp hàng mua thêm chocô.

Lúc này điều quan trọng nhấtkhôngphải là giữ thể diện nữa rồi, mà là tìm cách để thoát khỏi cái nơi ma quỷ này. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thẩm Thuậtkhônghề biết là mấy con ma sợ mình, mặtanhvẫn tỏ ra ngơ ngáckhônghiểu gì: “Chỉ mỗi em là có thể nhìn thấy ma thôi sao?”

mộtphút trước nó còn hừng hực khí thế, vậy mà bây giờđãbị Thẩm Thuật làm cho sợ hãi đến mức phải xin tha.

Người đứng xếp hàngkhôngnhiều lắm, hai người kiên nhẫn đứng đợi.

Diệp Tuệ ngẩng đầu nhìn xung quanh, hai ngườiđangđứng dưới bóng cây, lá cây còn chẳng hề nhúc nhích,khôngbiết làanhđanggiúpcôchắn cái loại gió gì vậy?

Thẩm Thuật quay sang nhìn Diệp Tuệ, thấycôvẫn nhìn về phía ấy.

Cuối cùng, tầm mắtcôdừng lạitrênmắtanh, mắtanhcảm giác còn trong trẻo hơn cả ánh trăng nữa, lại chứa đựng cảm xúc màkhôngai nhìn thấu.

Toàn thâncôbé ngập trong nước, chỉ lộ mỗi mặt ra ngoài, cánh taythìchống lên bờ hồ, nâng má nhìn vềmộthướng.

Thẩm Thuật cũng nhìn về hướng đó.

Hai bên đường đều là các quán xá,trênđường có rất đông du khách, cáccôgáiai cũng ăn mặc rất thời trang, nhưng so với Diệp Tuệ ăn mặc như đóng thùngđibên cạnh, mặt mũithìbịt kín hết, Thẩm Thuật vẫn cảm thấycôlà người xinh đẹp nhất.

Hai ngườimộtthìđangsợ ma,mộtthìlại tưởng người kiađangngắm người khác, hai luồng suy nghĩ hoàn toàn trái ngược.

Thẩm Thuật nhíu mày, nhấc chân ra chỗ khác, con ma TV vui vẻ bò về, nào ngờ nó dùng sức lớn quá, nên Thẩm Thuật vừa buông lỏng chân cái là nó cuống lênkhôngkịp chuẩn bị, cứ thế lăn từ trong TV ra ngoài.

côđeo khẩu trang, đội mũ rộng vành, đeomộtcái kính râmthậtto, trừ lộ cái mũi để hít thở rathìtoàn bộ những nơi kháctrênmặt đềuđãbị che kín.

côbé học sinh bị tổn thương, ôm mặt lúng túng chạyđichỗ khác.

Bây giờanhlại giẫm lên tóc con ma TV, nhấc cái bàn trà lên đụng vào đầu nó, hết thảy hành động đều tạo thành thương tổn cho mấy con ma.

Người bình thường sao mà làm được thế chứ, xem ra Thẩm Thuậtkhôngchỉ có dương khí thịnh mà còn là khắc tinh của ma quỷ nữa.

Thẩm Thuậtđangchuẩn bịnóicâu đểanhđimua thêm cho emthìbỗng cảm thấy có gì đókhôngđúng, tuy Diệp Tuệđangnóichuyện vớianh, nhưng mắtcôthìvẫn nhìn sang phía đối diện.

Thế là con ma rèm cửa làm thủ lĩnh, con ma TV theo sát phía sau, con quỷnhỏnhát ganthìcũng hấp tấpđicùng, ba con ma chuồn ra khỏi phòng nhưđangchạy trốn, còn chẳng buồn quay đầu lại nhìn.

Diệp Tuệ tự dưng thấy trước mắt tối sầm,côngẩng đầu lên nhìn, đêm tối, dù có đèn đường nhưng xung quanh vẫnkhôngsáng sủa lắm, cho nêncôkhôngnhìnrõanh.

Con mađangbò dậythìđụng ngay đầu vào cái bàn,mộttiếng trống vang lên, nó kêu thảm thiết chạy nhanh vào trong TV.

Diệp Tuệ nhìn xung quanh, tay chỉ vềmộthướng: “Vậy bọn mình qua đóđi.”

Diệp Tuệkhôngtự chủ mànóichậm lại: “Sao vậy?”

Tầm mắtcônhìn về phía đối diện, ở đó cómộthọa sĩ trẻđangngồi vẽ tranh cho khách du lịch. (đọc tại Qidian-VP.com)

anhyếu ớt hỏicô: “Đẹp đến vậy cơ à?”

côbé học sinh này rất bạo dạn, gặp người mình thích làsẽtới xin phương thức liên lạc luôn, mà giờcôbéđangrất có thiện cảm với Thẩm Thuật.

Cửa hàng đó bán món bánh Erkuai*, Erkuai làmộtmón ăn vặt rất nổi tiếng ở Đại Lý, Diệp Tuệ quyết địnhsẽăn món này. Người tađangđứng xếp hàng mua, Thẩm Thuật và Diệp Tuệ cũng đứng vào hàng,anhđứng trước còncôđứng sau.

khôngbiết tại sao Thẩm Thuật lại chợt nhớ tới khoảng cách bảy tuổi giữaanhvà Diệp Tuệ, mặc dù nhìn vẻ ngoàithìkhôngrõràng lắm, nhưng trong đầuanhvẫnkhôngkhỏihiệnlên suy nghĩ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thẩm Thuật nhìn Diệp Tuệđangbiến mình thành con chim cút,anhkhôngnóigì, bình thản cùngcôđira ngoài.

cônữ sinhkhôngkhỏi bực bội, buổi tối rồi mà còn che kín mít như thế,khônglẽ muốn chống nắng đến đêm luôn à? Hay sợ ánh trăngsẽlàm dacôbị đen?

Lúc này, Diệp Tuệ thấycôbé dưới hồđãđứng lênđitrênmặt đất, tới chỗ người họa sĩ, yên lặng nhìn cậu ta vẽ tranh. Ở khoảng cách gần, Diệp Tuệ càng thấycôbé này xinh đẹp hơn.

cônữ sinh lúng túng đứng đó, Thẩm Thuật lại lạnh nhạtnóitiếp: “Vợ tôiđangốm, chúng tôiđãđứng xếp hàng từ trước rồi, phiềncôđixuống cuối hàng đượckhông?”

côbénhẹnhàngnói: “anhđẹp trai, số củaanh…”

Diệp Tuệ: “Thếanhmuốn ăn gì?”

Trong lònganhbỗng nhiên cảm thấy rất bực bội.

Diệp Tuệkhôngbiết suy nghĩ củaanhlúc này,côthuận miệng đáp: “côấy*thậtsựrất đẹp.” Con ma nữ kia đúng là đẹp hơn những con ma khác rất nhiều.

Diệp Tuệ nhìn lưng Thẩm Thuật, thở dàimộtcái,anhđúng là quákhônghiểu phong tình. Nhưng khi nhìn thấyanhgiữ mình trong sạch như thế,côbỗng cảm thấy rất vui vẻ.

Sao tự dưng người này lại đứng trước mặtanhthế? Hàng ngũđãtiến lên trước rồi,anhlạikhôngthể di chuyển được.

*Erkuai làmộtloại bánh gạo đặc biệt của tỉnh Vân Nam, tên theo nghĩa đen có nghĩa là “mảnh tai”.

Con ma TVkhôngchịu nổi phải cầu cứu Diệp Tuệ, nó giơ tay về phíacô: “Vừa rồi tôikhôngnên dọacô, bọn tôi làm ma cũngkhôngdễ dàng gì, phiềncôbảo chồngcônhấc cái chân cao quý của mình lênđimà.”

*côấy/anhấy trong tiếng Trung phátâmgiống nhau.

anhthầm nghĩ, nếu so sánh giữaanhvà cậu tathìhình như làanhvẫn đẹp hơn mà. Saocôlạikhôngnhìnanhmà lại nhìn cậu ta chứ?

Diệp Tuệ: “…”

Edit: Ngân Nhi

Buổi tối Đại Lý thiếuđiánh mặt trời rực rỡ, nhưng lại khiến cho người ta có những cảm xúckhônggiống với ban ngày. Đèn đường dần dần được bật sáng, chiếu xuống mặt đất cho những ngườiđiđường.

Hoàn toànkhônggiống với những con ma mà Diệp Tuệđãtừng trông thấy.

côbékhôngcó bóng sao? Diệp Tuệ kinh hãi, sợ run cả tay, làm rơi chiếc bánh xuống đất.

Từ sau khi Diệp Tuệ biết mình có thể nhìn thấy ma,côđãgặp rất nhiều con ma có tướng c·h·ế·t rất kinh khủng, có khithìkhôngđáng sợ lắm nhưng ít nhất cũng thiếu tay thiếu chân.

Đối diện bọn họ làmộthọa sĩ, nhìn cậu ta rất trẻ, hình như vẫn cònđangđihọc, phía trước có mấy ngườiđangngồi cho cậu ta vẽ.

thậtrathìanhkhôngthấy đói chút nào, nhưng nhìn ánh mắt của Diệp Tuệ,anhđáp: “Hình như cũng hơi đói rồi.”

Nhưng mà lúc con mađangchạy trốnthìThẩm Thuật tự nhiên lại đặt tay lên cái bàn trànhỏtrước TV,anhvẫn chưa hết hy vọng, nâng mạnh cái bàn trà lên để xem con mađangtrốn ở đâu.

Thẩm Thuậtnóirất lịchsự,anhthậtsựcảm thấy việc chen ngang hàng làmộtviệckhôngtốt, nếu thếthìDiệp Tuệsẽphải đứng đợi lâu hơnmộtchút.

Thẩm Thuật nghe vậy lại tự động hiểu thành Diệp Tuệđangkhen người họa sĩ kia đẹp.

Mua bánh xong,côvàanhđiqua đứng dưới bóng cây, Diệp Tuệ cắnmộtmiếng, ăn ngonthật.

Chuyện nàythìkhôngcó gì lạ, điểm kỳ lạ chính là ở bên hồ cạnh chỗ họa sĩ ngồi cómộtcôbé.

Từ lúccôpháthiệnracôbé, thấycôbé vẫn luôn nhìn người họa sĩ kia. Lúc họa sĩ vẽ tranh, trò chuyện với khách du lịch, tầm mắtcôbé chưa từng dờiđimộtphút nào.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 48