Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 16. Thanh kiếm có linh hồn

Chương 16. Thanh kiếm có linh hồn


Đợi đến gần sáng, D'Arcy mới giải quyết xong công việc trong làng để phần nào chuộc lại lỗi lầm mà mình đã gây ra theo đúng những gì Đại Thánh Nữ đã đề nghị trước đó.

Anh biết chỉ bấy nhiêu đó là hoàn toàn không đủ... Nhưng ít ra còn đỡ hơn là không làm gì.

Khi quay trở lại khu rừng, D'Arcy nhìn thấy Nisir vẫn đang ngồi chống cằm chờ đợi, trong khi Đại Thánh Nữ thì đã ngủ gật từ lúc nào không biết.

Tất nhiên, việc này chỉ càng làm D'Arcy cảm thấy tội lỗi hơn khi đã buộc Thánh Nữ phải phá giấc để đến tận đây dọn dẹp tàn cuộc cho anh.

Một cảm giác thật tồi tệ.

Nisir cũng tinh ý, rón rén ngồi dậy rồi ngoắc D'Arcy sang chỗ khác nói chuyện để không làm phiền giấc ngủ của Đại Thánh Nữ.

"Tôi khá ngạc nhiên khi Thánh Nữ tin tưởng anh đến mức có thể ngủ gật bên cạnh anh đấy" D'Arcy nói.

Nisir nhún vai, tỏ ý chính bản thân anh cũng không hiểu tại sao: "Đúng là cô ấy hành xử khá vô tư và bất cẩn... Cũng may người ngồi bên cạnh cô ấy là tôi, chứ đổi lại là người khác thì chỉ có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra"

"Hỏi thế này thì hơi kì..."

"Im"

Nisir nhạy bén kịp thời chặn họng D'Arcy trước khi một kẻ mang đức tin như anh ta thốt ra những lời lẽ không nên: "Tôi không phủ nhận là Đại Thánh Nữ rất đẹp, đẹp đến mức xưa nay chưa từng thấy... Nhưng anh cứ yên tâm, tôi sẽ không có suy nghĩ dơ bẩn đó đâu"

"Tôi có thể là một kẻ vô lại xấu tính, nhưng tôi tuyệt đối không phải hạng rác rưởi sẽ ôm ý đồ xấu với chính vị Thánh Nữ đã ra tay cứu rỗi tâm hồn mình. Và hơn nữa, tôi không muốn bị cả Nhà Thờ t·ruy s·át hay bị sét đánh vào một ngày xấu trời nào đó"

D'Arcy dở khóc dở cười: "Được rồi, lỗi tôi. Anh cũng n·hạy c·ảm thật"

"Ha, anh mới là kẻ nên chú ý mồm miệng của mình đấy. Lỡ cô ấy mà nghe thấy những gì anh sắp nói lúc nãy thì anh c·hết là cái chắc"

D'Arcy cười khan vài tiếng rồi bắt đầu vào chủ đề chính: "Trước hết, tôi muốn bù đắp cho anh về mặt trang bị. Không biết là anh có yêu cầu nào đặc biệt hay không? Nếu không thì tôi đành phải làm theo ý mình vậy"

"Chỉ vài món thông dụng thôi, tôi có thể mua lại tùy ý" Nisir xoa cằm, nhìn về phía thanh Thánh Kiếm bên hông D'Arcy: "Ừm... Nếu anh hỏi tôi có yêu cầu đặc biệt gì thì..."

"Thứ này không được. Mà thật ra dù tôi có đưa cho anh thì anh cũng chả dùng được đâu"

"Ý tôi không phải thế, tôi không bị điên" Nisir lắc đầu: "Tôi cần một thanh kiếm tốt được ban phước bởi Thánh Kiếm, chỉ đơn giản vậy thôi"

"...Sao anh biết Thánh Kiếm có khả năng ban phước cho những thanh kiếm khác?" D'Arcy nhìn Nisir với ánh mắt đầy sự nghi ngờ.

"Hồi còn ở Alsace, một thợ rèn đã từng than vãn với tôi rằng bất cứ thanh kiếm nào được Thánh Kiếm của giáo hội chạm vào đều sở hữu khả năng chém sắt như chém bùn. Điều đó làm cho một thợ rèn như ông ấy cảm thấy cực kì khó chịu, kiểu công sức rèn luyện cả đời mình còn chẳng bằng một cái chạm tay của người ta ấy, rất bực bội"

D'Arcy: "...Tôi sẽ ghi nhận điều này. Ngoài ra thì... Anh làm vậy không sợ đắc tội với người thợ rèn kia sao?"

"Chuyện đấy không liên quan tới tôi. Kiếm nào tốt thì tôi dùng thôi, huống hồ mấy thanh kiếm được anh ban phước không dễ tìm, nên người thợ rèn kia cũng chẳng mất miếng ăn, tôi bận tâm đến lòng đố kỵ nho nhỏ của người ta làm gì?" Nisir đáp lại với vẻ mặt dửng dưng.

D'Arcy gãi gãi đầu, suy nghĩ thêm một tí rồi mới đồng ý: "Tốt thôi, anh muốn thì tôi sẽ cho anh một thanh. Cơ mà để tôi nói trước, mấy thanh kiếm được tôi ban phước không dễ dùng như anh nghĩ đâu"

"Tại sao vậy?" Nisir hỏi.

"Bởi vì nếu anh không thực sự coi trọng nó, nó sẽ trở thành món v·ũ k·hí g·iết c·hết chính anh"

Nisir một mặt mê mang không hiểu: "G·i·ế·t c·hết chính chủ thì nó là ma kiếm rồi còn gì?"

"Khác nhau đấy. Ma kiếm sẽ g·iết c·hết anh từ sâu trong linh hồn, bất luận chủ nhân của nó có là một kẻ như thế nào" D'Arcy kiên nhẫn giải thích: "Còn kiếm do tôi ban phước thì... Ừm, nói cho đơn giản thì chỉ cần anh đối xử tốt với nó là được rồi. Giống như đang nuôi thú cưng ấy hiểu không?"

Nisir: "..."

Tại sao việc dùng kiếm lại có thể ví von như đang nuôi thú cưng?

Đợi đã, có lẽ nào...

"Đừng nói là... Ban phước sẽ có ý nghĩa như thế kia nhé..."

D'Arcy gật đầu: "Đúng. "Ban phước" ở đây chính là ban cho một linh hồn... Một thanh kiếm có linh hồn đàng hoàng, hoạt động y như một cá thể sống có hình dạng thanh kiếm vậy"

Sở hữu một thanh kiếm có linh hồn ư?

Quá ngầu!

Nhưng mà Nisir chưa từng nuôi thú cưng bao giờ trước đây... Liệu anh có làm được không? Hay là sẽ bị nó xiên c·hết chỉ vì đối xử với nó không đủ tốt?

"Sao vậy? Anh không tự tin về khoản nuôi thú cưng à?" D'Arcy bật cười trước vẻ mặt do dự của Nisir: "Hành trình sắp tới của anh sẽ rất dài, vậy nên việc có thêm một người bạn đồng hành trung thành sẽ giúp anh đỡ cô đơn đi không ít đâu đó"

"Ừm... Vậy tôi sẽ chăm sóc nó như thế nào đây? Dẫu sao thì nó cũng chẳng phải loại "thú cưng" bình thường..."

"Thi thoảng mang nó ra mài giũa hay sao đó... Đến khi có thử một cây rồi anh sẽ tự khắc biết được thôi, ha ha"

Cuối cùng, Nisir vẫn không thể cưỡng lại được thứ sức hút này: "Vậy nhờ anh, cảm ơn"

"Tôi mới là người đang tạ ơn anh đấy, trời ạ" D'Arcy thở dài: "Đợi tôi một lát, tôi sẽ về Thánh Đường tìm xem có thanh nào tốt cho anh không"

Dứt lời, D'Arcy liền dùng phép dịch chuyển quay trở về Thánh Đuờng Ánh Sáng để tìm một thanh kiếm phù hợp.

Nisir trong lúc rảnh rỗi chẳng biết làm gì khác, rốt cục đành phải quay lại chỗ ngồi để ngắm Fiora ngủ gật.

Nisir không nói dối. Đại Thánh Nữ Fiora quả thực xinh đẹp đến mức xưa nay chưa từng thấy, một vẻ đẹp như thể chỉ tồn tại bên trong những câu chuyện cổ tích vậy.

Chỉ là...

Bằng cách nào đó, Nisir không thể nhìn nhận Fiora theo ý nghĩa kia...

"Ưm..."

Cảm nhận được ánh mắt soi mói của ai đó, Fiora tỉnh dậy, mơ mơ màng màng dụi dụi mắt.

Đáng yêu khủng kh·iếp!

Nisir ôm ngực trái, nắm tay còn lại dùng sức đập bốp bốp lên đùi, trông có vẻ khá khổ sở.

"Nisir? Anh không sao đấy chứ?"

"Tôi đau tim"

"Hả!?"

Fiora nghe xong câu ấy lập tức ngồi bật dậy, chạy tới dùng phép chữa trị lên ngực trái cậu ta: "Trời ạ, sao mới tí tuổi đã mắc bệnh tim rồi? Người mắc bệnh này thường khó mà sống thọ lắm đó"

"Không, không phải ý đó" Nisir chủ động né đi chỗ khác, không dám tiếp nhận ý tốt của cô nàng Thánh Nữ: "Tại lúc ngài ngủ gật trông đáng yêu quá nên tôi có hơi... Phấn khích ngoài dự tính thôi"

"Ngủ gật?"

"..."

"!!?"

Đến tận lúc này, Đại Thánh Nữ mới nhận ra mình ngủ gật với nét mặt như thể đó là một sự thật kinh hoàng.

"Ôi, lại một lần nữa tôi để người khác nhìn thấy bộ dạng đáng xấu hổ của mình rồi" Đại Thánh Nữ Fiora thở dài.

"Tôi còn chả hiểu bằng cách nào ngài có thể yên tâm ngồi ngủ gật bên cạnh một tên xấu tính như tôi đấy" Nisir nói.

"Cách nói chuyện của anh đúng là khó chịu, nhưng tôi cảm thấy anh không phải người xấu. Chỉ vậy thôi"

Nói xong, Đại Thánh Nữ không kìm lòng được mà ngáp một cái.

"A...!"

"Đến nước này thì ngài còn ngại làm gì nữa?" Nisir dở khóc dở cười.

Fiora đỏ ửng mặt, chủ động thay đổi chủ đề: "D'Arcy đâu rồi? Anh ấy đã giải quyết xong công việc trong làng chưa? Tôi còn phải cùng anh ấy tạ ơn anh nữa"

"À, chuyện đó thì trong lúc ngài ngủ, bọn tôi đã quyết định xong rồi. Ngài Thánh Kỵ Sĩ sẽ ban cho tôi một thanh kiếm được ban phước coi như lời cảm ơn, chỉ nhiêu đó là quá đủ với tôi rồi"

"Thế à? Đúng là một món quà không tệ. Nhưng đó là chuyện của anh ấy, bản thân tôi cũng phải cảm ơn cho tử tế chứ? Hì hì"

Đại Thánh Nữ nở một nụ cười bí ẩn rồi tiếp tục ngồi đợi.

Mãi cho đến khi ánh bình minh ló dạng, D'Arcy mới quay trở lại cùng một thanh kiếm có ngoại hình trông khá là... Bình dân.

"D'Arcy..." Đại Thánh Nữ cười tít mắt nhìn anh ta.

"Không phải vậy, Thánh Nữ, tôi không dám bạc đãi ân nhân của mình đâu, ngài hiểu lầm rồi!" D'Arcy vội vàng giải thích: "Mặc dù ngoại hình của nó đúng là trông không được sang trọng lắm... Nhưng xét về vật liệu cấu thành thì nó là thanh kiếm bền bỉ nhất hạng đó!"

Đại Thánh Nữ vẫn ném về phía D'Arcy ánh nhìn đầy nghi ngờ.

Nisir thì bình thản tiến tới nhận lấy thanh kiếm, ngó tới ngó lui một lát rồi chém đại vào một cành cây gần đó: Xoạt~

"Ừm... Không tệ. Sắc bén, ánh kim rất đẹp mắt lại khá là nhẹ tay, có lẽ tôi sẽ cần một ít thời gian để làm quen"

"Đây là thanh kiếm rèn nên bởi Băng Thiết, được khai thác từ các hầm băng cổ ở bắc địa, quý giá lắm đó" D'Arcy giới thiệu sơ lược: "Ngoài ra, sở dĩ nó không được gia công đẹp mắt là vì hầu hết các loại đá quý được khảm lên đều bị đóng băng sau một khoảng thời gian... Cuối cùng các thợ rèn đành phải cho nó kiểu thiết kế tối giản như vậy, a ha ha"

"Không sao, càng tối giản thì càng đỡ bị kẻ khác dòm ngó"

Nisir chăm chú nhìn về phía thân kiếm, thân kiếm liền toả ra ánh sáng màu xanh nhạt như đang đáp lại ánh mắt của anh ta.

"Nó đã được anh ban phước rồi ư?"

"Tôi đã sớm gieo mầm mống lên nó rồi. Linh hồn bên trong thanh kiếm trong tương lai lớn mạnh đến đâu đều phụ thuộc vào anh"

"Cảm ơn. Tôi rất thích thanh kiếm này" Nisir quyết định nhận kiếm cùng một cái cúi đầu.

"Anh thích là tôi vui rồi. Tôi thậm chí còn đã chuẩn bị vài phương án dự phòng... Phù" D'Arcy thở phào nhẹ nhõm.

"Giờ thì đến lượt tôi"

Lúc này, Thánh Nữ đứng dậy tiến lại gần hai người: "Nisir, anh có thể cho tôi mượn kiếm một lát được không? Tôi sẽ ban cho anh một món quà nhỏ... Hì hì"

"Thánh Nữ, tôi cảm thấy quan ngại về nụ cười của ngài"

D'Arcy: "..."

"Lắm lời quá, cứ đưa đây, anh không lỗ vốn đâu mà sợ!"

"...Vâng"

Chương 16. Thanh kiếm có linh hồn