Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 15. Phép màu

Chương 15. Phép màu


"Kết thúc rồi sao?"

Nhìn thấy ngọn lửa và sức nóng vốn luôn bùng cháy tại trung tâm thị trấn đột nhiên biến mất, lúc này Nisir mới nhẹ nhõm ngồi bệt xuống... Bên cạnh đống xác c·hết của đám đạo tặc.

"Nhà Thám Hiểm, liệu vị Thánh Kỵ Sĩ kia có thực sự một mình đánh bại được con quỷ khổng lồ kia hay không?"

Tại khu rừng bên cạnh làng, những người dân làng được s·ơ t·án dù đã được Thánh Vực của D'Arcy xoa dịu nhưng trong lòng vẫn còn đôi chút sợ hãi và lo lắng, nhất thời không nhịn được hỏi Nisir vài câu.

"Không nhìn thấy sao mà còn hỏi? Hừ!"

Vốn đang ôm một bụng bực bội vì đánh mất rất nhiều trang bị, giờ lại còn bị dân làng hỏi một câu vô cùng đương nhiên, bản thân Nisir cũng không nhịn được mà trở nên cộc cằn.

Bộ giáp da và đôi găng tay chính là món quà mà Wistoria đã dành tặng cho anh trong ngày đầu tiên trở thành Nhà Thám Hiểm. Kể từ đó, anh vẫn luôn quý trọng và gìn giữ cho đến tận bây giờ, không chỉ vì chúng có chất lượng tốt, mà còn là vì chúng rất có ý nghĩa với anh.

Giờ thì hay rồi, anh đã phải trả giá rất đắt cho hành động mang đầy tính "lo chuyện bao đồng" của mình... Đó rõ ràng là một điều không nên tồn tại ở một Nhà Thám Hiểm đang độc lai độc vãng như anh.

"Người tốt" rất khó để tồn tại ở thế giới này.

Nếu sớm biết tên Thánh Kỵ Sĩ kia sẽ đến ứng cứu cho ngôi làng thì còn lâu mới có chuyện Nisir chen chân tham gia vào chuyện này!

"Giờ chỉ còn lại nhẫn không gian và áo choàng... May mà mình đã sớm vứt túi tiền vào bên trong nhẫn, bằng không thì coi như c·hết hẳn" Nisir thở dài, khóc không ra nước mắt: "Đã thế mình lại còn giận quá quên luôn hỏi hang ổ của chúng ở đâu... Nếu biết thì chắc mình cũng cuỗm được thêm đôi chút để bù trừ"

Giờ thì chúng đều bị anh g·iết hết rồi, làm gì còn ai đâu mà hỏi?

"Lỗ, phen này lỗ vốn nặng rồi... Sao mà ngu ngốc thế hả tôi ơi..."

Nghe thấy những lời than thở đau thấu tâm can của Nisir, dân làng chỉ biết nhìn nhau với anh mắt đầy nghi ngờ.

Dù không ai trực tiếp nói ra song rất có thể, những gì họ đang nghĩ lúc này là: "Cái tên vô lại này thực sự là ân nhân cứu mạng của tất cả chúng ta đấy ư?"

Dạng vậy.

Và có vẻ như không chỉ mỗi dân làng nghe thấy được tâm trạng của Nisir lúc này.

Bịch~

"Ôi trời, xem anh đang nói gì kìa. Yên tâm đi, là một Thánh Kỵ Sĩ, tôi sẽ không để người đã ra tay cứu giúp mình phải chịu thiệt thòi đâu"

D'Arcy xuất hiện trong bộ áo khoác màu trắng và thanh đại kiếm giắt bên hông, người không bám một hạt bụi dù trước đó đã một mình chiến đấu với ác quỷ: "Đây là lời cảm ơn đến từ một Thánh Kỵ Sĩ đấy, chắc là anh sẽ không từ chối đâu nhỉ?"

"Thật ra nãy giờ tôi chỉ đợi mỗi câu này" Nisir mỉm cười.

"..."

Thấy Nisir lật mặt như lật sách, D'Arcy vuốt vuốt trán, dở khóc dở cười: "Có ai nói anh là một kẻ vô lại chưa?"

"Tôi sẽ xem đó như lời khen tốt lành đến từ một Thánh Kỵ Sĩ"

D'Arcy cạn lời.

Từ biểu hiện cho thấy có lẽ anh ta đã từng nghe những lời này không ít lần mới có thể chai sạn đến như vậy.

"Ngài Thánh Kỵ Sĩ, thật may là ngài vẫn an toàn! Chỉ là liệu làng của chúng tôi... Có còn ở được nữa không?"

Thấy các dân làng đều hướng về phía mình bằng ánh mắt khẩn thiết, D'Arcy buộc phải lắc đầu: "Không được, bên trong đó bây giờ toàn là dung nham nóng chảy sôi sùng sục, người bình thường sẽ không thể nào sống được"

Thấy D'Arcy dứt khoát từ chối như vậy, không ít dân làng trong rừng đã ngã quỵ, thậm chí có vài người còn tức tưởi bật khóc trong bất lực.

Ngôi làng này tuy nhỏ nhưng nó chính là nơi chôn rau cắt rốn của họ, bao nhiêu kỉ niệm lẫn tài sản đều ở tại đây... Để rồi trong một thoáng chốc, chỉ vì một con người lạc lối mà mọi thứ quan trọng với họ đều bị dòng dung nham nóng chảy cuốn trôi...

Đứng trước hiện thực tàn khốc này, dù có là những người kiên cường nhất cũng không thể nào chấp nhận được.

D'Arcy gãi gãi đầu, cảm thấy có hơi khó xử.

Nếu lúc đó anh không ham vui mà dứt khoát rút kiếm thì liệu mọi chuyện có thành ra như thế này không?

Ừm...

Không, không thể.

Dù gì thì thanh Thánh Kiếm này vốn không phải thứ mà anh có thể sử dụng một cách tự chủ như bao thanh kiếm khác ngoài kia.

Chỉ cần thời điểm thích hợp chưa tới, có là ông trời cũng đừng hòng rút nó ra khỏi bao.

"Xin lỗi..."

"Ngài không cần phải xin lỗi, ngài Thánh Kỵ Sĩ. Nếu không có ngài ra tay, sợ là chúng tôi đều bị thiêu c·hết hết rồi"

D'Arcy thở dài, vẫn không từ bỏ ý định chuộc lại lỗi lầm: "Tôi sẽ cố gắng nghĩ cách nhờ Đại Thánh Nữ giúp đỡ. Nếu là cô ấy, tôi tin là cô ấy sẽ có cách"

"Ủa, cái gì kia!?"

D'Arcy vừa kịp nói dứt câu thì một vòng tròn pháp thuật màu hoàng kim hiện lên, toả ra màn ánh sáng tuy chói mắt mà lại quen thuộc.

Sau khi màn ánh sáng qua đi, Đại Thánh Nữ xuất hiện trong nhân dạng quen thuộc: "Đáng lí ra tôi không nên giao việc này cho anh, D'Arcy. Đây là sai lầm của tôi"

D'Arcy tái mặt, lập tức quỳ xuống trước Đại Thánh Nữ trong tư thế phục tùng: "Mong Đại Thánh Nữ trách tội!"

Đại Thánh Nữ khẽ lắc đầu, sau đó nhìn sang chỗ những người dân làng: "Mọi người không ai b·ị t·hương gì chứ... A? Là anh? Anh cũng ở đây nhiều chuyện?"

Khi nhìn đến chỗ Nisir, Đại Thánh Nữ lập tức tỏ ra ngạc nhiên, như thể cô ấy hoàn toàn không đoán trước được cuộc gặp gỡ này.

Nisir thì biểu hiện giống D'Arcy, ngay lập tức tái mặt khi đụng phải ánh mắt của Đại Thánh Nữ.

Vốn chỉ muốn đợi sự bồi thường từ Thánh Kiếm... Ai mà ngờ cô nàng này trực tiếp ra mặt luôn!

Chẳng biết là may mắn hay xui xẻo nữa!

"Đại Thánh Nữ? Hoá ra người quen Nhà Thám Hiểm vô... Ừm, nghĩa hiệp này sao?"

Đại Thánh Nữ mỉm cười: "Đúng là có quen"

"Câu chuyện của "Đại Thánh Nữ và anh chàng chuột cống" đã sớm lan ra khắp Thánh Thành rồi, hoá ra nó vẫn chưa truyền đến chỗ này à?" Đại Thánh Nữ cười tít mắt, tỏ ra thích thú trên chính câu chuyện được truyền miệng của mình.

"Hả?"

Không chỉ các dân làng hiếu kì mà ngay cả D'Arcy cũng phải đánh giá lại Nhà Thám Hiểm khôn lỏi trước mặt mình: "Người đó là anh?"

"Không phải tôi"

"Có khướt tôi tin anh. Đại Thánh Nữ sẽ không nói dối"

Nisir cứng họng, đến đây triệt để bí văn.

"Được rồi, tán dóc đến đây là đủ. Chuyện bồi thường cho anh đợi lát nữa hẵng nói, còn bây giờ tôi phải dọn dẹp mớ bòng bong mà cấp dưới của tôi gây ra đã"

Nói rồi Đại Thánh Nữ tay cầm thiền trượng tiến vào ngôi làng đang b·ốc c·háy... Một mình.

"Tôi sẽ đi với ngài!"

D'Arcy không dám để Đại Thánh Nữ một mình đương đầu với hậu quả do mình gây ra, lập tức lựa chọn đi theo nhằm đảm bảo sự an toàn cho nhân vật quan trọng bậc nhất giáo hội.

Nisir nhìn theo bóng lưng của hai người họ được một lúc rồi cất lời: "Sao? Chỉ dám ở đây đứng nhìn thôi à? Đó là ngôi làng quý báu của các người đúng không? Các người không muốn tận mắt chứng kiến phép màu mà Đại Thánh Nữ giáng xuống vùng đất này hay sao?"

"..."

"Chúng tôi hiểu, Nhà Thám Hiểm. Nhưng còn anh thì sao? Anh có muốn đi cùng chúng tôi không? Tất cả chúng tôi đều nợ anh rất nhiều"

"Chuyện ân nghĩa báo đáp thì tính hết lên người tên Thánh Kỵ Sĩ kia đi. Anh ta mới là người phải chịu trách nhiệm cho toàn bộ chuyện này, chính Đại Thánh Nữ đã ngụ ý như thế còn gì nữa?"

"Nhưng..."

"Mau đi đi, không cần để tâm tới kẻ vô lại này làm gì đâu. Tôi tự biết mình là một kẻ như thế nào"

Thấy Nisir nhất quyết không chịu đi, những người dân làng cũng không còn cách nào khác, đành phải bỏ cậu ta lại để trở về làng chứng kiến phép màu.

Quả nhiên, chỉ không lâu sau đó, cả ngôi làng nhỏ này lại một lần bừng sáng lên giữa đêm khuya bởi phép màu của Đại Thánh Nữ.

Nisir dù cách đó khá xa, không thể nhìn rõ chuyện gì đã xảy ra trong làng nhưng anh lại có thể cảm nhận rõ ràng thứ lực lượng thần thánh, tinh khiết và nhu hoà đang lan toả đến tận chỗ mình.

Giống hệt như cái lúc anh được Đại Thánh Nữ dùng phép thanh tẩy vậy... Chẳng những bao nhiêu v·ết t·hương, đau nhức, mệt mỏi được chữa lành mà tận sâu trong cõi lòng còn cảm thấy an yên, êm dịu...

"Mình bắt đầu cảm thấy hối hận khi lựa chọn ở lại đây rồi" Nisir thở dài sau một hồi tận hưởng sự thanh lọc.

"Thế thì tại sao anh không đến tận nơi để nhìn? Hay là anh đang cảm thấy mình không xứng đáng?"

Nisir vừa than dứt câu thì giọng nói của Đại Thánh Nữ vang lên bên tai làm anh giật nảy mình: "Moá!"

Đại Thánh Nữ không để tâm đến từ ngữ thô tục mà anh ta vừa thốt ra, chỉ để thiền trượng qua một bên rồi ngồi xuống bên cạnh anh ấy: "Anh có vẻ đang có không ít tâm sự nhỉ? Cứ việc kể ra, dẫu sao thì lắng nghe người khác cũng là chức trách của Thánh Nữ"

"Hôm trước tôi đã nói hết cho ngài nghe rồi còn gì? Hiện tại, sở dĩ tâm trạng của tôi không tốt là vì tôi vừa đánh mất những thứ rất quan trọng với tôi"

"Hiểu rồi... Là những món kỉ vật quý giá nhỉ?"

Nisir quay sang, hỏi Thánh Nữ bằng vẻ mặt nghiêm túc: "Ngài thực sự có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác ư?"

"Có thể xem là vậy" Fiora bật cười.

Nisir lại nhìn về phía ngôi làng, lắng nghe thật kĩ âm thanh reo hò của những người dân khi cơn bão đã qua, trong lòng đột nhiên có chút cảm giác kì diệu.

"Đó là "tự hào" Nisir. Hãy nhớ thật kĩ cảm giác này, bởi vì nó chính là động lực để anh trở thành một con người đáng quý"

"Tôi? Đáng quý á?"

Fiora nhoẻn miệng cười, sau đó đưa tay lên xoa đầu Nisir một cách thật dịu dàng: "Lần này anh đã làm rất tốt. Nếu như anh không có mặt tại đây lo chuyện bao đồng thì có lẽ những gì tôi nhìn thấy đã trở thành sự thật rồi..."

"Ngôi làng không bị phá hủy, dân thường cũng không bị g·iết sạch, bên cạnh Thánh Thành đã không còn địa ngục, ai cũng mang trong mình hi vọng sau khi đã cùng nhau vượt qua tuyệt cảnh... Tóm lại, anh hoàn toàn có quyền tự hào về những gì mình đã làm"

"Ngài đã nói điều này những hai lần"

"Đó là bởi vì anh không tự nhìn nhận được những gì đáng quý ở chính mình, thế nên tôi mới phải nói cho anh"

Fiora tiếp tục xoa đầu Nisir: "Sau khi D'Arcy xử lí xong công việc trong làng, tôi và anh ấy sẽ đích thân bù đắp lại những gì anh đã đánh mất trong sự kiện này. Cho nên... Đừng chạy"

Nisir: "..."

Đừng chạy?

Sao tự nhiên có linh cảm chẳng lành vậy ta...

Chương 15. Phép màu