Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Tôi Có Mắt Âm Dương

Bệ Hạ Bất Thượng Triều

Chương 93

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 93


Chỉ cần về đến khách sạn thôi,anhsẽcầu hôn vớicôluôn, bắt đầu từ hôm nay,anhvàcôsẽcùng nhau bước sangmộtcuộc sống mới.

Thẩm Thuậtkhôngnhận rasựkhác thường củacô,anhđưa lại bó hoa chocô, giọngnóidịu dàng mang theo nụ cười: “Sao lạikhôngcẩn thận thế?”

“Các bác sĩhiệnđangtích cực cố gắng cứu chữa cho Diệp Tuệ, có tin tức gì chúng tôisẽthông báo cho mọi người biết ngay.”

Diệp Tuệ hôn mê, Thẩm Thuật trước nay chưa bao giờ biết sợ hãi là gì, lúc này lại bị chính cảm giác ấy bao trùm toàn thân.

cônhắm mắt lại cũng có thể hình dung ra từng đường néttrêngương mặt ấy, chỗ nào cũng làm chocôrung động.

trêntaycôvẫnđangcầm bó hoa cưới vừa mới đỡ được ở hôn lễ, hoa bị nước mưa thấm ướt rồi, ngón taycôvô thức đưa lên v**t v* những cánh hoa.

anhnóimấy câu thương lượng với tên phóng viên, sau đó gửi chohắntamộtkhoản phí giữ miệng trước, số tiền còn lạisẽgiao dịch trực tiếp, tiếp theo còn bảohắnta giúpanhphong tỏa tin tức, nếukhôngsố tiền kiasẽđược chia cho người khác.

anhtin rằng Diệp Tuệ cũng giốnganh, cũng có suy nghĩ như vậy.

Dừng lại vài giây,anhkhó khăn gọimộttiếng: “Diệp…Tuệ…”

Trong cơn mưa tầm tã, giọng củacôvang lên rấtrõràng, có chút bi thương nhưng lại mang theo hạnh phúc: “Em thíchanh.”

Tên phóng viên chụp được ảnhhiệntrường trông thấy Vương Xuyên,hắnlập tức gọi: “Trưởng phòng Vương.”

Tên phóng viên đóđãnhận đượcmộtkhoản tiền lớn,hắnđương nhiênsẽkhôngvì lợi ích riêng màđichọc giận người của Hoa Thụy,hắnta đồng ý rồi cầm tiền rờiđi.

Lông màyanhnhíu chặt, tayanhđặttrênvô lăng, chuẩn bị đánh lái sang bên phải, như thếthìchiếc xe kiasẽđâm thẳng vàoanh,anhsẽđón nhậnsựva chạm mạnh nhất.

Mặc dù hai người họ rất cẩn thận, nhưng đề phòng nếu có tin tức bị tuồn rathìVương Xuyên có thể kịp thời tìm cách phong tỏa nhanh chóng.

côlạinói: “Ngày mai nếuanhmuốn làm gìthìcũng phảinóivới em nhé, emsẽđicùnganh.” Nỗi lo lắng lại tiếp tục dâng lên.

Trước khi hôn mê,côbất lực suy nghĩ,côđãgiúpanhthoát khỏi tử kiếp rồi, nhưngthậtracôvẫn cònmộttâm nguyện chưa hoàn thành được.

Thẩm Thuậtđangđịnh bỏ tay rathìDiệp Tuệ lại nhanh chóng giữ lại,cônắm rất chặt, hai bàn tay hai ngườikhôngcómộtkhe hở nào.

Cách đókhôngxa truyền đến tiếng xe cấp cứu,mộtlát sau, xe cấp cứu đỗ lại, đưa người bị tai nạn đến bệnh viện.

côcực kỳ sợ, sợanhxảy ra chuyện, sợ tử kiếpsẽđến.

Tay Thẩm Thuật phủ lên taycô, trao chocôsựấm áp, nhưngcôvẫn cảm thấy lòng mình lạnh như băng, rất khó để thôikhôngsợ hãi nữa.

Nỗi sợ hãimộtlần nữa dâng lên trong lòng, sống lưnganhcũng thấy ớn lạnh.

Xe còn chưa nổ máy, Diệp Tuệđãnhìnanhrồinóirất nghiêm túc: “Thẩm Thuật, sau khi về khách sạn rồi, ngày mai bọn mình đừng ra ngoài chơi nữa có đượckhông?”

Mưa to gió lớn, lạnh lẽo thấu xương,khônghiểu vì sao mà tâm trạng Diệp Tuệ càng trở nên bất an hơn,cônhìn Thẩm Thuật, nhắcanhmộtcâu: “anhlái xe cẩn thận nhé.”

Bên ngoài bệnh việnđãcókhôngít phóng viên vây quanh, nhưng Vương Xuyênđãdặn trước với bệnh viện làkhôngcho người lạđivào phòng bệnh của Thẩm Thuật và Diệp Tuệ.

“Cầu trời phù hộ cho Diệp Tuệ bình an qua khỏi, em vẫnđangchờ được xem phim mới của chị mà, sau này em còn muốn được xem nhiều phim của chị hơn nữa cơ, hứa với em là chịsẽkhôngsaođi!”

Diệp Tuệđangsuy nghĩ, mắt nhìn xuống đất,trênđầu bỗng vang lênmộtgiọngnóidễ nghe: “đangnghĩ gì vậy?”

[Diệp Tuệ bị tai nạn giao thông nghiêm trọng ở Lục thành,hiệnđanghôn mê, tính mạng bị đe dọa.]

Giọng của Đới Chí rất căng thẳng: “Thẩm Thuật và Diệp Tuệ bị tai nạn giao thông rồi.”

Từng khoảnh khắchiệnlên xen kẽ trong đầu, gương mặt củaanhcũng ngày càngrõràng trong tầm mắt.

Ngay lúc Vương Xuyênđangchuẩn bịđinấumộtbát mì tôm của cẩu độc thân làm bữa đêmthìchuông điện thoại vang lên.

anhngẩn người: “Tại sao?”

Diệp Tuệ bây giờ sao rồi?côcó còn sốngkhông? Chưa bao giờcôchảy nhiều máu như thế cả…

anhvẫn còn rất nhiều lời chưa kịpnóivớicô, tấm lòng củaanhvà kế hoạch tương lai của hai đứa, Diệp Tuệ vẫn chưa biết gì cả.

cômuốn được mặctrênngười bộ váy cưới, cầm hoa đứng trước mặt Thẩm Thuật, hạnh phúcnóivớianhrằng: Hôm nay bọn mình chính thức kết hôn rồi.

anhcố giữ bình tĩnh, tiếp tục gọi: “Diệp…Tuệ…”

“nóilời giữ lời, chúng tađãthỏa thuận làsẽdập tắt hoàn toàn cái tin kia rồi, tôi hy vọnganhsẽkhôngcố làm những chuyện dư thừa.” Câu cuối của Vương Xuyên mang theosựcảnh cáo,khôngđể chohắnbán tin tức kia cho người khác.

Bình thườnganhkhôngbao giờ muốn đểcôphải chịumộtchút tổn thương nào, nhưng hôm nayanhlại khiếncôbị thương rất nặng.

khôngđược,côsẽkhôngđểanhgặp chuyện gì đâu.

Đới Chí phần nào đoán được ý của Vương Xuyên: “Ừ,anhgọiđi.”

anhchăm chú nhìncô,anhđãchuẩn bị xong hết rồi, hoa hồng và cả nhẫn kim cương.

anhnói: “Bọn mình về thôi.”

Thẩm Thuật nhận ra có chuyệnkhôngổn,anhbấm còi nhắc nhở người lái xe, nhưng chiếc xe kiakhônghề tránhđimà vẫn dùng tốc độ cực nhanh lao về phía này.

Thẩm Thuật cảm thấycôrất lạ,anhlo lắng hỏi: “Em sao thế?”

Chương 93

Thẩm Thuật sợcôbị ốm rồi,anhnói: “Nếu thấy mệtthìem chợp mắtmộtlúcđi, khi nào về đến khách sạnanhsẽgọi em dậy.”

anhnhìncôkhôngchớp mắt, nếu như bình thườngthìnhất địnhcôsẽcong môi cười, quay đầu híp mắt nhìnanhrồinói: “Gì ạ?”

Vương Xuyênđitới góc hành lang bấm số điện thoại của Tiểu Lưu, bảocôấy gọi điện báo tin cho mẹ Diệp Tuệ.

Tiếc là, có thểcôsẽkhôngcó cơ hội làm điều đó nữa.

Diệp Tuệ có thể cảm nhận đượcsựđau đớntrêncơ thể,côhoàn toànkhôngthể cử động được, ý thứcđangdần trở nên mơ hồ.cônghiêng đầu, cố gắng nhìn xem Thẩm Thuật thế nào rồi.

Có điều tên này chỉ cho rằng Diệp Tuệđihẹn hò vớimộtngười đàn ông nào đó chứkhôngbiết đấy là tổng giám đốc của Hoa Thụy, chứ nếu biếtthìchắc chắnhắnsẽđăng bài lên mạng ngay lập tức.

Bây giờ vẫn chưa có tin tức gì, xem ra chuyến du lịch lần này của Thẩm tổng và Diệp Tuệ chắc là vui lắm đây.

Trong phút chốc, trong đầucôbỗnghiệnlên dòng chữtrêntờ giấy, lấy mạng đền mạng, muốnmộtngười sốngthìngười còn lại phải c·h·ế·t.

Diệp Tuệ và Thẩm Thuật nhìn nhau,anhcầm ô đứng trước mặtcô, xung quanh là bóng tối mờ mờ bao phủ, cảm giácanhgiống nhưmộtđiểm sáng duy nhất vậy.

Giọnganhrun lên, yếu ớt giống nhưmộtsợi dây bị kéo căng, lúc nào cũng có thể bị cắt đứt.

Cửa thang máy mở, Vương Xuyên nhanh chóngđira,anhnhìn Đới Chíđãđến phòng bệnh trướcanh, hỏi: “Thế nào rồi? Hai người họ có saokhông?”

khôngbiếtanhcó an toànkhông?anhcó bị thươngkhông? Cuối cùngthìcôcũngđãthổ lộ tình cảm của mình vớianhrồi, chỉ tiếc là lại trong thời điểm này.

Lúc Thẩm Thuật và Diệp TuệđiLục thành, Vương Xuyên cũngđangđicông tác ởmộtthành phố gần đó, thỉnh thoảnganhcũng chú ý đến tin tức của thành phố này.

côcúi thấp đầu, lòng nặng trữu,khôngchú ý đếnmộtchiếc xe đỗ lại. Cửa xe mở ra,mộtđôi chân dài đặt xuống mặt đất ướt mưa.

Diệp Tuệ nhìn thấy động tác củaanh, chắc chắn làanhđangmuốn dùng tính mạng của mình để bảo vệcô, lẽ nào đây chính là tử kiếp màanhphải đối mặt?

anhtiếp tục cố gắng vươn tay, chậm rãi nhích đến gầncôtừng chútmột.

Edit: Ngân Nhi

Mặc dù Vương Xuyênđangrất lo lắng, chỉ muốn nhanh vào xem xem Thẩm Thuật và Diệp Tuệ thế nào, nhưnganhvẫn phải cố gắng nặn ramộtnụ cười.

Đới Chí là người đại diện của Diệp Tuệ, Diệp Tuệ vừa mới gặp chuyệnthìngay lập tứcđãcómộtphóng viên chụp lại được ảnh, nhưng tên đó lạikhôngđăng bài luôn mà lại gọi điện đàm phán với Đới Chí, muốn tranh thủ kiếm ít tiền.

Nhưng lúc này Diệp Tuệđangở bên cạnhanh,anhquyếtkhôngthể đểcôgặp chuyệnkhôngmay.

Lúc này cómộtcánh tay vòng xuống, vững vàng bắt được bó hoa.

anhđangrất đau, đáy mắt tràn ngậpsựđau đớn khắc cốt ghi tâm, vừa rồianhđãđịnh đánh lái sang phía bên phải, nhưng vì nghe thấy câu ‘em thíchanh’ của Diệp Tuệ nên bị mất tập trung, sau đócôđãcầm vô lăng rẽ sang phía bên trái để chiếc xe kia lao thẳng về phíacô, vì muốn bảo vệanhmàcôđãkhôngtiếc hy sinh tính mạng của mình.

Vương Xuyên và Đới Chí lập tức đặt chuyến bay sớm nhất đến Lục thành, cả hai trùng hợp gặp ở cửa bệnh viện nên bọn họ cùng nhauđivào.

Lúc nàycômới thả tayanhra, cố gắng gượng cười: “Tay em lạnh quá, muốn nắm tayanhcho ấm ý mà.”

Dường như làm vậythìsựbất an củacômới được giảmđichút ít.

Bên dưới còn đăng ảnhhiệntrường vụ tai nạn, cảnh tượng rất kinh khủng, xe bị đâm đến biến dạng.

nóixonganhđột nhiên đưa tay ra phủ lên bàn taycôrồi nắm chặt, trong tay truyền đến cảm giác lạnh như băng,anhcau màynói: “Tay em lạnh quá, vừa nãy đứng đợianhcó bị lạnhkhông?”

Thẩm Thuật nhìncôvài giây rồi mới đáp: “Được.”

Chiếc xe đối diện đâm thẳng vào hướng Diệp Tuệ, chiếc xe rung lắc vài cái, ma sáttrênmặt đường trơn ướt phát raâmthanh rất chói tai, sau đó mới chậm rãi dừng lại.

Nhưng bây giờcôlại nằm yênkhôngnhúc nhích,khôngmở mắt ra, cũngkhôngđáp lạianh.

Tin tức được lan truyền rất nhanhtrênmạng.

Chỉ cầncôở bênanh, an toàn vượt qua hết ngày maithìchắc chắnanhsẽthoát được kiếp nạn này.

Trong đầucôhiệnlên vô vàn câu hỏi, tất cả đều liên quan đến Thẩm Thuật,côsuy nghĩ rất nhiều, chân mày cũng cau lại theo.

Mặc dù Vương Xuyênđãdập tin Diệp Tuệ và Thẩm Thuật cùng bị tai nạn xe xuống, nhưng chuyện Diệp Tuệ xảy ra chuyệnthìanhkhôngcó ý định giấu diếm với truyền thông.

Xe vẫnđivề phía trước,mộtlúc sau, từ phía xa cómộtchiếc xe khác lao tới, sắc trời mù mịt, trong màn mưa tối đen, ánh đèn xe thấp thoáng rọi vào.

Bên ngoài cửa xe mưa vẫn rơi tầm tãkhôngcó dấu hiệu tạnh, mưa lạnh lùng rơi xuống mặt đất, trongkhônggian yên tĩnh chỉ có tiếng mưa rơi.

Diệp Tuệ đứng dưới ô, hai người ngồi vào xe.

Vương Xuyên đứng khựng lại, suýtthìlàm rơi di động: “Sao cơ? Cụ thể là làm sao?anhnóirõràng cho tôi ngheđi!!”

Diệp Tuệ nhận lấy bó hoa,nói: “Em vừa mới đứng xemmộtđám cưới.”thậtấm áp,côcũng muốn cómộtđám cưới giống vậy vớianh.

Em thíchanh,sẽkhôngcómộtai khác khiến cho em có cảm giác như vậy nữa, emsẽdùng cái c·h·ế·t để đổi lấy tính mạng choanh, em cam tâm tình nguyện.

Bình luận gần như nổ tung khắp các trang mạng.

Diệp Tuệ nghiêm túc nhìn ngắmanh, màn đêm làm nền cho thân hình cao lớn, nét mặtanhđiềm tĩnh lạnh lùng, ánh mắt sáng trong.

mộtgiây trước khi tay Thẩm Thuật chạm đến mặt Diệp Tuệ, sức lực củaanhđãhoàn toàn cạn kiệt, bất lực buông thõng xuống,sựmệt mỏi và đau đớn ập tới,anhnhắm mắt lại, chìm trong bóng tối.

Lònganhtrùng xuống, cảm thấy cực kỳ cực kỳ sợ hãi, trời đông tuy lạnh nhưng lònganhcòn lạnh hơn gấp vạn lần.

Người gây tai nạn nghi ngờ là do say rượu, làm hai người bị thương,mộtnammộtnữhiệngiờ vẫnđanghôn mê.

Trong nháy mắt, trong đầu Diệp Tuệhiệnlên rất nhiều hình ảnh, dáng vẻ trầm tĩnh củaanh, dáng vẻanhlúckhôngbiết làm gì, dáng vẻanhkhi chiều chuộng bao dungcô… (đọc tại Qidian-VP.com)

Chỉ cầnanhkhôngđira ngoàithìsựnguy hiểmsẽđược giảm xuống mức thấp nhất.

Động tác củaanhcũng chậm lại theo, Diệp Tuệ tranh thủ lúcanhmất tập trung, taycôcầm lấy vô lăng rồi bẻ lái sang phía bên trái.

Diệp Tuệ gật đầu: “Đẹp lắm.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Hai người với hai suy nghĩ khác nhau, chiếc xe chạy trong đêm mưa, cả haikhôngainóicâu nào.

Bọn họ còn mở hẳnmộttopic riêng để cầu phúc cho Diệp Tuệ, ngày nào họ cũng vào Weibo của phòng làm việc để hỏi thăm xem Diệp Tuệ thế nào.

Lúc này bỗng dưng xuấthiệnmộttia chớp sáng rực xẹt qua, chia tách màn đêm u tối, tiếng mưa lại càng thêm dữ dội hơn.

rõràng Diệp Tuệđangở ngay bên cạnhanh,anhchỉ cần giơ tay ra là có thể chạm vàocôrồi, vậy mà cũng khó khăn đến thế.

Thẩm Thuật nhìncô,anhhá miệng muốn gọi têncô, nhưng cổ họng khô khốc nênkhôngnóiđược.

Đới Chí lắc đầu: “Cả hai vẫn cònđanghôn mê, tình hình của Thẩm tổng tốt hơnmộtchút, vì trước khi xe bị đâm Diệp Tuệđãđánh tay lái cho xe đâm về phíacôấy ngồi. Cho nên tình hình củacôấy lúc nàykhôngđược tốt lắm, rất có thểsẽphải làm phẫu thuật.”

Lúc này Vương Xuyên mớinhẹnhõmđiđôi chút,anhbước vào thang máy, nhìn số tầngđilên, timanhcũng theo đó mà đập mạnh hơn.

Thẩm Thuật cau mày, chiếc xe kiađiquá nhanh,anhgần nhưkhôngcòn thời gian để tránh, chỉ mấy giây nữa thôi là hai xesẽđâm vào nhau.

Thẩm Thuật hỏi: “Vậy à? Có đẹpkhông?”

Góc mặt nghiêng của Thẩm Thuật rấtrõnét,anhkhẽ đáp: “Ừ.”

Bộ phận PR của Hoa Thụy thấy phản ứng của dân mạngthìlập tức đăng bài lên Weibo.

Diệp Tuệ lắc đầu, saocôcó thể ngủ được chứ?côphải mở to hai mắt ra mà quan sát từng giây từng phút, tuyệt đốikhôngthể đểanhgặp chuyệnkhôngmay.

cônói: “khôngsao đâu, về khách sạn em uống chút nước ấm là đỡ thôi.”

nóilà ngày mai bọn họ đừng ra ngoài sao? Nên tìm lý do gì bây giờ? Hai người cùng nhauđidu lịch,côlại vô duyên vô cớ bắtanhở trong khách sạn, liệuanhcó nghi ngờkhông…

Diệp Tuệ tìmmộtcái cớ: “Em thấy hơi mệt, muốn nghỉ lại khách sạn mấy hôm.”

Sắc mặtanhtrắng bệch, trong họng dâng lên mùi máu tươi,sựlo sợ bủa vây trong lòng.

Vương Xuyên trầm giọng: “anhnóilại với tên kia là dù có phải bỏ bao nhiêu tiềnthìchúng ta cũng phải dập được tin tức đó xuống.”

Thẩm Thuậtđãhơi cảm nhận đượcsựkhác lạ của Diệp Tuệ, hình nhưcôđanglo lắng chuyện gì đó, nhưnganhcũngkhônghỏi, chỉ nghe theocô: “Được.”

Lúc Thẩm Thuật đứng trước mặt Diệp Tuệ,côcàng thấy đau xót hơn,côcố mở to mắt để ngănkhôngcho mình khóc.

Vương Xuyên tuyđãcố giữ bình tĩnh nhưng hai tay vẫnkhôngkhỏi run lên: “Để tôi gọi điện cho mẹ Diệp Tuệ bảo bà ấy tới đây.”

anhsợ lắm, sợ Diệp Tuệ c·h·ế·t.

Mưa vẫn rơikhôngtạnh suốt đêm, lạnh lẽo đến thấu xương. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng sức lực củacôgần nhưđãkhôngcòn, ngay cả chuyện mở mắt cũng cảm thấy phí sức, Thẩm Thuậtđangở bên cạnhcô, vậy màcôlạikhôngthể nhìn thấyrõanh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghe Diệp Tuệnóixong, Thẩm Thuật mở to hai mắt, vì lời tỏ tình củacômà giờ phút này nhịp timanhtrở nên rất rối loạn.

anhnhìn màn hình, là Đới Chí gọi,anhvừa bấm nút nghe vừađivào bếp: “Gì thế? Tìm tôi có việc gì à?”

Rầm!!!!

“Trời ơi phim mới của Diệp Tuệ mới vừa đóng máy mà, phòng làm việc cònnóichocôấy nghỉ mấy ngày, sao lại đột ngột xảy ra tai nạn thế này?!!”

Rạng sáng, pháthiệntrênđường xảy ramộtvụ tai nạn giao thông nghiêm trọng.

côlập tức đưa ra quyết định, trong thời khắc nguy hiểm này, lòngcôlại bình tĩnh lạ thường,côkhẽnói: “Thẩm Thuật.”

Diệp Tuệ khẽ kêu lên, mắt nhìn bó hoa sắp rơi xuống mặt đất toàn nước mưa và bùn.

Chuyện này quá nghiêm trọng, dân mạngkhôngngừng thảo luậntrênWeibo, các chủ đề liên quan đều có lượt xem rất cao.


anhcố gắng vươn tay ra, run rẩy hướng về phíacô.anhmuốn chạm lên mặtcô,trênđầucôchảy rất nhiều máu,anhmuốn lau sạch nóđi.

“Cảm thấythậtcó lỗi với Diệp Tuệ, trước đây tôikhôngnên chửi bạn nhiều như thế, tôisẽcầu phúc cho bạn mỗi ngày, nhất định bạn phải bình an đấy nhé.”

Thẩm Thuật khó khăn giơ tay lên, nhưng nửa phân cũngkhôngnhúc nhích được.

Đáp lạianhvẫn làsựyên lặng, chỉ có tiếng mưa rơi bên ngoài đập vào cửa xe, Diệp Tuệkhôngnóigì,cônhắm hai mắt, nhìnkhônghề có sức sống.

Diệp Tuệ cầm điện thoại đứng dưới mái hiên, yên lặng chờ Thẩm Thuật đến,côđangsuy nghĩkhôngbiết lát nữa lúcanhđếnthìcôphảinóithế nào vớianhđây?

Chiếc xe kia giống như lao ra khỏi màn mưa, đâm thẳng về hướng xe của Thẩm Thuật. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vìđangđắm chìm trong những suy tư, nên đột nhiên có tiếngnóilàmcôgiật mình run tay đánh rơi bó hoa.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 93