Chương 17. Sứ mệnh mơ hồ
Sau khi nhận kiếm từ chỗ Nisir, Đại Thánh Nữ Fiora ngồi xuống, duỗi ngón tay xinh đẹp vẽ vẽ cái gì đó lên thân kiếm.
Nisir thì nhìn chẳng hiểu mô tê gì sất, trong khi D'Arcy bên cạnh thì há hốc mồm: "Đại Thánh Nữ, người quá hào phóng đối với một Nhà Thám Hiểm rồi đó"
"D'Arcy, ngài ấy đang làm gì vậy?" Nisir bắt đầu cảm thấy lo lắng.
"Cổ Ngữ Tự Nhiên... Tôi đoán vậy. Tuy tôi không nghiên cứu nhiều về các kí tự cổ nhưng ít nhất thì tôi vẫn nhận diện được chúng... Một khái niệm hết sức đáng sợ"
Nisir nghe vậy, tâm can lập tức co rút: "Đại Thánh Nữ, có phải ngài lại muốn giao cho tôi nhiệm vụ kinh khủng nào đó hay không? Tuy ngài nói là muốn cảm ơn... Nhưng đến mức này thì tôi không nhận nổi rồi! Thật sự đấy!"
"Ừm... Cảm ơn là một phần, phần còn lại là do bản thân tôi muốn đầu tư cho tương lai thôi, anh đừng nghĩ nhiều quá"
Vọc vạch thêm một lúc, cổ ngữ đã được Đại Thánh Nữ khắc xong. Trên thân kiếm màu lam nhạt giờ đây đã được tô điểm thêm bởi một dòng chữ vàng óng luôn toả ra ánh sáng nhè nhẹ, trông rất là ngầu... Mặc dù Nisir không hiểu gì.
"Xong rồi, trả cho anh"
Đại Thánh Nữ ném thanh kiếm về phía Nisir rồi nhanh chóng cầm lấy thiền trượng. Dường như cô ấy đang muốn trở về Thánh Đường trước khi trời sáng.
"Đợi đã, ngài có thể giải thích câu "đầu tư cho tương lai" được không?"
"Thật sự cần phải giải thích cho anh à?" Đại Thánh Nữ nhìn Nisir một lúc rồi thở dài: "Trảm yêu trừ ma hay sao đó... Tùy ý anh hết. Chỉ cần anh dùng thanh kiếm để giúp đỡ mọi người thì cũng được tính là giúp đỡ cho Giáo Hội rồi. Suy nghĩ của tôi chỉ đơn giản như thế thôi"
"Ngài đang bắt tôi phải làm việc tốt đấy à?"
"Hì hì"
Đại Thánh Nữ mỉm cười, duỗi tay búng lên trán Nisir một cái: "Không làm việc tốt cũng được. Thi thoảng anh cứ lo chuyện bao đồng như ngày hôm nay cũng đủ để làm tôi vui lòng rồi"
"Hi vọng rằng số mệnh sẽ khoan dung với anh, Nhà Thám Hiểm"
Dứt lời, Đại Thánh Nữ liền dùng phép dịch chuyển rời đi, hoàn toàn không cho Nisir một cơ hội càu nhàu.
Còn Nisir thì nắm chặt thanh kiếm được khắc cổ ngữ trong tay, lòng có cảm giác như thể đang phải gánh vác một sứ mệnh nào đó vậy.
D'Arcy gãi gãi đầu, thở dài: "Tôi chẳng thể hiểu nổi vì sao Đại Thánh Nữ lại coi trọng anh tới vậy... Như thôi được rồi, tôi sẽ không có ý kiến. Có điều tôi muốn nhắc nhở anh đôi chuyện"
D'Arcy vỗ vai Nisir, cẩn trọng nói từng chữ một: "Một là đừng dùng thanh kiếm này vào những mục đích trái ngược với ý chí của Đại Thánh Nữ"
"Hai là không được khoe mẽ về sự tồn tại của thanh kiếm để rồi tổn hại đến danh tiếng của cả Đại Thánh Nữ lẫn Giáo Hội"
"Ba là phải đối xử thật tốt với thanh kiếm này. Nó sẽ là người bạn trung thành nhất của anh, cũng là lời gợi nhắc về những kì vọng mà Đại Thánh Nữ đã đặt lên người anh"
"Chỉ cần vi phạm một trong số ba điều trên, đích thân tôi, Thánh Kiếm của Giáo Hội Cristo sẽ đến tận nơi để thanh trừng anh và thu hồi thanh kiếm. Anh đã nhớ kĩ hay chưa?"
"Tôi... Nhớ kĩ"
Đến tận lúc này, D'Arcy mới nở một nụ cười: "Không cần căng thẳng, anh cứ sống đúng với bản thân mình là được. Có thể cách nói chuyện của anh nghe không được hay cho lắm, nhưng từ đầu tới cuối tôi chưa từng có thành kiến gì với anh. Trái lại, tôi còn khá là xem trọng anh đấy, Nisir"
"Tha cho tôi đi..."
"Ha ha ha~"
...
...
Ở một nơi khác.
Một cô gái người đầy thương tích ngồi dậy từ trên giường, quay mặt ra cửa sổ để ngắm nhìn mặt trời đang dần dần ló dạng phía chân trời.
"Mình... Còn sống sao?"
Cô gái lặng lẽ nhìn những miếng vải băng bó khắp cơ thể cùng những cơn đau nhói xuất phát từ lồng ngực, chẳng hiểu lí do gì mà đột nhiên bật khóc.
"Ông ơi... Cháu xin lỗi..."
Cạch~
"A? Cô tỉnh rồi, sớm hơn tôi dự tính rất nhiều đó, cô Angelina"
Angelina ngắm nhìn người con gái xinh đẹp tuyệt trần trước mặt mình, khẽ lau nước mắt rồi nhẹ giọng hỏi: "Ngài là ai vậy...?"
"Tôi là Đại Thánh Nữ của Giáo Hội Cristo, Fiora"
"Đ... Đại Thánh Nữ?" Angelina sợ ngây người.
Đại Thánh Nữ khẽ mỉm cười, tiến đến bên cạnh giường Angelina rồi tiếp tục nói: "Ngôi làng đã được cứu, nhưng xin lỗi, tôi không thể mang những người đ·ã c·hết trở về được. Đó là hiện thực mà cô cần phải chấp nhận và vượt qua"
"Tôi hiểu rất rõ... Thưa Thánh Nữ, cảm ơn ngài vì đã lắng nghe tiếng kêu cứu của tôi"
"Tốt, vậy tôi sẽ tiếp tục xoáy sâu vào lí do mà tôi có mặt ở đây"
Fiora từ từ nghiêm mặt lại, lộ ra biểu cảm nghiêm túc rất hiếm khi xuất hiện: "Nhiệm kì của tôi đã sắp sửa kết thúc, và tôi cần phải tìm kiếm một người kế nhiệm thật xứng đáng"
Angelina nghiêng đầu, tỏ ra chưa hiểu ý đồ của Đại Thánh Nữ.
"Trong một tương lai không xa, c·ái c·hết của tôi là điều không thể tránh khỏi. Vì vậy, Angelina, tôi hi vọng cô sẽ trở thành người kế nhiệm của tôi"
"Hả!?"
"..."
...
...
Tại một nơi khác.
Sau khi tiếp nhận thanh kiếm và tạm biệt D'Arcy, Nisir tiếp tục lên đường du hành với một mục đích thủy chung không hề có sự thay đổi.
Chỉ là lần này, bằng vào thứ trực giác mơ hồ, Nisir có thể cảm nhận được mình vừa tiếp nhận một sứ mệnh nào đó từ Đại Thánh Nữ... Mặc dù cô ấy không hề có ý định nói ra.
Cô ấy đã không muốn nói thì anh cũng chẳng cần phải hỏi. Suy cho cùng thì Đại Thánh Nữ cũng là một nhân vật tầm cỡ sở hữu khả năng tiên đoán tương lai... Chính vì thế, khi thời khắc đó đến, hẳn là anh sẽ tự biết mình cần phải làm gì mà thôi.
Còn bây giờ, anh chỉ cần tập trung vào chuyến hành trình lang thang vô định, tìm kiếm những vùng đất mới, gặp gỡ những con người mới với hi vọng mong manh vào một ngày nào đó anh sẽ tìm thấy được điểm dừng chân cuối cùng trên chuyến hành trình của mình.
Oáp~
Nisir ngáp một cái rồi giở bản đồ ra xem thử: "Mình vừa rời khỏi Thánh Thành chưa được bao lâu... Chắc là đang ở đoạn này. Con đường trước mặt mình đang rẽ ra hai hướng, mình nên đi về hướng bắc hay hướng đông nhỉ?"
"..."
Nhớ lại thanh kiếm mới tinh được làm từ Băng Thiết của mình, Nisir liền quyết định sẽ đi về hướng bắc.
Một lí do hết sức ngẫu nhiên... Nhưng điều đó cũng chẳng quan trọng, vì đằng nào thì anh vốn dĩ còn chẳng biết mình cần phải đi đâu.
"Mùa đông sắp tới rồi... Mình nghe nói mùa đông ở phương bắc tuy rất lạnh nhưng đồng thời cũng rất đẹp..."
Cứ xem như đang có một chuyến du lịch, nơi nào đẹp thì Nisir sẽ ưu tiên đến nơi đó xem thử. Vừa đi vừa kiếm việc làm, anh căn bản không cần nghĩ đến chuyện thiếu ăn thiếu uống.
Nhưng còn chỗ để sưởi ấm thì anh lại không chắc chắn lắm.
Vừa nói dứt câu thì một cơn gió buốt ban mai thổi qua làm Nisir hơi run lên: "Không xong, có khi nào vừa nãy mình đã đưa ra lựa chọn sai lầm không nhỉ?"
"Khi đến thị trấn tiếp theo, việc mua sắm đồ để giữ ấm cơ thể nên là ưu tiên hàng đầu"
"..."
Suốt ngày hôm đó, Nisir đã đi bộ theo sự chỉ dẫn của bản đồ. Anh cứ bước đi, khi nào cảm thấy mệt mỏi thì sẽ ghé lại bên đường nghỉ ngơi một chút trước khi lại tiếp tục đi bộ cho đến hết cả ngày dài.
Khi đêm đến, anh sẽ tìm một chỗ nào đó tương đối khuất tầm nhìn rồi dựng lều đốt lửa trại, nấu chín thức ăn để vừa làm no cái bụng, vừa làm ấm cơ thể trước khi nghỉ ngơi.
Nisir tuy đã làm mọi thứ một mình nhưng anh lại không cảm thấy cô đơn. Anh đã từng làm những điều tương tự vô số lần trong những chuyến thám hiểm làm nhiệm vụ trước kia, thậm chí anh còn có chút tận hưởng khoảnh khắc yên bình như thế này.
Sau khi ăn xong, Nisir ngồi ngẩn người trước bầu trời sao. Anh nhớ lại cái đêm cô em gái bé bỏng dần lịm đi trong vòng tay của mình, nhớ lại nụ cười của Wisteria trước lúc chia tay... Những khoảnh khắc đó tuy chẳng phải vui vẻ gì thế nhưng bằng cách nào đó, trong lòng anh lại cảm thấy ấm áp.
Tuổi thơ của anh cơ cực, thế nhưng anh lại chưa từng nghĩ rằng mình là một kẻ bất hạnh.
Chí ít, anh đã từng có một cô em gái đáng yêu luôn lo lắng cho anh... Và một chị lễ tân xinh đẹp luôn đợi anh trở về sau những chuyến thám hiểm đầy thử thách.
Niềm hạnh phúc của anh chỉ đơn giản có vậy.
Nhưng kể cả thế, anh vẫn phải tìm cho mình một lí do nào đó để tiếp tục tồn tại. Đó là lời hứa, cũng là lí do để anh có mặt ở đây.
Trong lúc rảnh rỗi, Nisir lại lấy thanh kiếm mới ra, ngồi ngắm nghía nó thêm một lúc lâu.
Thân kiếm luôn toả ra ánh sáng xanh se lạnh, còn cổ ngữ thì lúc nào cũng lấp lánh và tràn đầy nội lực. Anh vẫn chưa mang thanh kiếm này tham gia vào một trận chiến thực sự... Song, anh có cảm giác thanh kiếm này sẽ trở thành bạn đồng anh của anh trong một khoảng thời gian cực kì lâu...
Có thể là đến cuối đời không biết chừng.
"Tương lai như thế nào đều trông cậy hết vào mày đó, anh bạn"
Như đáp lại Nisir, thân kiếm khẽ ánh lên tia sáng màu xanh nhạt.
"Giờ thì mình thực sự tin rằng kể cả v·ũ k·hí cũng có thể có linh hồn rồi..."
Nisir khẽ cười rồi tra kiếm vào bao, dập tắt đống lửa để đi ngủ.
"Nói gì thì nói... Đi bộ đến thị trấn tiếp theo cũng khoai phết đấy..."