Chương 18. Làng chiến binh
Mất thêm nhiều ngày đi bộ không ngừng nghỉ, rốt cục thì Nisir đã đến được điểm dừng chân tiếp theo: Auburt.
Tuy rằng Auburt chỉ là một ngôi làng nhỏ nằm trong Thánh Quốc Justina, thế nhưng nơi này lại đóng một vai trò cực kì quan trọng mà kể cả Hoàng Thất cũng không dám ngó lơ.
Nơi đây, Auburt, được mệnh danh là ngôi làng của các chiến binh!
Tương truyền rằng khoảng gần trăm năm trước, khi nền văn minh con người vẫn còn bị đe doạ bởi loài Quỷ, đã có một tổ đội lên đường đi tiêu diệt thủ lĩnh của chúng nhằm mang lại cuộc sống thanh bình cho tất cả mọi người.
Tổ đội ấy tổng cộng có bốn người, một người anh hùng dùng kiếm, một chiến binh sử dụng đa v·ũ k·hí, một nữ phù thủy đầy bí ẩn, và một tư tế cấp cao của Giáo Hội Cristo.
Trong số bốn nhân tài kiệt xuất và dũng cảm ấy thì người chiến binh chính là được xuất sinh và nuôi dạy bởi ngôi làng này... Và đó cũng chỉ là ví dụ tiêu biểu nhất cho thấy các chiến binh xuất thân từ Auburt là mạnh mẽ và dũng cảm đến mức nào.
Tuy vậy, Nisir lại không hề biết đến những thông tin trên. Anh ta chỉ nghĩ rằng đây là một ngôi làng bình thường giống như điểm dừng chân trước đó của mình.
Khi đi đến cổng làng, Nisir nhìn thấy một ông lão đang ngồi trên chiếc đệm rơm, đôi tay ôm chặt thanh đại kiếm trong lồng ngực, hai mắt khép lại giống như đang ngủ... Tuy nhiên bằng vào giác quan của một Nhà Thám Hiểm, anh biết rõ ông già này không dễ chọc.
"Mùi hương của hoa cỏ và bụi bặm... Nhóc là một người đến từ phương xa..."
Ông lão đột nhiên mở miệng thều thào làm Nisir giật nảy mình. Anh không dám thất lễ, đành phải tỏ ra ngoan ngoãn lễ phép nhất có thể: "Cháu chào ông, thật không biết làng của ông có chào đón một nhà lữ hành như con tá túc lại vài hôm để nghỉ ngơi hay không?"
Ông lão không trả lời. Hình như là đã ngủ gật.
Nisir gãi gãi đầu, không biết phải làm sao trước tình huống này. Sau cùng, vì không muốn tiếp tục đón gió đông cũng như bổ sung nhu yếu phẩm, anh đành phải tiếp tục vào làng.
"Chàng trai, nếu muốn ở lại nơi này... Cậu buộc phải có thực lực"
Nisir quay đầu lại nhìn ông lão: "Như thế nghĩa là sao thưa ông?"
"..."
Ông lão lại im lặng thêm một lúc lâu rồi mới nói: "Đánh bại chủ trọ, cậu sẽ được ở lại. Đánh bại chủ quán, cậu sẽ được ăn uống. Đánh bại thợ rèn, cậu sẽ được sửa chữa trang bị. Đánh bại lính canh, cậu sẽ được rời đi. Đó chính là quy tắc của làng"
Nisir nghe xong những gì ông lão vừa nói, bỗng chốc cảm thấy có hơi lạnh gáy.
Làng này là làng gì mà sở hữu tập tục đáng sợ quá vậy?
Thôi được rồi, rút lui. Nisir thà chịu khổ thêm một chút còn hơn để mình lạc vào hang ổ kì quái nào đó.
Ngay lúc Nisir định quay lưng rời đi thì ông lão đã bất thình lình xuất hiện ngay sau lưng anh, tung một cước đá anh bay thẳng vào trong làng.
"Aaaaaaaaaaaaaa-"
Nisir cất tiếng hét thảm trên đường bay kéo dài hàng chục mét, còn ông lão thì vuốt râu, lật đật trở lại chỗ ngồi: "Người trẻ... Phải mài giũa để ý chí trở thành một thanh kiếm sắc lẻm"
"Đã mang theo thứ kia... Chủ nhân của nó phải thực sự xứng đáng..."
...
...
"..."
Rào~
Giữa đường đi vào trong làng, Nisir bất chợt tỉnh dậy bởi một gáo nước lạnh buốt xối vào mặt. Có vẻ như anh đã bị ngất trong một khoảnh khắc bởi cú đá trời giáng của ông lão.
Nhìn thấy không ít người đang vây quanh mình với ánh mắt hiếu kì, Nisir vội vàng giải thích: "Mọi người, tôi không có ý đột nhập vào làng đâu... Chẳng qua là tôi vừa bị..."
"Thấy rồi, anh bị lão Rom đá bay vào tận đây chứ gì. Người bình thường không mấy ai có đủ sức để làm thế đâu"
Người đàn ông cao lớn sở hữu nước da ngăm bước ra từ đám đông, người đầy bụi bặm và vẻ mặt vô cùng khắc khổ. Anh ta đưa tay về phía Nisir, cố gắng để lộ ra một nụ cười thân thiện: "Làng này không mấy khi đón người lạ, huống chi anh còn là người được lão Rom tiến cử. Thật không biết anh đến đây để làm gì?"
"Tôi muốn đến đây để tá túc vài hôm..."
"Vớ vẩn. Bất cứ ai đặt chân đến ngôi làng này đều khao khát và truy cầu sức mạnh, kể cả chính bản thân chúng tôi cũng vậy. Nếu như anh đã không muốn làm thế, vậy thì chúng tôi đành phải ép anh thôi" Người đàn ông kia nói chuyện một cái cực kì ngang ngược.
Cơ mà nếu các anh đã nghĩ thế thì còn hỏi câu vừa rồi làm gì vậy?
Nisir tái mặt: "Theo lẽ thường thì các anh nên đuổi tôi ra khỏi làng khi cảm thấy phật ý chứ..."
"Ừ, đó là lẽ thường" Người đàn ông cười to: "Nhưng trường hợp của anh thì khác thường nên cách đối đãi của chúng tôi cũng phải thay đổi. Nói cho anh biết, anh là một trong số rất ít những người có thể khiến lão Rom ngồi dậy "chào đón" đấy"
"Ông lão lùn tịt đó rốt cục là thần thánh phương nào vậy... Mà khoan đã, anh vừa gọi đấy là "chào đón" ư?"
Lần này, Nisir bị cả làng cho ăn nguyên quả bơ.
"Rồi, giải tán, giải tán đi. Vị khách này sẽ do Kharasik tôi đây phụ trách, mọi người có thể tiếp tục công việc!"
"Ờ, giải tán giải tán, hẹn gặp mọi người tối nay ở quán rượu nhé"
"Quán rượu hôm nay có món đặc biệt đó nha!"
"Thật sao?! Thế thì tốt quá rồi, phải xin vợ thêm chút tiền mới được!"
"..."
Khi mọi người đã dần tản đi hết, người đàn ông cao lớn mới quay đầu lại nhìn Nisir: "Rồi, giờ thì anh mau theo tôi. Tôi muốn kiểm tra xem khả năng của anh đến đâu để còn biết đường mà huấn luyện"
Cái quái gì vậy? Ai mượn các người huấn luyện cho tôi? Tôi chỉ muốn ở nhờ! Nếu không cho thì làm ơn thả tôi ra!
Đó chính là tiếng lòng của Nisir, những lời chân thành mà anh không tài nào có thể nói ra.
Thấy Nisir vẫn câm lặng như hến, người đàn ông gãi gãi đầu, suy nghĩ một chút rồi bế anh ta lên vai, vác đi hệt như đang vác một bao gạo.
Nisir: "..."
Thả tôi ra! Cái làng b·ắt c·óc người khác mà không thèm kể lí do này!
Ít lâu sau, giống như một túi thóc vô tri vô giác chỉ có thể bị nhào nặn, khuân vác bởi con người, Nisir bị người đàn ông tên Kharasik mang đến chỗ tháp canh cách khá xa ngôi làng để tiến hành "buổi huấn luyện" ma quỷ nào đó.
"Không có động lực, người chiến binh sẽ không thể nào phát triển một cách mạnh mẽ được. Nơi mà ngôi làng này toạ lạc là một nơi rất nguy hiểm, cách Hầm Ngục Vua Cổ Đại một quãng không xa. Chính vì vậy, chúng tôi phải thường xuyên đến đây do thám, phòng tránh việc quái vật chui ra từ bên trong hầm ngục gây ảnh hưởng xấu đến ngôi làng"
Nisir trưng ra bộ mặt khó hiểu: "Nhưng chuyện đó thì liên quan quái gì đến tôi?"
"Sắp sửa liên quan rồi"
Kharasik cười hắc hắc, trông có vẻ vô cùng "tận hưởng" cảm giác được "huấn luyện" người khác: "Anh đã nghe quy tắc trong làng từ miệng lão Rom rồi chứ? Nếu như anh muốn có được bất kì thứ gì trong làng này, việc đầu tiên anh cần làm chính là giành được sự công nhận"
"Tôi có nghe qua. Thì?"
"Lão Rom đã cho phép anh bước qua cổng làng. Song, về việc anh có được phép ở lại trong khuôn viên làng hay không... Nó còn phụ thuộc vào quyết định của đội trị an. Hay nói cách khác, anh phải có được sự chấp thuận của gương mặt đại diện cho đội trị an chính là tôi đây, Kharasik"
Nisir: "..."
"Sao thế? Anh không cảm thấy hào hứng à? Tôi thì hào hứng lắm luôn đó! Mấy năm rồi lão Rom mới cho phép ai đó đặt chân vào làng, xin hãy để tôi thể hiện lòng hiếu khách của mình!" Kharasik vui vẻ vỗ vai Nisir một cái, làm anh có cảm giác suýt lệch khớp.
Đến đây, Nisir triệt để không còn gì để nói.
Bây giờ anh đã thực sự có thể khẳng định lí do vì sao làng chiến binh này toàn khiến người ta phải đi đường vòng... Cũng như việc não bộ của bọn họ đều không hoạt động giống như bao con người bình thường khác ngoài kia.
Bước chân vào ngôi làng này chỉ tổ hành xác... Và đây là một sai lầm ngu ngốc của chính anh khi đã không nghe ngóng thông tin trước khi thực sự đặt chân đến một vùng đất mới.
"Chà, anh có vẻ không thích nói chuyện nhỉ? Thôi được rồi, đợi tôi xử lí chút chuyện trên tháp canh rồi chúng ta lập tức lên đường"
Nisir sực tỉnh lại: "Hả? Lên đường đi đâu cơ?"
"Chuyện đó rõ ràng quá rồi còn gì? Chúng ta sẽ đi đến hầm Hầm Ngục Vua Cổ Đại!"
"Là sao nữa? Chẳng phải chính miệng anh vừa bảo nơi đó rất nguy hiểm hay sao? Giờ chúng ta đi đến đó khác nào đang tự đâm đầu vào chỗ c·hết?"
"Anh đãng trí thật, anh đã quên tôi vừa nói "không có động lực thì chiến binh sẽ không thể phát triển một cách mạnh mẽ" sao? Anh có thể yên tâm, có tôi đi theo giá·m s·át thì anh không c·hết được đâu" Kharasik giơ ngón tay cái, miệng nở một nụ cười trông cực kì uy tín.
"..."
"Tôi có thể từ chối không?"
"Có thể. Nhưng sau đó anh phải đánh bại tôi" Kharasik trả lời tỉnh bơ.
Mẹ kiếp! Cái đấy mà là quyền lựa chọn à!?
Nisir lòng thầm kêu khổ, nhưng dù có không muốn đến mấy thì anh vẫn phải gật đầu.
Đơn giản thôi, vì anh cảm thấy mình không thể đánh bại người đàn ông này nếu phải đánh trực diện.
"Sao tôi khổ thế này...?"