Chương 19. Hầm Ngục của Vua Cổ Đại
Ngay sau khi Kharasik xong việc, anh ta đã lập tức kéo Nisir lên đường đi đến Hầm Ngục của Vua Cổ Đại, một khu vực mà Nisir vốn chưa từng nghe qua trước đó.
Thực tế cho thấy ngôi làng chiến binh chỉ cách hầm ngục kia khoảng một tiếng đồng hồ đi bộ. Quan trọng hơn là càng đến gần hầm ngục, trong lòng Nisir lại càng cảm thấy bất an, cảm giác như thể bên trong hầm ngục đó có một thứ vô cùng khủng kh·iếp đang ngủ say vậy.
"Thế nào? Cảm nhận được nó rồi chứ? Thứ áp lực mà sinh vật quỷ dị kia toả ra thật đáng sợ, dù có đến đây bao nhiêu lần tôi cũng không thể nào quen nổi" Kharasik cười nói.
"Các anh không sợ nó sẽ tỉnh dậy à? Một khi nó tỉnh dậy, rất có khả năng tất cả mọi người sẽ c·hết dưới tay nó đấy?" Nisir nghiêm túc hỏi.
"Ai mà chẳng s·ợ c·hết? Kể cả chiến binh cũng thế thôi. Nhưng hãy để tôi hỏi anh một câu..."
Kharasik cũng trả lời một cách nghiêm túc: "Nếu chúng tôi không quyết tâm ở đây canh chừng nó thì ai sẽ làm công việc này đây? Sợ c·hết không giải quyết được vấn đề, một khi đã bước vào trận chiến thực sự thì cảm giác s·ợ c·hết sẽ tự nhiên biến mất mà thôi"
"Trái lại, chúng tôi còn cảm thấy tự hào khi là ngôi làng duy nhất vẫn còn nán lại xung quanh khung vực này. Không có động lực, chiến binh sẽ không thể phát triển mạnh mẽ đúng không?"
Nisir: "...Tôi hiểu rồi, các người là một lũ điên"
Đúng thế.
Thay vì mưu cầu thanh bình và hạnh phúc như bao người khác thì ngôi làng này lại đang đi theo một phong cách hoàn toàn trái ngược... Họ hiếu chiến, và sẽ chủ động lao vào cuộc chiến để có thể mạnh lên!
Từ lúc xuất sinh tới giờ, Nisir thực sự chưa từng đi qua ngôi làng nào kì quặc như ngôi làng này.
"Phải rồi, nói đến sinh vật quỷ dị kia... Anh có biết tổ đội anh hùng đã xuất hiện hàng trăm năm trước không?"
"Tôi biết về họ, nhưng ngoại trừ chiến tích đẩy lùi loài Quỷ ra thì tôi cũng không nghe kể gì nhiều lắm"
"Thế thì bây giờ anh lại biết thêm một chút rồi. Sinh vật bên trong hầm ngục - Vua Cổ Đại đã bị chính tổ đội anh hùng chinh phục và ép nó ngủ say đến tận bây giờ đấy" Kharasik vỗ ngực đắc ý: "Tất nhiên, công lao không nhỏ thuộc về người chiến binh xuất thân từ làng tôi, một người nằm trong tổ đội anh hùng!"
Nisir: "Thế á?"
Kharasik chăm chú dõi theo nét mặt của Nisir một lúc rồi không khỏi tỏ ra khó hiểu: "Sao biểu cảm của anh nghèo nàn quá vậy? Bọn con nít trong làng thích nghe mấy câu chuyện về anh hùng lắm đó"
"Từ nhỏ tôi đã phải cắm đầu cắm cổ kiếm cái ăn để duy trì sự sống, có rảnh đâu mà đi nghe người ta buôn chuyện" Nisir trả lời.
"Vậy ư? Vậy thì để tôi kể cho anh nghe nhé"
Nisir: "..."
Cứ như thế, Kharasik say mê kể chuyện cho đến tận lúc cả hai đứng trước cửa hầm ngục.
Trước mặt Nisir bây giờ là một cánh cổng to lớn được làm từ thứ kim loại không rõ, bên trên được điêu khắc đủ loại phù chú bí ẩn, khiến nó trở thành một cánh cổng không thể bị phá vỡ theo đúng nghĩa đen.
"Sẵn sàng chưa? Bây giờ chúng ta sẽ tiến vào bên trong"
Kharasik đốt đuốc rồi đẩy cửa tiến vào, tất nhiên là không quên kéo theo Nisir.
Ầm~
Vừa bước vào bên trong, cánh cổng đã tự động đóng sầm lại, làm Nisir có cảm giác như thể mình sẽ không thể nào thoát ra được nữa.
Thấy Nisir có vẻ bất an, Kharasik nói: "Đừng lo lắng, chúng tôi đã từng vào đây thám hiểm không ít lần, chưa bao giờ gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn cả"
Bịch~ bịch~
Hai người tiếp tục tiến sâu vào bên trong hầm ngục. Ánh sáng từ ngọn đuốc bập bùng trên tay Kharasik dần trở thành nguồn sáng duy nhất, soi rọi cho hai người biết quang cảnh bên trong.
"Kì quái"
Kharasik gãi gãi đầu, trên mặt tỏ vẻ mê mang: "Lúc trước mình vào đây phong cảnh đâu trông như thế này? Lạ lẫm quá, chẳng lẽ vừa rồi mình đi nhầm đường?"
Dường như nghe lọt tai toàn bộ những gì Kharasik đã lẩm bẩm, Nisir bỗng chốc dựng hết cả tóc gáy.
Đúng thế. Số mệnh của anh chính là như vậy... Anh luôn gặp những chuyện "ngoài ý muốn" trong những chuyến thám hiểm bất kể tỉ lệ xảy ra có thấp đến đâu đi chăng nữa...
Lần này dĩ nhiên cũng không phải ngoại lệ.
"Ý anh là hành lang chúng ta đang đi đã bị thay đổi à?"
"Anh nghe thấy sao?" Kharasik gượng cười đầy xấu hổ: "Ừ, đúng là mọi thứ đang dần trở nên xa lạ với tôi. Để tránh trường hợp bất trắc, có lẽ chúng ta nên quay lại, để hôm khác lại đến đây chơi bời đi"
Nisir nghe đến đây, trên mặt không giấu nổi vẻ mừng rỡ.
Hoá ra cái người này cũng không quá ngu ngốc nha!
Nếu có thể thoát ra thì mọi chuyện sẽ ổn thôi!
Hoặc ít nhất thì Nisir đã nghĩ thế... Cho đến khi chút mộng tưởng và hi vọng nhỏ nhoi của anh bị hiện thực chà đạp không thương tiếc.
Bởi vì...
"Cánh cổng đã biến mất rồi? Từ lúc nào? Bởi cái gì chứ?" Kharasik lại gãi đầu, nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được.
"Anh đã từng đi sâu vào bên trong hầm ngục bao giờ chưa?"
Thấy Nisir hỏi bằng một giọng điệu ngưng trọng, Kharasik cũng không dám che giấu: "Chưa, lão Rom nói chúng tôi chỉ nên quanh quẩn trên ba tầng đầu tiên nếu muốn rèn luyện... Còn nếu muốn c·hết thì có thể xuống sâu hơn"
Nisir thở dài, sắc mặt tối đi trông thấy: "Theo phán đoán của tôi, có lẽ hầm ngục này đang bị chi phối bởi thứ gì đó rồi. Chừng nào chưa giải quyết được nguyên nhân, chúng ta sẽ không thể ra ngoài được"
"Anh đã từng thám hiểm hầm ngục sao?" Kharasik hỏi.
Nisir lôi ra tấm thẻ vàng, minh chứng cho thân phận thực sự của mình: "Đúng là tôi đã từng ra vào không ít hầm ngục, nhưng tôi chưa bao giờ gặp hầm ngục nào cổ quái như thế này cả. Đừng mong chờ về kinh nghiệm thám hiểm ở tôi trong chuyến đi này"
"Cấp Vàng? Tôi đã phần nào hiểu được lí do vì sao lão Rom muốn anh mạnh lên rồi"
"Tôi thì không"
Nisir sử dụng nhẫn không gian, tranh bị vài món đồ thiết yếu lên người rồi nói: "Chúng ta không nên ở lại một chỗ quá lâu. Từ tình hình hiện tại cho thấy chúng ta chỉ có thể vào sâu bên trong mà thôi"
"Xin lỗi, lần này chỉ vì sự hứng chí nhất thời mà tôi đã vô tình kéo anh vào nguy hiểm rồi, Nhà Thám Hiểm"
"Bây giờ anh có xin lỗi cũng vô dụng. Đợi ra ngoài đi rồi tính tiếp"
Bịch~ bịch~
Không còn lựa chọn nào khác, Nisir và Kharasik đành phải cắn răng trở lại con đường cũ. Và lại một lần nữa, mọi thứ xung quanh họ thay đổi, trông chẳng giống trước đó một tẹo nào.
Càng đi sâu vào bên trong, những bức tường gạch đá xung quanh họ càng xuất hiện nhiều sự thay đổi kì lạ.
Thay vì là những mảng tường gạch đá cũ kĩ và bụi bặm, giờ đây nó đã trở thành những bức tường được sơn màu trông cực kì sang trọng, thậm chí dưới chân họ xuất hiện tấm thảm đỏ trải dài từ khi nào, họ cũng chẳng hề hay biết.
Phực~ phực~ phực~
Những ngọn đuốc được treo trên tường bừng sáng lên theo mỗi bước chân của họ, đồng thời hoạ tiết trang trí trên những bức tường cũng càng lúc càng sống động, như thể nó đang cố truyền đạt thông điệp nào đó cho những gương mặt xa lạ.
"Tôi có linh cảm xấu về chuyện này... Dường như có thứ gì đó bí ẩn đang đợi chúng ta ở ngay phía trước" Nisir cảnh giác nói ra.
Kharasik khẽ gật đầu: "Tôi cũng cảm nhận được phía trước có một sự hiện diện đen tối nào đó đang trực sẵn. Có vẻ chúng ta sẽ không thể tránh khỏi một trận chiến khó khăn rồi"
Nisir hít sâu một hơi, nhưng rồi anh bất chợt dừng lại: "Đợi đã, ở đây có chữ đỏ? Nó xuất hiện từ lúc nào vậy?"
"Mọi thứ bên trong hầm ngục này từ đầu đến giờ đều luôn thoắt ẩn thoắt hiện, anh còn lạ gì chuyện này nữa?" Kharasik cười khổ.
Nisir giơ ngọn đuốc lên, xem thử dòng chữ đỏ mang ý nghĩa gì... Nhưng cuối cùng, anh lại không đọc được do đây là một thứ ngôn ngữ vô cùng lạ mắt.
"Có thể đây là chữ cổ đại rồi" Nisir thở dài: "Khó thật, biết đâu đây lại là manh mối mà những người đi trước để lại ấy chứ..."
"Hửm? Tôi đọc được, vậy để tôi phiên dịch cho anh nghe nhé"
Nisir nghe vậy, lập tức gật đầu: "Được, nhờ anh. Cuối cùng thì anh cũng thể hiện một chút sự đáng tin cậy rồi"
"Ê, câu đấy đâm hơi đau đấy nhé"
Kharasik đáp trả lời phàn nàn của Nisir xong rồi bắt tay vào việc.
[Vua Cổ Đại, vị vua tối cao của Đế Chế Thống Nhất, kẻ đã uống máu thần linh trên chiếc Chén Thánh cổ xưa, thống trị toàn bộ nhân loại dưới sự toàn trí và toàn năng của Ngài]
[Ngài mạnh mẽ, lỗi lạc, toàn trí, toàn năng. Dưới sự dẫn dắt của Ngài, chắc chắn nhân loại sẽ đạt được sự hưng thịnh chưa từng có trước đây]
[Nhưng rồi đến một ngày nọ, khi những sợi chỉ vô hình lan toả đến mọi ngóc ngách trong tâm trí, Ngài đã đột nhiên phát điên, tự tay tàn sát những hầu cận trung thành và một nửa thường dân mà Ngài vẫn luôn yêu quý]
[Sau cùng, dưới câu liêm của "Trật Tự" và thanh kiếm của "Cân Bằng" Ngài đã b·ị đ·ánh bại và phong ấn tại đây, cùng với chính Đế Chế mà Ngài đã gây dựng. Cái tên của Ngài đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại danh xưng "The Old King of Chess" cũng đang dần bị lãng quên]
"..."
Nisir xoa cằm một lúc rồi hỏi: "Đây có vẻ là một đoạn lịch sử được ai đó cố tình lưu lại. Còn gì khác nữa hay không?"
Kharasik lắc đầu.
Nisir lại tối mặt, hoàn toàn không vui vẻ gì khi đón nhận thông tin này... Bởi vì nó không phải manh mối, mà chỉ là một đoạn cổ sử không hơn không kém!
Anh sờ lên đoạn chữ đỏ, xem thử có còn gì khác được ẩn giấu trên bức tường hay không... Rồi đột nhiên, những chữ cái màu đỏ bất ngờ di chuyển loạn xạ làm anh giật hết cả mình thu tay trở về: "Gì vậy!?"
Trước con mắt kinh ngạc của Nisir và Kharasik, những dòng chữ đỏ bắt đầu hội tụ lại cùng một chỗ, tổ hợp, rồi bằng cách nào đó biến thành một chiếc hộp nhạc cũ mà không biết là để làm gì.
"Giờ sao?" Kharasik hỏi.
"Nhặt lấy chứ sao? Nếu đó là đồ mà hầm ngục cố ý cho chúng ta thì nhất định nó phải có tác dụng gì đó... Hoặc chỉ có tôi nghĩ vậy"
Cất chiếc hộp nhạc vào trong túi, Nisir và Kharasik tiếp tục tiến về phía trước, nơi sự hiện diện đen tối đã luôn chờ đợi bước chân của họ.