Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Tôi Có Mắt Âm Dương

Bệ Hạ Bất Thượng Triều

Chương 94

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 94


Nước mắt Nghiêm Lam rơi xuống, bà lắc đầu: “Đừng tự trách mình, mẹ biết là con cũngđãcố gắng hết sức rồi.” Bà nhìn thấy vết thươngtrênđầu Thẩm Thuật.

Cửa phòng bị khóa từ bên ngoài, trong phòng mờ tối, Tiểu Thẩm Thuật co rúm cơ thểnhỏbé núp trong góc phòng.

Trong mấy ngàycôhôn mê, Thẩm Thuật luôn ở trong trạng thái hoảng sợ.

Rất nhanh Nghiêm Lamđãtới bệnh viện, cánh phóng viên vẫn ngồi chồm hỗm bên ngoài, vừa trông thấy Nghiêm Lam đến là bọn họ đồng loạt hướng máy ảnh về phía bà.

Đới Chí gật đầu: “Tai củaanhkhôngcó vấn đề gì đâu, tôi cũng nghe thấy thế, Thẩm Thuật và Diệp Tuệđãkết hôn rồi.”

“Diệp Tuệ,đãlà ngày thứ ba rồi, sao em còn chưa tỉnh lại?”

Thẩm Thuậtkhôngnghe theo,anhlắc đầu, ngữ khí rất kiên định: “Con muốn ở đây chờ Diệp Tuệ ra ngoài, con tincôấy chắc chắnsẽkhôngcó chuyện gì đâu.”

Diệp Tuệ được đẩy vào phòng bệnh, Thẩm Thuật theo sát bên cạnh, trong màn đêm yên tĩnh, tiếng đồng hồ vang lên rấtrõràng, kim đồng hồ đúng lúc chỉ vào số mười hai.

Ai khuyên nhủanhcũngkhôngchịu nghe, phải đến khi mẹ Diệp Tuệ kiên trìnóithìanhmới ăn được vài miếng cơm cho có lệ, sau đó lại tiếp tục ngồi bên giường bệnh trông nom Diệp Tuệ.

“Cũng tạianhkhôngnhớ ra sớm hơn, nếu em vẫn chưa nhớ rathìđểanhnóilại cho em nghe mấy lần nữa nhé, đượckhôngem?”

Bà nhìn màn hình, cười bắt máy: “Tiểu Lưu à, có chuyện gì thế cháu?”

Cơn ác mộngmộtlần nữa được táihiện, toàn thân Thẩm Thuật trở nên lạnh lẽo vô cùng.

Phòng phẫu thuật vẫn sáng đèn, cuộc phẫu thuậtđangđược tiến hành, Diệp Tuệ chưa thoát khỏi nguy hiểm.

Biểuhiệncủacôở gameshow hay phim đềukhônggiống như bọn họđãnghĩ, chỉ cần chú ý theo dõi làsẽnhận thấythậtracôấy làmộtdiễn viên rất có thực lực.

Nếu chuyện này mà bị lộthìkhôngbiếtsẽgây chấn động như thế nào nữa, bọn họsẽliên hệ với các bác sĩ và y tá ở đây để đảm bảo chuyện nàysẽkhôngbị người ngoài biết.

“Em tỉnh lạiđicó đượckhông?”

Thẩm Thuậtđangđợicôsao?

Tiểu Lưu hít sâumộthơi rồi mớinói: “côơi,côbình tĩnh nghe cháunóinhé, tuyệt đối đừng kích động quá ạ.”

anhvàcôđềukhônguống được nhiều, cả hai mượn men say để thổ lộ lòng mình.

Tayanhbị Nghiêm Lam nắm chặt,anhcó thể cảm nhận được nhiệt độ lạnh như băng từ bàn tay bà.

Vương Xuyên ngẩn người quay lại nhìn, thấy Thẩm Thuậtđãtỉnh lại và đứng sau lưnganh, Vương Xuyên thở phàonhẹnhõm: “Thẩm Thuật, cuối cùngthìanhcũng tỉnh rồi.”

“Em là người quan trọng nhất trong đờianh.”

“Diệp Tuệ, em có nghe thấyanhnóikhông?”

Aiđanggọicôthế?

Vương Xuyên ngỡ ngàngkhôngthể tin nổi: “Vừa nãyanhcũng nghe thấyrõđúngkhông?”

trênngười Thẩm Thuậtkhôngcó quá nhiều vết thương, chỉ bị hôn mê tạm thời thôi.

Những ký ức đẹp nhanh chóng ùa về, nhưng chợt cómộtcơn đau ập tới, nhắc nhởanhmộtchuyện.

“Bác sĩ người ta còn chưanóigì đâu nhé, thế mà cánh c·h·ó săn nàyđãrủa Diệp Tuệ rồi, có còn là con người haykhôngđây?”

Nghiêm Lamkhôngphải lo chuyện ăn chuyện mặc, tiền Diệp Tuệ gửi bà chẳng tiêu hết được, lần nào bà cũng dặncôđừng gửi tiền về nữa,côngoài miệngthìvâng lời, nhưng lần sau vẫn cứ làm.

Tiếp đó lại vang lên tiếng kéo vali, Thịnh Vânnóimộtcâu cuối cùng: “Tôiđiđây, đừng tìm tôi làm gì!”

Dân mạng lúc này hoàn toàn đứng về phía Diệp Tuệ, cùng nhau mắng đám phóng viên xối xả.

Vương Xuyên hơi hoảng,anhđãliên lạc với người nhà của Diệp Tuệ rồi, nhưng mẹ củacôấykhôngthể đến bệnh viện ngay bây giờ được, phải làm sao đây?

Dừng lạimộtgiây,anhnóitiếp: “Con xin lỗi, conđãkhôngbảo vệ được Diệp Tuệ.”

Dường nhưcôđãmơmộtgiấc mơthậtdài, trong giấc mơ,côquay về thế giới thuộc về mình.

“Diệp Tuệ chỉ hôn mê thôi mà, sao lại cố tình xuyên tạc thông tin để câu view thế!”

Thẩm Thuật,anhcó biếtkhông?

Bác sĩ mặc áo blouse trắng đeo khẩu trang bước ra, cau màynói: “Diệp Tuệ phải làm phẫu thuật, cần có chữ ký xác nhận của người thân.”

Ngày thứ ba Thẩm Thuật bước sang tuổi 30, Diệp Tuệ vẫnkhôngtỉnh lại.

Giọng của Tiểu Lưu nghe rất nghiêm trọng: “Vâng ạ, Diệp Tuệ bị tai nạn xe, bây giờ vẫnđanghôn mê ạ.”

Cánh phóng viên lập tức đăng bài lên Weibo.

Nghiêm Lam cười híp mắt, gật đầu lia lịa, còn chưa ăn tối xongthìchuông điện thoại kêu.

Bệnh nhân namđangnằmtrêngiường bệnh, trong phòng chỉ bậtmộtcái đènnhỏvới ánh sáng dịunhẹ.

Hô hấp củaanhchậm lại,sựđau đớntrêncơ thể cũngkhôngbằng nỗi đau trong tim lúc này.

Diệp Tuệ đâu? Bây giờcôthế nào rồi?

Giọnganhcó chút nghẹn ngào,anhcúi người xuống, cơ thểkhôngtự chủ được mà run lên.

[Mẹ Diệp Tuệ suy sụp, vội vã tới bệnh viện gặp congáilần cuối.]

Thẩm Thuật vẫn cònđanghôn mê, hai mắtanhnhắm nghiền, mày cau lại, giống nhưđanggặp ác mộng.

“Chuyện thất đức như thế mà cũng làm được à, Diệp Tuệđangnguy kịch mà còn tranh thủ bỏ đá xuống giếng nữa.”

Trước mắt Nghiêm Lam tối sầmđi, toàn thân bủn rủn, bà vội vàng chống tay lên bànthìmới đứng vững được, giọng bà run lên, mang theosựnghẹn ngào: “Nó ở bệnh viện nào đểcôtới?”

Trong đêm tối lạnh lẽo,anhvàcôngồitrênxe về khách sạn, sau đó là tiếng xe đâm đinh tai nhức óc, giọngnóicủa Diệp Tuệ trong trẻo, vang lên trong đầuanh.

Cómộtphòng bệnh tràn ngập mùi thuốc sát trùng gay mũi, rèm cửa mởmộtnửa, thấp thoáng ánh trăng lờ mờ.

Chân Nghiêm Lam mềmđi, suýt nữathìngã quỵ xuống, Thẩm Thuật lập tứcđitới đỡ bà ngồi xuống ghế chờ.

Tiểu Thẩm Thuật lạimộtlần nữa bị mẹ Thịnh Vân nhốt trong phòng.

Thẩm Thuật vốnkhônghay thểhiệncảm xúc ra bên ngoài, nhưng đây là lần đầu tiên mà bạn bè củaanhnhìn thấyanhmất bình tĩnh như thế.

Sau khi tắt máy, Nghiêm Lamđira ngoài như người mất hồn: “Nhanh lên nào, nhanh lên, congáitôiđangở trong viện đấy.”

Thẩm Thuật bây giờ chỉ có duy nhấtmộtcảm xúc là áy náy, nếu lúc ấy Diệp Tuệkhôngvì cứuanhthìtình hìnhđãkhôngnghiêm trọng đến mức này.


Người mà em thích nhấttrênđời này, cũng chính làanhđấy.

anhnhìn xung quanh,khôngthấy Diệp Tuệ đâu cả, lònganhquặn thắt, tim nhói đau.

Vương Xuyên lắc đầu, thở dài,đangđịnhnóithìđột nhiên sau lưng vang lênmộtgiọngnóiquen thuộc.

Thị trấnnhỏnơi Diệp Tuệ sinh ra làmộtnơi rất yên bình, rời xa chốn phồn hoa đô thị ồn ã. Vàomộtchiều hoàng hôn, ráng chiều phủ kín con đường,anhvàcôđãcùng nhauđibộ về nhà.

“Còn dám chụp ảnh mẹ Diệp Tuệ nữa chứ, congáibị tai nạn người ta lo lắng cònkhôngkịp, giờ còn phải đối mặt với mấy chuyện này, phát điên lên mất thôi.”

Ngày thứ nhất Thẩm Thuật bước sang tuổi 30, Diệp Tuệkhôngtỉnh lại.

Bên ngoài bệnh viện có rất đông phóng viên nhà báo đứng canh, Hoa Thụyđãđiều an ninh tới canh giữ nghiêm ngặt ở tầng cao nhất của bệnh viện,khôngcho phóng viên vào.

[Nghệ sỹ trẻ Diệp Tuệhiệnđangnguy kịch, liệu có thể qua khỏi đêm naykhông!]

Tiểu Lưu đanh mặt, che chắn cho Nghiêm Lam, mãi mới vào trong bệnh viện được.

Diệp Tuệ rất muốn mở mắt nhìn Thẩm Thuật, nhưng mí mắt lại nặng trữu,khôngthể nhấc lên nổi.cômuốn vươn tay chạm vàoanhmộtchút, xemanhcó bình an vôsựkhông.

Sắp ngọt ngấy rồi cáccôcứ chuẩn bị tinh thần điii ~

Vương Xuyên lấy áo khoác đưa cho Thẩm Thuật: “Thẩm Thuật, đừng hành hạ cơ thể mình.”

Bên ngoài phòng cókhôngít người đứng chờ, ai cũng hy vọng cuộc phẫu thuậtsẽthành công, Diệp Tuệsẽbình an khỏe mạnh trở lại.

Bên ngoài, Thẩm Thuật lo lắng ngồi đợi,anhmặc đồ bệnh nhân, đêmđãkhuya,khôngkhí lạnh tràn lan khắp các dãy hành lang của bệnh viện.

- --

Edit: Ngân Nhi

Thẩm Thuậtđira khỏi phòng làm việc của bác sĩ, Vương Xuyên và Đới Chíkhônghỏi thêm gì, hai người chỉ cùnganhngồi bên ngoài.

Thẩm Thuật nắm chặt tay Diệp Tuệ, các ngón tay mảnh mai trắng nõn củacôvô thức gập lại,anhđưa ngón tay mình vào giữa các ngón taycô, để mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Giọnganhgiống nhưđangcầu xin,anhnắm chặt taycô, cơ thể cao lớn cúi gậptrêngiường bệnh.

Nếumộtdiễn viên giỏi như thế mà rađi, vậythìnhững tổn thương khi trước mà bọn họđãtạo ra chocôsẽkhôngthể bù đắp được rồi.

“Thẩm Thuật, bác sĩnóianhphải nằm yên nghỉ ngơi.” Đới Chínóirất ân cần, “Phía bên phòng cấp cứuđãcó Vương Xuyên trông chừng rồi.”

Bác sĩ lại hỏi: “Người thân của Diệp Tuệ có ở đâykhông?”

Ngày thứ hai Thẩm Thuật bước sang tuổi 30, Diệp Tuệkhôngtỉnh lại.

Bỗng cómộtgiọngnóiquen thuộc phá tan màn đêm, tựa như cómộtcơn gió mát thổi vào.

côđangbị vây trongmộtnơi rất tối, dù mở mắt rathìvẫn chỉ thấymộtmàu đen.

Trongsựhỗn loạn của dòng suy nghĩ, Thẩm Thuật giật mình mở mắt ra.

Nghiêm Lamkhôngbiếtsựxuấthiệncủa mìnhđãkhiến dư luận dậy sóng, mà bà cũngkhôngrảnh mà quan tâm, gần như chạymộtmạch đến phòng phẫu thuật.

Bà cũng chỉ trách mắng mấy câu, nhưng trong lòng bà biết là Diệp Tuệ rất quan tâm đến bà, lúc Diệp Tuệ rảnh rỗi còn cùng Thẩm Thuật về nhà chơi, cho nên bàkhôngcó việc gì phải u sầu, dạo này nhìn cũng trẻ ra.

Thời gian Diệp Tuệ và Thẩm Thuật ở bệnh viện tuyệt đối phải yên bình,khôngthể bị dư luận quấy nhiễu.

Lông màyđangnhíu chặt của bác sĩ giãn ra đôi chút, vẫy tay với Thẩm Thuậtnói: “anhđitheo tôi vào ký tên.”

Bên ngoài cửa sổ loáng thoáng nghe thấy tiếng mưa rơi, trong cơn hôn mê Thẩm Thuật quay trở lại thời niên thiếu, đúng vào hôm bị bỏ rơi, đêm đó trời cũng mưa tầm tã.

“Bác sĩnóisao?”

“Diệp Tuệ, em là người màanhthích nhất.”

Đới Chí vội vàngđitheo, lúc hai người tới phòng cấp cứu, đúng lúc thấy bác sĩ và Vương Xuyênđangnóichuyện với nhau.

May là người hàng xóm ở bên cạnh cũng nghe được mấy câu, nhận thấysựkhác thường của Nghiêm Lam, bà ấy vội kéo Nghiêm Lam lại, cùng Nghiêm Lam chờ Tiểu Lưu tới đón rồi mới yên tâm ra về. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong lònganhcòn địnhnóiDiệp Tuệsẽkhôngcó chuyện gì đâu, nhưng cuối cùng vẫn kìm lạikhôngnói, trong thời điểm này, câu an ủi nào đối với Thẩm Thuật cũng chỉ càng thêm nhấn mạnh vớianhrằng Diệp Tuệđangbị thương rất nặng thôi.

Cho nên là, bây giờ ngườiđangnằm trong phòng cấp cứukhôngchỉ đơn giản là nghệ sỹđangđược Hoa Thụy nâng đỡ nhiều nhất, mà còn là bà chủthậtsựcủa Hoa Thụy.

“Em mở mắt rađimà,anhsẽmãi ở bên em.”

“Lúc chúng ta uống say, emnóiem thíchanh,thậtraanhcũngđãtrả lời lại em, nhưng vì say quá nên cả hai chúng ta đềukhôngnhớ gì.”

Nếuanhkhôngbị mất tập trung khi nghe thấy Diệp Tuệ tỏ tình,thìcôđãkhôngbị thương nặng như thế.

anhkhôngănkhôngngủ nắm taycô, thẫn thờ ngồi bên giường bệnh,khôngnóinăng gì.

Lúc Diệp Tuệ được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật,côrất yếu, Thẩm Thuật nhìn thấy sắc mặtcôtrắng bệch.

Hôm nay là sinh nhật tròn 30 tuổi của Thẩm Thuật.

“anhcũng thích em.”

Vừa rồi Diệp Tuệđãđược các bác sĩ cấp cứu, lúc Thẩm Thuật tỉnh lạithìcũng là lúc Diệp Tuệ được cấp cứu xong, bác sĩnóicòn phải làm phẫu thuật nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thẩm Thuật nhìn bác sĩ,nói: “Tôi là chồng của Diệp Tuệ.”

Chương 94

Diệp Tuệ thấy mệt quá, nhưngcôrất muốn trả lời lạianh.

Thẩm Thuật dường nhưkhôngnghe thấy gì hết,khôngquay đầu lại màđithẳng ra khỏi phòng bệnh.

“Có tôi đây.” Trong hành lang yên tĩnh, giọngnóikia nghe càng thêmrõràng.

Diệp Tuệ rất nhát gan,côsợ nhất là ma, thế mà lại có khả năng nhìn thấy ma quỷ, mỗi lúccôsợ,côđềusẽđứng nép vàoanh, nhiều lúc còn khiếnanhhiểu lầmcô.

Nhưng tựa như cómộtthứ gì đó kéocôxuống vực sâu tăm tối,côkhôngthể động đậy, muốn giơ tay lên nhưng cố lắm cũng chỉ giậtnhẹđược ngón tay. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiểu Thẩm Thuật bò dậy khỏi mặt đất, lảo đảo chạy đến trước cửa phòng đóng chặt, cậu bé vừa cố gắng phá cửa vừa kêu gào: “Mẹ ơi đừngđi, đừng bỏ con lại mẹ ơi!”

Thẩm Thuậtđitheo bác sĩ vào phòng làm việc, để lại hai người Vương Xuyên và Đới Chí đứng đó, cả hai mãi mới hồi phục lại tinh thần, quay sang nhìn nhau, mắt to trừng mắtnhỏ.

“Thẩm Thuật, em thíchanh.”

“Diệp Tuệ, lời emnóivào tối hôm đó, cũng chính là lời màanhmuốnnói.”

Diệp Tuệ cảm nhận được cómộtgiọt nước mắt rơi xuống bàn taycô, nhiệt độtrêntaycôlạnh như băng, còn giọt nước mắtthìấm nóng.

Tối hôm nay trời vẫn mưa tầm tã, bầu trời bị bao phủ bởimộtmàu đen u ám,khôngtrăngkhôngsao, mưa dội xuống mặt đất phát ra thứâmthanh nghe rất nặng nề, mưa rơi mỗi lúcmộtlớn hơn, khiến cho lòng người thêm lo lắng, cảm xúc hỗn loạn.

Tiểu Lưunóitên bệnh viện cho bà rồi dặn: “Cháu sắp đến nhàcôrồi,sẽcó người đưacôvới cháu tới bệnh viện ạ.”

Đới Chí đứng bên ngoài phòng bệnh, nhìn thấy Thẩm Thuật tỉnhthìliềnđinhanh vào, Thẩm Thuật vừa mở miệng muốnnóithìanhđãđoán được ngay suy nghĩ của Thẩm Thuật rồi.

Mấy bài đăng vừa được phát lên Weibo là ngay lập tức nhận về những bình luận chửi bới bên dưới.

Lúc Nghiêm Lam nhận được điện thoại, bàđangăn cơm với nhà hàng xóm, Diệp Tuệkhôngthể về nhà thường xuyên nên thỉnh thoảng bà lại mời hàng xóm đến nhà chơi.

“Diệp Tuệ vẫn cònđangở phòng cấp cứu, có thểsẽphải làm phẫu thuật.” Đới Chí cau màynói, “Tôiđãliên lạc với mẹ củacôấy và cử người đón bà đến đây rồi.”

Sau vụ tai nạn này, Diệp Tuệ bất ngờ nhận được rất nhiềusựcảm thông, những người trước đâyđãtừng chửi bớicôlúc này lại bắt đầu xem lại hết những phim và gameshow Diệp Tuệđãtừng tham gia. Bọn họ pháthiệnkỹ năng diễn xuất của Diệp Tuệ thểhiệntrong show “Diễn viên” quá đỉnh,khôngthể bắt bẻ được điều gì, lúc trước bọn họ còn chưa nhìn xemcôdiễn thế nào màđãđiên cuồng chửicôrồi.

Bà lo cho sức khỏe của Thẩm Thuật nên vỗnhẹvào tayanhnói: “Con đừng gắng sức quá, nghỉ ngơimộtlúcđi, mẹ ở đây chờ.”

côkhôngchakhôngmẹ, sốngcôđộcmộtmình,khôngcó gì cả, nơi ấykhôngcó gì đáng đểcôlưu luyến hết.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút,khôngbiếtđãqua bao lâu rồi mà cửa phòng phẫu thuật vẫn chưa mở.

Bọn họ biết bây giờ chỉ cần là những tin tức liên quan đến Diệp Tuệ là mọi ngườisẽồ ạt vào xem ngay.

Lúc tỉnh lại, Thẩm Thuật cảm thấy cổ họng mình rất đau, cơn đau lan ra khắp cơ thể, nhưnganhkhôngđể ý mà gắng gượng ngồi dậy. (đọc tại Qidian-VP.com)

anhkhó khăn lên tiếng: “Bác sĩ vẫnđangcứu chữa, còn phải xem tình hình cụ thể thế nàođãạ.”

Đêm khuya trong bệnh viện vô cùng yên tĩnh, cửa đóng kín ngăn lại tiếng mưa rơi ồn ào bên ngoài, các bệnh nhân đềuđangngủ, thỉnh thoảng có mấy bác sĩ và y tá trực đêmđiquađilại.

Đầu Thẩm Thuật nhói đau, ký ứcnhỏnhặt vào buổi tối hôm say rượu lạihiệnra.

Cho đến khianhđột nhiên nhớ đến gương mặt của Diệp Tuệ.

anhnóitừng câu chocônghe,anhrất thíchcô,anhkhôngthể rời xacôđược.

Diệp Tuệđãchữa lành nội tâm bị tổn thương củaanh, làm choanhbiết được cảm giác ấm áp củamộtngôi nhà, chuyện quá khứ cũngkhôngảnh hưởng đếnanhnữa rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đèn trong phòng phẫu thuật vẫn sáng, cuộc phẫu thuật vẫn chưa kết thúc.

Thẩm Thuật lập tứcđixuống giường bệnh: “Phòng cấp cứu ở đâu?”

Diệp Tuệđangnằmtrêngiường bệnh,côđãgiúpanhvượt qua được kiếp nạn cuộc đời.

Cómộtsố thành phần muốn lợi dụng lúc Diệp Tuệ bị tai nạn mà bịa đặtnóixấucô, nhưng tất cả đềuđãbị dân mạng lật úp hoàn toàn, bọn họ quyếtkhôngđể cho mấy thành phần như thế có cơ hộinóixấu Diệp Tuệ.

Tầm nhìn củaanhtừ mờ ảo dần trở nênrõràng, bêntrênlà trần nhà màu trắng tinh, giống như được bao phủ bởi hàng ngàn hàng vạn tia sáng trắng vậy.

Buổi tối mùa đông giá rét năm đó, Thẩm Thuậtkhôngnhớ là mìnhđãđập cửa bao lâu, cảm giác lạnh thấu xương lan tràn ra khắp cơ thể, bóng đè cứ quấn lấyanh, khiếnanhkhôngthể mở mắt ra được.

“Số bà tốtthật, có đứa congáihiếu thảo quá.” Người hàng xóm ngưỡng mộnói.

Cơn mưa to kèm theo những trận gió lớn, những hạt mưa đập vào khung cửa sổ làm cho cửa rung lên, Tiểu Thẩm Thuật càng thêm sợ hãi, cậu békhôngdámnóimộttiếng nào.

Nghiêm Lam hoảng hốt, lập tức đứng bật dậy, trong lòng có dự cảm xấu: “Có phải Diệp Tuệđãxảy ra chuyện gì rồi đúngkhông?”

Bác sĩnóiphẫu thuật rất thành công, nhưng còn phải quan sát thêm mấy ngày nữa, nếucôvẫnkhôngtỉnh lạithìcó thểsẽtrở thành người thực vật, thậm chí là…

Sau khi Tiểu Lưu đón được Nghiêm Lam, hai người trực tiếp ngồi lên máy bay tư nhân của Thẩm Thuật để tới bệnh viện, Nghiêm Lam lúc nàyđãhoàn toàn mất lý trí, chẳng buồn quan tâm xem máy bay tư nhân này từ đâu tới và là của ai, bà chỉ lo cho Diệp Tuệ, bà muốn biết rốt cuộc bây giờ Diệp Tuệ thế nào rồi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 94