Chương 3. Nhà Lữ Hành vô danh
Sau một thời gian đi bộ rời khỏi thành phố, dường như Nisir cũng đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Giữa cái nắng êm dịu của mùa thu, anh quyết định tấp lại tại một cái cây ven đường để nghỉ ngơi một chốc lát.
Nhờ có những người bạn nhiệt tình mà bây giờ Nisir căn bản không sợ thiếu ăn, ngược lại còn lo lắng việc chúng sẽ bị hỏng trước khi anh kịp ăn hết.
Sau một lúc đánh lửa nướng cá, Nisir bắt đầu dùng bữa. Dẫu sao thì cá cũng là thứ nhanh hỏng nhất trong số tất cả nên anh phải ưu tiên chúng lên hàng đầu.
Một lúc sau, từ phía ngọn núi xa xa trước mắt, Nisir nghe thấy những tiếng kêu cứu được cơn gió lạnh mang đến bên tai, thậm chí bên trong đó còn thoang thoảng cả mùi máu tươi.
Biết rằng có chuyển chẳng lành phía trước, theo thói quen, Nisir dập tắt ngọn lửa rồi ngậm con cá lên miệng, lập tức lên đường xem xét sự tình.
Không lâu sau đó, hình ảnh hiện trường đẫm máu đã dần hiện ra trước mắt Nisir. Đó là một đoàn xe thương nhân bị Goblin tập kích bất ngờ, và có rất nhiều hộ vệ phụ trách bảo vệ đoàn xe đã bị chúng g·i·ế·t c·h·ế·t một cách vô cùng thê thảm.
Lắng nghe tiếng cười giễu cợt của chúng và những tiếng chửi rủa của các hộ vệ còn sống sót, Nisir điều chỉnh lại cảm xúc của mình rồi lặng lẽ tiếp cận hiện trường dưới tác dụng của Áo Choàng Ảo Ảnh mà anh đang khoác trên người.
"Mười bảy con Goblin thường, hai con Hob, một con Shaman lãnh đạo đang nấp bên bìa rừng... Chứng tỏ gần đây vừa xuất hiện thêm một ổ Goblin chưa được báo cáo"
Nisir vận dụng khả năng tàng hình của Áo Choàng Ảo Ảnh, nhanh chóng tiếp cận vị trí của con Shaman lãnh đạo nhằm kết liễu nó đầu tiên để dễ bề đối phó với lũ còn lại.
Cách~
"Gi-!?"
Vô tình, Nisir giẫm phải một cành cây nhỏ dưới chân làm con Shaman cảnh giác nhìn lại không gian xung quanh nó. Chỉ có điều lúc này khả năng tàng hình của chiếc áo choàng vẫn chưa hết hiệu lực, đợi đến khi Nisir xuất hiện trước mắt nó thì kết cục của nó đã được xác định.
"Muộn rồi!"
Xoẹt-
Con Shaman bị Nisir chém bay đầu mà chẳng kịp niệm phép, cuối cùng ngã xuống đất một cách hoàn toàn vô dụng.
"Hộ vệ! Nhờ các anh xử lí một con Hob, tôi sẽ tự mình g·i·ế·t c·h·ế·t con còn lại!"
Nisir xuất hiện như một bóng ma, vung kiếm chém thẳng về phía con Hob đang cầm một cây chùy gỗ vô cùng to lớn.
"Gru-?"
Hob là dạng Goblin lang thang đã được tôi luyện và sinh tồn trong một thời gian, thế nên bọn chúng thông minh và nhạy bén hơn những con Goblin thông thường. Nó ngay lập tức nhận ra thủ lĩnh của nó - Shaman đã đứt đầu nằm trên bãi cỏ, đồng nghĩa với việc cuộc chiến đã mất đi ưu thế về mặt hoả lực hậu phương.
Hơn thế nữa, nó còn nhận biết tên nhân loại bất ngờ xuất hiện trước mặt nó không hề dễ xơi mà lựa chọn đối đầu một cách vô cùng cẩn thận, khác hẳn với lũ Goblin vô tri vẫn còn cười cợt tìm kiếm phụ nữ mang về tổ.
"Cảm ơn vì sự giúp đỡ, Nhà Thám Hiểm chưa biết tên!"
Chỉ huy của đội Hộ Vệ cũng nhạy bén không kém. Anh ta nhanh chóng nhìn ra được thế cục đã đổi chiều, lập tức ra lệnh cho các Hộ Vệ còn lại: "Hai người theo tôi chiến đấu với Hob, những người còn lại tập trung bảo vệ tiểu thư! Shaman đã bị ám sát rồi, mọi người bây giờ có thể yên tâm chiến đấu!"
"Rõ!"
Phía bên kia, Nisir lúc này vẫn đang vờn nhau với con Hob cao lớn vạm vỡ.
Nếu chỉ xét về mặt thể hình thì tên này có lẽ chỉ thua loài Orc, nhưng lại hoàn toàn vượt trội so với Nisir. Bù lại, Nisir có sự cơ động và linh hoạt, chẳng những có thể tránh khỏi mọi đòn tấn công của con Hob mà còn liên tục di chuyển vào điểm mù để thực hiện tấn công.
Chẳng bao lâu sau, gân và cơ của con Hob đã bị Nisir cắt đứt toàn bộ, trở thành một cái bị thịt chờ đợi anh ta kết liễu chỉ bằng một nhát chém vào cổ họng.
Sau khi Nisir hoàn thành công việc của mình, bên nhóm Hộ Vệ dường như cũng đã tiêu diệt toàn bộ Goblin còn dư lại, kể cả con Hob cao lớn chẳng kém sinh vật mà Nisir vừa đối phó.
"Lũ tiểu quỷ c·h·ế·t tiệt!"
Vài Hộ Vệ tức giận đá vào xác bọn chúng. Bởi vì đối với họ, việc bị thứ sinh vật vừa yếu ớt vừa thiểu năng như Goblin ép vào tuyệt cảnh thực sự là một mối nhục không tài nào nuốt trôi!
Người chỉ huy thở dài, thu dọn thi thể của những người đã hi sinh rồi khẽ cúi đầu: "Xin lỗi, chỉ vì sự yếu kém của tôi mà bảy người trong đội đã phải hi sinh... Tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm với gia đình của các anh"
"Fried, tôi ra ngoài được chưa?"
"Tiểu thư! Xin hãy ở yên trong xe, rất có thể vẫn còn vài con đang ẩn nấp ở đâu đó!" Người chỉ huy vội vàng ngăn cản.
"Hết rồi" Nisir trả lời: "Goblin là chủng loài tàn bạo, sẽ không có chuyện chúng ẩn nấp khi cảm thấy mình đang thắng thế đâu. Nếu có con nào còn sống thì chỉ có thể là do các anh chưa đủ tàn bạo với bọn chúng"
"Thế thì tốt quá rồi. Cảm ơn anh đã tương trợ, Nhà Thám Hiểm mà tôi chưa biết tên" Cô tiểu thư trong xe ngựa cười nói.
Nisir kéo mũ trùm đầu xuống, định rời khỏi chỗ này thì bị các Hộ Vệ kéo lại: "Không được đi! Ân cứu mạng này mà không báo đáp cho đàng hoàng thì mất mặt lãnh chúa Franklin lắm!"
"...Trả tiền mặt là được. Dù sao thì tôi cũng là một Nhà Thám Hiểm, muốn báo đáp thì xì tiền là nhanh gọn nhất"
Bá tước Franklin làm chủ thành phố mà Nisir vừa rời đi á? Không không không, anh ta không muốn dính líu với giai cấp quý tộc một chút nào.
Thậm chí... Nói là ghét cũng chẳng sai.
"Thì ra sinh mạng của tôi và các hộ vệ là thứ có thể đo đạc giá trị bằng tiền mặt" Cô tiểu thư lại cười nói.
"Tôi không có ý đó!" Nisir vội vàng phản bác.
"Đùa thôi"
Cô tiểu thư bước chân xuống xe, hướng mắt nhìn về phía Nisir cùng với một nụ cười: "Anh có thể giúp tôi chút việc không? Dù gì thì anh cũng là một Nhà Thám Hiểm mà, chỉ cần có thù lao xứng đáng thì anh sẽ nhận việc ngay thôi có đúng không?"
Nisir khẽ gật đầu: "Yêu cầu của cô là gì, thưa quý cô Franklin?"
"Tôi muốn đòi lại công đạo cho các Hộ Vệ đã hi sinh, cũng như tiện đường trừ hại cho các thương nhân đi qua tuyến đường này. Lãnh địa của nhà Franklin không nên xuất hiện một thứ phiền phức như Goblin" Tiểu như Franklin nói.
Nisir xoa cằm, suy nghĩ một lát rồi khẽ gật đầu: "Ba đồng bạc, một mình tôi sẽ dọn sạch ổ Goblin đó cho cô, thưa tiểu thư"
Nói xong, Nisir quay lưng rời đi.
"Đợi đã, tôi cũng muốn đi"
"Tiểu thư!?" Nhóm hộ vệ nghe xong mà hoảng hồn.
Tất nhiên, không chỉ các hộ vệ mà Nisir cũng trưng ra biểu cảm không thể tin được.
"Nếu các anh lo lắng thì có thể đi theo cũng được. Tôi muốn quan sát các Nhà Thám Hiểm sẽ làm gì khi thực hiện nhiệm vụ... Điều mà cha sẽ không bao giờ cho tôi xem thử"
"Cái này... Tiểu thư, xin đừng làm khó chúng tôi"
"Họ nói đúng đó. Nếu cô lỡ có bị gì thì tôi cũng không lãnh nổi hậu quả đâu" Nisir tiếp lời.
"Không quan tâm. Dù sao thì tôi cũng không phải hạng con gái được cưng chiều đến mức trở thành phế vật. Tóm lại, tôi muốn xem thử cách anh làm việc, đó là mệnh lệnh!" Cô tiểu thư bướng bỉnh ra lệnh.
"Lại nữa rồi..." Người chỉ huy ôm mặt thở dài: "Nhà Thám Hiểm, chuyện này... Tôi rất tiếc, nhưng tôi không cản được rồi, vì đó chính là mệnh lệnh"
Nisir: "..."
"Rồi, nhờ các anh ở lại bảo vệ đoàn xe, tôi với Nhà Thám Hiểm chưa biết tên đi khám phá hang ổ Goblin một tí rồi về!"
Thấy cô tiểu thư xinh đẹp mặt mày hớn hở tiến lại chỗ mình, Nisir chỉ biết ngẩng đầu nhìn trời tự than vài câu rồi quay sang nhắc nhở: "Nhớ là phải theo sát từng bước chân của tôi, và đừng có làm gì thừa thãi"
"Đã~ hiểu~"
Nisir: "..."
...
...
Một lúc sau, đi theo dấu chân của đám Goblin, Nisir và quý cô Franklin đã tìm đến được hang ổ của bọn chúng.
Vừa đến trước cửa hang, một mùi hôi thối đặc trưng của máu và thịt thối rữa đã xộc vào mũi cô gái quý tộc, làm cô suýt chút nữa nôn ra đất, trong khi Nisir thì vẫn bình thản như thể đã quá quen với cái mùi kinh khủng này.
"Khả năng là đã có người vào đây trước nhưng không thể quay trở về rồi"
Nisir hơi nheo mắt lại rồi hỏi: "Cô có thể dùng phép gì?"
Quý cô Franklin hơi tái mặt, đáp: "Holy Light, Protection và Holy Judgement. Chỉ có ba phép đó thôi, xin lỗi vì đã vô dụng"
"Ừm..."
Nisir vừa suy nghĩ vừa đốt đuốc, được một lúc rồi ra hiệu cho quý cô Franklin cùng nhau tiến vào bên trong: "Hạn chế giao tiếp, và cũng đừng làm gì mà không hỏi ý kiến của tôi. Nên nhớ rằng một khi đã bước vào, chỉ một sai lầm nhỏ cũng có thể khiến cô mất mạng ngay lập tức"
Franklin khẽ gật đầu, ngoan ngoãn đi theo sau Nisir.
Tiến vào bên trong hang động, dường như mùi hôi thối càng lúc càng trở nên đậm đặc theo từng bước chân của họ. Điều này càng khiến Nisir tin rằng Franklin không phải là nạn nhân duy nhất của cái tổ Goblin này.
Không lâu sau đó, họ bắt gặp hai xác c·h·ế·t đang phân hủy, họ đều là nam giới và vô cùng trẻ tuổi, có vẻ như đều là những Nhà Thám Hiểm tân binh.
"Thẻ sứ, họ là những Nhà Thám Hiểm mới vào nghề. Nhưng tại sao họ lại ở đây? Hình như nhiệm vụ thảo phạt lũ Goblin này chưa được công bố đúng không?" Franklin thấp giọng hỏi.
Từ giọng nói có thể nhận ra cô ấy đang thương xót... Và cả sợ hãi nữa.
"Những Nhà Thám Hiểm tân binh luôn hiểu lầm về sức mạnh của Goblin. Chúng chỉ yếu khi đi một mình thôi, chứ khi chiến đấu bầy đàn thì đó lại là một câu chuyện hoàn toàn khác... Huống hồ bầy Goblin này còn có chủng Shaman cấp cao tiến hoá theo khuynh hướng trí tuệ lãnh đạo"
Franklin khẽ gật đầu, tỏ ra đã hiểu vấn đề.
Dù sao thì cô ấy cũng vừa mới trải nghiệm sự đáng sợ của Goblin khi chiến đấu theo bầy xong, làm sao mà cô ấy có thể không hiểu được?
"Thanh kiếm này quá dài, không thích hợp để vung trong hang. Khá chắc là cậu ta đã đánh rơi thanh kiếm khi vô tình vung trúng trần hang để rồi bị g·i·ế·t" Nisir quan sát: "Mùi nước tiểu... Chắc là người này đã quá sợ hãi khi nhìn thấy đồng đội bị g·i·ế·t, kết quả là c·h·ế·t chùm"
Nisir cất thanh kiếm của Nhà Thám Hiểm xấu số theo bên người, làm Franklin tỏ ra có đôi phần bất mãn. Tuy nhiên Nisir cũng chẳng buồn giải thích, bởi vì anh ta vừa nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng.
"Goblin vô cùng nhạy cảm với mùi của phái nữ... Tiêu rồi"
Franklin: "Hả?"
"Mau sử dụng Thánh Quang!"
Nisir nói thật nhanh rồi đẩy Franklin ngã về phía sau lưng mình, trong khi anh ta thì rút ra một thanh kiếm ngắn che chắn đòn tấn công trực diện của cả một con Hob bất ngờ xuất hiện từ trong bóng tối.
Ầm!
Một tiếng động lớn vang lên, thanh kiếm nhỏ trong tay Nisir vỡ nát hoàn toàn. Còn anh thì lùi lại phía sau vài bước, bưng bít lấy cánh tay trái đã gãy mất vài khúc xương.
"C·h·ế·t tiệt... Vừa khiển trách sai lầm của tân binh xong thì đến lượt mình phạm phải sai lầm cơ bản luôn chứ... Mất mặt thật"
"Anh... Không sao chứ?" Franklin run rẩy lên tiếng.
"Niệm Thánh Quang giùm cái đi mẹ trẻ!" Nisir giận quát.
Cùng lúc đó, trong đầu anh ta liên tục suy nghĩ đối sách.
"Dường như ở đây chỉ có một mình nó thôi... Chứng tỏ nó là Hộ Vệ của cái tổ này. Bọn còn lại bên trong chắc vẫn chưa phát giác ra được vấn đề, mình vẫn còn cơ hội sống sót..."
"Nếu như g·i·ế·t c·h·ế·t được nó trước khi chuyện đó xảy ra..."
Cảm nhận được năng lượng pháp thuật đang dần mạnh lên sau lưng mình, Nisir chậm rãi nở một nụ cười: "Xin lỗi nhé, khắc tinh của nhà ngươi đang ở ngay sau lưng ta đấy, tên to xác"
"Holy Light!"