Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 20. Eugene - Choir of Death and Despair

Chương 20. Eugene - Choir of Death and Despair


Không lâu sau đó, trên đoạn hành lang màu đỏ trang trọng, trước mặt Nisir và Kharasik đã xuất hiện một cánh cửa.

Cả hai nhìn nhau, lòng thầm biết rõ điều gì đang chờ đón mình đằng sau cánh cửa. Thế là cả hai lên v·ũ k·hí, bước vào tư thế sẵn sàng để chuẩn bị nghênh chiến.

"Xong chưa?"

Kharasik khẽ gật đầu.

"Vậy tôi mở cửa đây"

Két~ cạch!

Cánh cửa được Nisir chậm rãi mở ra để lộ khoảng không gian đen tối bên trong, xung quanh căn phòng hoàn toàn không có lấy một ngọn đuốc, khác hẳn với đoạn hành lang mà bọn họ vừa đi qua.

Cũng giống như cái lúc bước chân vào trong hầm ngục, ngay khi họ tiến vào căn phòng tối thì cánh cửa phía sau tự động đóng lại rồi biến mất, như là minh chứng cho việc họ chỉ có thể chiến đấu đến c·hết chứ hoàn toàn không có lựa chọn rút lui.

Không có nguồn sáng, Kharasik đành phải thắp lại cây đuốc mà họ đã sử dụng trước đó. Hai người cứ thế thâm nhập vào sâu bên trong căn phòng tối tăm, nhưng kì lạ thay là không có quái vật tập kích, chỉ có một chiếc đàn dương cầm nằm tại trung tâm căn phòng một cách cô độc.

Nisir và Kharasik nhìn chằm chằm về phía chiếc đàn cũ kĩ, hoàn toàn không có ý định chạm vào mặc dù nó trông khá là vô hại.

Và rồi không lâu sau, những gì diễn ra tiếp theo đã chứng minh sự lựa chọn của họ là hoàn toàn chính xác.

"...-!"

Bằng cách nào đó, dù không ai ngồi vào ghế để tấu nhạc, những phím đàn vẫn tự mình nhảy múa, tạo ra giai điệu hài hoà khuấy động căn phòng tối tăm.

Chỉ trong thoáng chốc, căn phòng đột ngột trở nên bừng sáng bởi thứ ánh sáng nằm tại trung tâm trần nhà như thể một mặt trời nhân tạo, khiến cho đôi mắt vốn đã quen với bóng tối của họ không thích ứng kịp mà lâm vào trạng thái mù tạm thời.

"Lùi lại!"

Kharasik và Nisir nhanh chóng lùi lại phía sau theo bản năng, nhằm giữ khoảng cách với chiếc đàn dương cầm kì quái hết mức có thể.

Để rồi khi họ dần lấy lại được thị lực, họ nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi ở đó đánh đàn một cách say sưa, mang giai điệu đau buồn và thống khổ in sâu vào từng ngóc ngách của căn phòng này.

Bất chợt, người đàn ông dừng lại.

"..."

Người đàn ông vẫn giữ nguyên tư thế đó, chậm rãi quay đầu "nhìn" về phía sau lưng, làm cả Nisir và Kharasik đều lạnh hết cả người.

Ông ta không có mặt mũi gì cả, chỉ có một thứ bóng đêm kì lạ che kín cả khuôn mặt. Điều đó chỉ khiến cho ánh nhìn của ông ta càng làm họ cảm thấy bất an.

"Tại sao?"

Người đàn ông tay ôm ngực trái, vặn vẹo thốt ra một câu hỏi bằng thứ chất giọng khản đặc, ẩn chứa xúc cảm đau đớn và tuyệt vọng đến tột cùng: "Tại sao...?"

"Tại sao?"

"Tại sao?"

"Tại sao?"

"Tại sao?"

"TẠI SAO!?"

Người đàn ông tự mình chọc thủng ngực trái, bóp nát quả tim bên trong lồng ngực và đắm chìm trong cơn loạn trí. Ông ta lăn lộn trên nền đất như một kẻ điên, miệng liên tục thốt ra câu hỏi tại sao làm hai người đang nhìn càng lúc càng thấy kinh hãi.

Cuối cùng, ông ta đột ngột dừng lại, ngồi dậy trong tư thế cúi quỳ, tự mình xé banh lồng ngực và cất lên tiếng thét nghe thật khủng kh·iếp: "TẠI SAO NGÀI LẠI G·I·Ế·T CÔNG CHÚA!?"

"Ah..."

Bóng tối.

Bóng tối bắt đầu xuất hiện, từ từ ôm lấy cơ thể tàn lụi của người đàn ông rồi biến đổi nó trở thành một thứ giống như con rối có linh hồn... Trong bộ trang phục của một nhạc trưởng.

"Ah... Hỡi công chúa xinh đẹp, mỹ lệ và đáng yêu của tôi ơi... Xin hãy cho phép kẻ hèn mọn này tấu nên một khúc báo thù cho người..."

"Hãy cùng nhau..."

"G·i·ế·t c·hết vị vua của chúng ta..."

Ầm~

Ầm~

Nhạc Trưởng dùng chiếc đũa bắt đầu thực hiện thao tác chỉ huy. Tức thì, những mảng tường gạch bên trong căn phòng không ngừng sụp đổ, vỡ tan thành cát bụi rồi lại hội tụ ngay phía sau lưng ông ta, chậm rãi tổ hợp thành một dàn hợp xướng khổng lồ.

"Cái quái gì vậy? Đối thủ đầu tiên của chúng ta lại là một nhạc sĩ ư?" Kharasik tỏ ra không thể tin được: "Âm nhạc còn có thể dùng để đánh nhau sao? Tôi chưa bao giờ nghe ai nói về điều này hết! Cảm giác thật đáng sợ!"

Nisir cầm chặt thanh kiếm trong tay, trên miệng chẳng hiểu sao lại không giấu nổi một nụ cười: "Tôi thề với anh... So với mọi hầm ngục tôi từng đi qua thì ông ta là con trùm ngầu nhất tôi từng thấy đấy"

"Đấy mới là chuyện mà anh quan tâm à!?"

Trước mặt, dàn hợp xướng không ngừng hoàn thiện với đủ loại nhạc cụ, và đồng thời những nghệ sĩ sắp sửa tham gia hoà tấu cũng đều là những con rối giống như chính Nhạc Trưởng của họ.

Khi mọi thứ đã sẵn sàng, người nhạc trưởng nhìn thẳng về phía hai kẻ thách thức trước mặt mình, chậm rãi cất lời: "Rất xin lỗi vì đã để các Ngài chờ đợi quá lâu. Tiếp theo đây, tôi, Eugene xin được cảm ơn các vị bằng một giấc ngủ an lành cùng với công chúa xinh đẹp của tôi"

[Eugene - Choir of Death and Despair]

Đó là cái tên đột nhiên xuất hiện trong đầu Nisir và Kharasik.

"Movement 1: Suffering"

Nương theo hiệu lệnh của Nhạc Trưởng, những nghệ sĩ rối sử dụng nhạc cụ của mình, bắt đầu tạo ra những âm thành tàn khốc và hung bạo.

Những đợt sóng âm lần lượt tràn đến như sóng dữ, không ngừng giày xéo cả thể xác lẫn tâm hồn của hai kẻ khiêu chiến khốn khổ.

Đây là đòn t·ấn c·ông mà họ không cách nào chống đỡ, chỉ có thể cắn răng chịu đựng khi bịt tai không hoàn toàn là một giải pháp, bởi vì giai điệu ma quái đó t·ấn c·ông vào cả thể xác lẫn linh hồn của họ.

"Khục-"

Nisir ho một ngụm máu, cơ thể bắt đầu xuất hiện những dấu hiệu đầu tiên của sự thương tổn nghiêm trọng. Kharasik thì đỡ hơn đôi chút, anh ta vác thanh đại kiếm, cố gắng phớt lờ cảm giác đau đớn để phát động t·ấn c·ông... Hoặc ít nhất là trì hoãn được thứ giai điệu đáng nguyền rủa này.

Nhờ có âm thanh dồn dập mà dàn hợp xướng tạo ra, hai người họ bây giờ chỉ có thể giao tiếp với nhau bằng mắt. Nisir không để bản thân bị bỏ lại phía sau, nhanh chóng vác theo thanh kiếm được ban phước đuổi theo bước chân nặng nề của Kharasik.

Càng đến gần dàn hợp xướng, cảm giác thống khổ của xác thịt và linh hồn lại càng trở nên rõ ràng hơn. Ngay lúc này, cả hai người họ không chỉ đối phó với giai điệu c·hết chóc mà còn đang phải kháng cự lại chính bản năng của cơ thể trước sự đau đớn ngoài sức tưởng tượng.

Kharasik sống đúng với tinh thần của một chiến binh bất khuất, nhanh chóng vượt qua nỗi đau khủng kh·iếp để tung nhát chém chí tử về phía gã Nhạc Trưởng.

Keng~

Đáp lại, Nhạc Trưởng chỉ vung đũa ra chống đỡ rồi dễ dàng đẩy lùi thanh đại kiếm to bằng một người bình thường của Kharasik.

Nói cách khác, Kharasik không có cửa thắng nếu đấu tay đôi với gã này. Anh đã bị giai điệu của bản giao hưởng làm cho suy yếu đi rất nhiều.

"Kharasik, tới!!!"

Ngay lúc đó, Nisir nhào tới với tiếng thét chói tai làm Kharasik bừng tỉnh. Anh nhanh chóng lấy lại tinh thần, liều mình đánh tay đôi với gã nhạc trưởng để tạo cơ hội cho Nisir t·ấn c·ông.

Giống như trước đó, dù đối phương chỉ cầm đúng một cây đũa nhưng Nhạc Trưởng lại đủ sức để đẩy lùi cả một thanh đại đao. Chỉ có điều sự xuất hiện kịp thời của Nisir đã khiến cho kịch bản cũ không lặp lại... Hay ít nhất là không có ai trong số hai người khiêu chiến bị thất thế.

Nisir và Kharasik thay phiên nhau t·ấn c·ông, khi người này bị đẩy lùi thì người còn lại sẽ ngay lập tức tìm cơ hội tiếp tục dồn ép Nhạc Trưởng.

Chính vì tiết tấu t·ấn c·ông dồn dập đến mức bán mạng của hai người họ đã khiến cho nhịp độ và giai điệu của dàn hợp xướng trở nên hỗn loạn do mất đi sự chỉ huy cần thiết đến từ Nhạc Trưởng.

Cũng nhờ đó, hiệu quả t·ấn c·ông của những làn sóng âm quỷ dị đã thuyên giảm đi rất nhiều, trong khi hai gã điên trước mặt Nhạc Trưởng thì càng đánh càng hăng, dù rằng cả thể xác lẫn linh hồn họ đều đã chịu tổn thương không nhỏ nhưng có vẻ chúng chẳng có nghĩa lí gì với họ cả.

Cảm thấy bản thân đang dần mất đi lợi thế trước hai kẻ đã dần quen với cảm giác thống khổ giày vò, người Nhạc Trưởng lại huy đũa, khiến giai điệu của dàn hợp xướng thay đổi nhanh chóng... Hay nói đúng hơn là tiến vào giai đoạn tiếp theo.

"Movement 2: Despair"

Ngay khi tiến vào giai đoạn kế tiếp, cái đầu khổng lồ của một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện tại trung tâm dàn hợp xướng. Nó bắt đầu cất tiếng ca bằng ngôn ngữ cổ đại trên nền giai điệu khủng kh·iếp, cảm giác giống như những thanh dao găm đang cắm thẳng vào linh hồn.

Nisir nhanh chóng b·ị đ·ánh gục, ngã quỵ xuống và không ngừng nôn ra máu. Bản thân Kharasik có vẻ cũng chẳng đỡ hơn bao nhiêu khi cả hốc mắt, mũi lẫn miệng của anh đều đang chảy máu không ngừng.

"Khốn kiếp... Thật sự phải c·hết ở đây sao?"

Kharasik không cam lòng chút nào, bởi vì anh vẫn còn quá nhiều sự tình chưa làm, quá nhiều trách nhiệm để c·hết.

Nisir lảo đảo đứng dậy, thân thể liêu xiêu như một sợi bông lau trước gió bão.

Anh không giống Kharasik, anh không quá e sợ một ngày nào đó c·ái c·hết sẽ đến với mình... Chỉ có điều, anh lại không muốn trở thành một kẻ thất hứa.

Và anh cũng không muốn c·hết trong tay một gã nhạc sĩ điên cuồng như Eugene. Bị cuốn trôi bởi thứ nghệ thuật c·hết chóc như thế thật chẳng dễ chịu một chút nào...

Chí ít, là một người dùng kiếm, anh muốn bản thân được c·hết dưới thanh kiếm của ai đó.

Nisir sử dụng nhẫn không gian, lấy ra một cuộn phép mà anh không muốn dùng đến một chút nào.

Cuộn Triệu Hồi Ác Quỷ.

"Nếu bây giờ mình triệu hồi Ác Quỷ, chiếu theo giao kèo được quy ước trên vòng tròn ma thuật, nó buộc phải hoàn thành yêu cầu của mình trước khi có thể gặm nhắm mình..."

"Đánh nhau với cái thứ kia... Có lẽ hai bên sẽ lưỡng bại câu thương đấy... Khi đó mình có thể ra tay lật lọng phá hủy giao kèo. Tỉ lệ thành công là khá thấp, nhưng vẫn đỡ hơn là không ai sống sót..."

Nghĩ vậy, Nisir chậm rãi mở cuộn phép...

Chương 20. Eugene - Choir of Death and Despair