Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 2. Hành trình vô định

Chương 2. Hành trình vô định


Mấy ngày sau.

Với số tiền mà bản thân tích cóp được bấy lâu nay, không khó để Nisir tìm ra được một vị trí tốt để Nia an nghỉ bên trong nghĩa trang nằm ngay bên cạnh nhà thờ.

Chiếu theo nguyện vọng của Nia, Nisir đã yêu cầu nhà thờ cho phép cô bé được chôn cất bên cạnh Nhà Thám Hiểm Nicole. Thật may là họ đã đồng ý, nếu không thì Nisir thật sự không còn chút mặt mũi nào để tưởng nhớ cô ấy nữa.

Từ cái ngày Nia q·ua đ·ời trở đi, Nisir lúc nào cũng trầm mặc, dường như tạm thời anh ta vẫn chưa thể nào vượt qua được cảm giác đau thương khi mất đi người thân quan trọng nhất.

Cũng phải thôi.

Việc phải bất lực nhìn Nia yếu ớt đi vào giấc ngủ vĩnh hằng, cảm nhận từng chút một từ cơn sốt nóng rát bỏng da cho đến tận lúc cơ thể cô bé dần lạnh đi... Đó thực sự là một kiểu giày vò vô cùng khủng kh·iếp.

Nhất là khi thực hiện những hoạt động thường ngày mà không có bóng hình bé nhỏ ấy tung tăng bên cạnh mình, cảm giác trống trải, cô đơn và nỗi nhớ da diết càng được nhân lên gấp bội lần, lắm lúc còn khiến Nisir phải rơi lệ trong vô thức.

Đau buồn là vậy nhưng vì lời hứa với em gái, Nisir phải tiếp tục sống dù có đau đớn đến thế nào. Nghĩ đến việc nỗi đau mà mình đang gánh chịu còn chẳng bằng một góc nỗi đau của Nia khi chống chọi lại căn bệnh, Nisir như càng được tiếp thêm động lực để tiếp tục tồn tại.

Là một người anh, Nisir không thể để Nia lo lắng cho mình mãi. Mặc dù anh vẫn chưa thể hiểu được tầm quan trọng về sinh mệnh của chính mình, thế nhưng anh lại biết cô em gái bé nhỏ kia yêu anh đến mức nào.

Thế nên anh mới càng phải gắng gượng mà sống, để có thể hoàn thành lời hứa giữa cả hai.

Lại mất thêm nhiều ngày lấy lại tinh thần, hôm nay Nisir đã trở lại Hội Thám Hiểm cùng một gói hành lý được vác trên vai, trông gọn gàng đến mức làm chị lễ tân phải tròn xoe mắt.

"Nisir... Ý chị là... Chị rất tiếc về chuyện của Nia... Chẳng là... Em đã ổn hơn rồi chứ?"

"Kiểu ăn nói ấp úng này của chị làm em cảm thấy hơi kì quặc... Nhưng mà em đã không sao rồi. Thật may là những lời trăn trối của con bé vẫn đủ sức để cảnh tỉnh em lại" Nisir gãi gãi đầu.

Chị lễ tân nghe vậy liền nhẹ nhõm thở phào: "Thế hôm nay em định đi đâu mà ăn mặc gọn gàng quá vậy?"

"Em đang định rời khỏi thành phố"

"Ừm ừm, là rời khỏi thành phố đúng không... Hả?" Chị lễ tân hơi ngây ra: "Chẳng phải em bảo em đã ổn rồi sao? Em lại tính làm cái trò gì nữa vậy?"

"Chị có thể tin tưởng em một chút thôi được không?"

Nisir dở khóc dở cười giải thích: "Em đang bị lạc lối nên em muốn lên đường du hành nhằm tìm kiếm mục đích sống cho mình. Đây là lời hứa giữa em với Nia, chỉ đơn giản có thế thôi"

"Vậy ư?"

Chị lễ tân nhìn Nisir bằng ánh mắt nghi ngờ thêm một lúc lâu rồi thở dài: "Trong bao lâu?"

"Em không biết. Nhưng em nhất định sẽ trở về, đằng nào thì Nia cũng cần ai đó đến thăm viếng mỗi năm mà đúng không?" Nisir khẽ cười trấn an chị lễ tân.

Chị lễ tân thở dài.

"Kavansha, hôm nay tôi tạm nghỉ, nhờ cô xử lí công việc nhé. Nhớ báo với Hội Trưởng một tiếng giúp tôi"

"Đã rõ, chúc cô có một ngày nghỉ hạnh phúc, đồng nghiệp của tôi" Cô đồng nghiệp lập tức đồng ý yêu cầu của chị lễ tân.

Nisir: "...?"

Chị lễ tân rời khỏi quầy rồi ngoắc Nisir di chuyển theo mình: "Mau đi theo chị, chị có một món quà chia tay dành cho em"

Nisir dù không hiểu gì cho lắm nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo bước chân của chị lễ tân.

Không lâu sau đó, hai người họ bước vào kho trang bị được bảo mật của Hội Thám Hiểm.

Nisir nhìn đắm đuối mọi thứ xung quanh đến mức muốn mờ con mắt, trong khi chị lễ tân thì lại ra sức lùng sục tìm kiếm cái gì đó mà mãi mới có thể tìm thấy được nó.

"Thấy rồi, may quá. Nó vẫn còn nguyên vẹn"

Chị lễ tân lấy một chiếc áo choàng rồi tiến để chỗ Nisir, tự tay mặc cho anh ta một cách vô cùng dịu dàng: "Đây là Áo Choàng Ảo Ảnh, một trong những trang bị vô dụng nhất mà không ai thèm lấy. Ngoại trừ sức phòng thủ kém cỏi ra thì nó có khả năng gây ảo ảnh cho kẻ địch ở mức độ vừa phải và có thể giúp em tàng hình trong vài giây"

"...Em có nên cảm ơn chị khi đã mượn cớ tặng quà chia tay cho em để xả kho món đồ phế vật này hay không?"

"Đừng xem thường nó. Sớm muộn thôi em cũng sẽ biết nó hữu dụng đến nhường nào. Tuy chị nghiêm khắc nhưng chị chưa bao giờ có ý định hố em, em hiểu rõ điều này nhất mà" Chị lễ tân khẽ cười nói.

"Giờ mới có dịp để hỏi... Tại sao chị lại đối xử tốt với em đến vậy? Đến giờ em vẫn chưa hiểu lắm"

"Vì Nicole đã gửi gắm em cho chị trước khi thực hiện nhiệm vụ cuối cùng của anh ấy... Ừm, cũng một phần là vì chị khá thích em. Ai lại đi ghét một kẻ ngốc không ngừng nỗ lực đúng không?"

"...Em cảm ơn"

"Không có chi. Thi thoảng mua quà về cho chị là được rồi. Thực ra chị khá là ghen tị với em, chị căn bản không cách nào đưa nửa bước chân ra khỏi cái thành phố đầy thị phi này"

Bịch~

"Rồi! Trông bảnh bao lên hẳn rồi đó chàng trai trẻ. Thật là, dung mạo cũng không đến nỗi tệ lắm đâu nhưng em lại không biết sử dụng nó gì cả"

Nisir xấu hổ gãi gãi đầu, trông có vẻ rất lúng túng khi một người vốn nghiêm khắc như chị lễ tân đột nhiên lại trở nên dịu dàng đến kì lạ như thế này.

"Tiếp theo, đưa chứng chỉ Nhà Thám Hiểm cho chị"

"Để làm gì vậy?"

"Để chị cấp quyền giúp em, từ đó trở thành một Nhà Thám Hiểm lưu động"

Lại mất thêm một chút thời gian xử lí, chị lễ tân trả lại tấm thẻ cho Nisir khi nó đã chuyển đổi từ màu vàng thuần thành màu vàng đen: "Từ bây giờ em đã có quyền nhận nhiệm vụ ở các chi nhánh Hội Thám Hiểm khác trên khắp thế giới. Đây là nguồn thu nhập chính để nuôi sống em khi đi du hành đấy, để ý một chút đi chứ?"

Nisir nhận lấy tấm thẻ, rưng rưng nước mắt mà nhìn chị lễ tân vừa dịu dàng vừa chu đáo trước mắt mình: "Oa, mama..."

Chị lễ tân: "..."

"Ý lộn, chị... A? Tên chị là gì ấy nhỉ? Thất lễ quá, quen chị mấy năm rồi mà em vẫn không có hỏi tên chị lần nào..."

"Wisteria"

Chị lễ tân thở dài, trông có vẻ cực kì thất vọng: "Đúng là ngoài em gái ra thì em không quan tâm cái quái gì cả... Bao gồm cả việc em bị hơn phân nửa cái hội này ghét và coi thường trong suốt từng ấy năm"

Nisir sửng sốt: "Sao vậy chị?"

"Vì trước giờ em luôn nhận những nhiệm vụ gần như tân thủ, thi thoảng lắm mới nhận những nhiệm vụ cao cấp phù hợp với thứ bậc của mình. Bọn chúng nghĩ rằng em là kẻ nhát cáy không dám đối đầu với thử thách khó nhằn, trong khi sự thật là bọn chúng chỉ đang ghen tức khi em giữ vững thành tích chưa từng thất bại ở bất kì nhiệm vụ nào"

"Thế á?"

"Đó cũng là lí do vì sao chị muốn tặng em một món quà thật giá trị, bởi vì em đã làm những việc mà người khác không làm"

Chị lễ tân xoa đầu Nisir, nhẹ nhàng khen ngợi cậu trai trẻ: "Người ta chỉ quan tâm, ca ngợi vị anh hùng săn g·iết những con quái vật huyền thoại chứ chẳng thèm đoái hoài gì tới một bà cụ vô danh nào đó không may vấp ngã bên đường. Em đã một mình giải quyết tất cả những yêu cầu nhỏ nhặt nhưng chất đống đó, thế nên em hoàn toàn xứng đáng có được món quà này khi đã giúp Hội giải quyết được một mối phiền não to đùng mà các Nhà Thám Hiểm kiêu ngạo ngoài kia đã luôn coi thường trong suốt nhiều năm qua"

"Theo chị, so với những kẻ chỉ biết truy cầu tiền tài và danh vọng đó, một kẻ tầm thường như em còn xứng đáng với danh hiệu "Nhà Thám Hiểm" hơn rất nhiều. Không chỉ riêng chị mà cả Hội Trưởng cũng cảm thấy vậy, thế nên mong em hãy lấy điều đó làm tự hào, nhóc Nisir"

"...Cảm ơn chị"

Được khen nhiều quá làm em ngại đến c·hết đi được!

Nhưng mà... Ít nhất điều này cũng sẽ giúp Nisir có thể ngẩng cao đầu mà nhìn em gái mình.

"Rồi, thực hành ngay đi. Trùm tấm áo choàng lên, vận dụng khả năng của nó mà rời khỏi Hội, chị sẽ đi theo em sau"

"Tuân lệnh!"

Nisir vận dụng Áo Choàng Ảo Ảnh, nhanh chóng rời khỏi Hội mà không bị bất kì Nhà Thám Hiểm khó ưa nào phát hiện.

Không lâu sau đó, Nisir và Wisteria đã thành công xuống phố mà không gặp trở ngại.

Nhìn thấy Nisir vác theo một túi hành lí lớn, vài người bán hàng đã lập tức dò hỏi: "Nisir, mang theo nhiều hành lí như vậy làm gì? Anh định chuyển chỗ ở sao?"

"Không, tôi định đi du lịch"

"Du lịch? Cũng đúng... Du lịch sẽ giúp anh khuây khoả hơn sau c·ái c·hết của Nia nhỉ? Thật đáng tiếc, một cô bé ngoan ngoãn như thế mà lại..."

Anh bạn bán trái cây tỏ ra thấu hiểu rồi đưa cho Nisir một túi táo đỏ mọng: "Cầm lấy đi, coi như món quà chia tay mà tôi dành cho anh, anh bạn ân nhân"

"Cảm ơn..."

"Chà, đã như thế này rồi thì dì không thể để thua được. Nhóc Nisir, chỗ dì có một ít vải tốt này, để dì cho một hai cuộn bán lấy tiền hoặc may vá cũng được!"

"Nisir! Bên này cá cũng ngon lắm này! Mang theo vài con nướng ăn dọc đường đi chứ?"

Nhìn Nisir bị cả chợ vây quanh dúi đồ vào túi, Wisteria khẽ cười rồi đi trước vài bước, để Nisir có thể tự mình tận hưởng thành quả sau nhiều năm phấn đấu trong khi bản thân cậu ta còn không hề để ý đến.

Những yêu cầu nhỏ nhặt ngớ ngẩn mà Nisir giải quyết kia đa phần đều đến từ những người dân trong thị trấn, chính vì vậy nên họ mới yêu quý Nisir khi anh ta là người duy nhất chịu để tâm đến những khó khăn của riêng họ.

Rất lâu sau đó, Nisir đã thành công thoát vây cùng đủ loại quà tặng từ thức ăn đến vải vóc, v·ũ k·hí và thảo dược, thoạt trông có vẻ vô cùng nặng vai.

Wisteria đã sớm đứng ở cổng thành trò chuyện xã giao với lính gác, nhìn thấy Nisir đang lò dò đi tới với vẻ mặt mệt lả liền nở một nụ cười trêu ghẹo: "Coi bộ thằng ngốc này được lòng dân dữ lắm luôn đó nha"

"Bớt giỡn đi chị, họ nhiệt tình quá mức cần thiết rồi..."

"Nisir, lần này nhóc tính đi khoảng bao lâu mới về?" Một anh lính gác tỏ vẻ quan tâm hỏi.

"Em không biết" Nisir theo thủ tục đưa giấy tờ tùy thân cho lính gác kiểm tra: "Chỉ hi vọng là em sẽ may mắn... Khi đó có lẽ em sẽ được về sớm"

"Vậy sao? Anh có nghe đôi chút từ Wisteria, em đã vất vả nhiều rồi. Thanh niên mười chín tuổi như em vẫn còn tương lai xán lạn phía trước nên chớ có dại mà nghĩ quẩn nhé"

"Em biết rồi mà!"

Ngay sau đó, Nisir lên đường rời đi, trong khi Wisteria ở phía sau ra sức vẫy tay chào tạm biệt: "Chúc em may mắn. Khi nào trở về nhớ mua quà lưu niệm cho chị có biết chưa?"

"Em nhớ rồi! Tạm biệt chị!"

Cứ như thế, bóng lưng của Nisir càng lúc càng rời xa khỏi tầm mắt của Wisteria. Mãi cho đến khi hình bóng của anh ta hoàn toàn biến mất, quý cô lễ tân tận tụy mới chịu quay gót trở về.

Hai anh lính gác thì nhìn nhau, nở một nụ cười khổ rồi đồng loạt lắc lắc đầu.

Chương 2. Hành trình vô định