Chương 4. Sự tàn khốc của cuộc chiến sinh tồn
Dưới tác động của Thánh Quang, con Hob đã bị mất thị lực trong một khoảng thời gian ngắn, cũng vì thế mà nó đã hoảng loạn t·ấn c·ông loạn xạ, làm Nisir mất rất nhiều thời gian mới có thể kết liễu được nó.
Thi thể không đầu nặng trịch của Hobgoblin ngã xuống mặt đất, máu tươi hôi tanh tung toé bắn ra kết hợp với mùi hương thối rữa của xác c·hết đã làm cô nàng quý tộc không kìm được mà nôn ngay tại chỗ.
Nisir thì bình tĩnh uống một lọ thuốc hồi phục, sau đó đưa ngọn đuốc dò xét thật kĩ môi trường xung quanh mình cho đến khi bắt gặp một lối đi ẩn: "Con Shaman của cái tổ này thực sự rất thông minh. Nó còn biết đào đường hầm nằm trong điểm mù để dễ bề phục kích nữa. Thật may mà mình phản xạ kịp thời, không thì toi mạng ở đây rồi"
Việc một con Hob đột ngột xuất hiện từ trong bóng tối thực sự vô cùng không bình thường, thế nên Nisir đã ngay lập tức nghĩ đến trường hợp này.
Dĩ nhiên, thực tế chứng minh rằng anh ta đã đúng, thực sự có một lối đi ẩn được thiết kế để đánh úp từ phía bên ngoài nhằm tạo nên thế đánh gọng kìm ép c·hết kẻ xâm nhập từ mọi phía.
Gru- greh-
"Bị phát hiện rồi"
Nisir nhìn về phía cô nàng quý tộc, lãnh đạm nói: "Nếu không chịu được thì mau rời khỏi đây. Tôi không chắc mình có bảo vệ được cô hay không, nên là nếu có gì thì đừng có trách tôi"
"Tôi không sao"
Nisir không nói gì, chỉ cố gắng lắng nghe xem lũ Goblin bên dưới lòng đất đang tiếp cận mình bằng lối đi nào. Không mất quá lâu để anh ta tìm ra được đáp án chính xác, đó là cả hai.
"Lùi lại, khi tôi ra hiệu hãy lập tức sử dụng Thánh Quang"
Giờ thì việc che giấu mùi hương cho cô nàng quý tộc này đã không còn cần thiết nữa, đơn giản là đã quá muộn rồi.
Nisir lấy ra một hũ dầu hoả lớn đổ lên khắp cơ thể con Hob đ·ã c·hết, sau đó đem nó đến chỗ lối vào chính được đánh dấu bởi một cái totem của con Shaman.
"May là con đường này khá dốc"
Bịch~
Bịch~
Tiếng bước chân càng lúc càng đến gần làm quý cô Franklin cảm thấy sợ hãi, nhưng Nisir thì vẫn bình tĩnh đứng trước lối vào. Mãi cho đến khi đã nghe thấy tiếng cười của chúng, Nisir mới đá cái xác lăn xuống con dốc, đồng thời châm lửa lên vết dầu hoả mà cái xác đã để lại.
"Ngay lúc này! Chiếu ánh sáng vào lối đi ẩn!"
"Holy Light!"
Ngay lúc Thánh Quang xuất hiện, Nisir ngay lập tức quay trở về lối đi ẩn, thuần thục rút kiếm lao vào tàn sát đám Goblin nhân lúc chúng đang bị mất đi thị lực: "Mười bảy con Goblin bình thường, tôi tự mình xử lí được! Cô mau đến chỗ lối đi chính canh chừng, đừng để con nào vượt qua tường lửa, có thể dùng Thánh Trừng g·iết chúng!"
"Hiểu rồi!"
Cũng may Franklin tuy vô cùng sợ hãi nhưng vẫn làm rất tốt công việc được giao cho. Nhờ thế nên Nisir hoàn toàn yên tâm mà thoả sức tàn sát, cho đến khi không còn bất kì tiếng kêu nào nữa mới quay trở về vị trí cũ.
Lũ Goblin bình thường bị mất thị lực rất dễ đối phó, mỗi đường kiếm của anh ta đủ sức để g·iết c·hết hai đến ba con. Cùng lắm thì b·ị t·hương chút xíu do chúng t·ấn c·ông loạn xạ mà thôi, không phải vấn đề gì to tát.
Giờ thì mối nguy lối đi ẩn đã được giải quyết ổn thoả, Nisir có thể hoàn toàn tập trung vào cánh quân lớn nhất đang bị cầm chân ở lối đi chính.
"Có con nào lọt qua không?"
"Có vài con... Nhưng bị g·iết rồi. Chúng bị bỏng rất nặng, không khó đối phó" Franklin hơi mất bình tĩnh đáp lại.
"Con đường này khá hẹp, cái xác đó nhất định sẽ đè c·hết được vài con, cộng thêm dầu hoả thì... Chắc là sẽ tiêu diệt được gần một nửa quân số của chúng đi"
Nisir nhẹ nhõm thở phào một hơi: "Đợi lửa tắt chúng ta liền lao xuống tiêu diệt đám còn lại. Có Thánh Quang hỗ trợ phía sau, chúng cũng chỉ là một lũ nhãi nhép vô tri mà thôi"
"Có... Có cần để ý lối đi ẩn nữa hay không?"
"Nhờ cô"
...
...
Không lâu sau, ngọn lửa đã tắt. Nisir và người bạn đồng hành lại tiếp tục hành trình tàn sát phần còn lại của ổ Goblin này.
Dưới tác động thần diệu của Thánh Quang, Nisir dễ dàng g·iết sạch lũ còn lại mà không gặp một chút trở ngại nào. Nhưng để mà nói thì... Khung cảnh ở bên dưới này vẫn thật kinh khủng.
Xương người được ghép lại thành một chiếc vương toạ đặt tại trung tâm sảnh, có vẻ là thuộc về con Shaman đầu đàn. Chẳng những thế, xung quanh vương toạ xương người còn có rất nhiều vàng bạc châu báu, và cả di vật của những người đ·ã c·hết nữa, từ quần áo, đồ dùng đến máu thịt, tất cả đều bị lũ Goblin xem như chiến lợi phẩm mà từ từ ngấu nghiến.
"Cung? Chúng đang học cách chế tạo và sử dụng cung sao?" Nisir cau mày.
Nisir khá chắc đây cũng là ý tưởng của con Shaman. May mắn thay nó vì quá say mê việc g·iết chóc mà rời khỏi hang để rồi bị anh ta á·m s·át, nếu không thì mọi chuyện sẽ không thể nào dễ dàng như vậy.
"Nhà Thám Hiểm! Thứ này là gì?"
Quý cô Franklin chỉ tay về phía nồi chất dịch màu xanh lá do bọn chúng cất công nấu lên... Tất nhiên, mùi của nó kinh khủng còn hơn cả phân ngựa.
Nisir nhìn nồi chất dịch, rồi lại nhìn đến mớ v·ũ k·hí bên cạnh: "Sẽ không phải là chúng... Muốn tẩm độc lên v·ũ k·hí đi?"
Nghĩ vậy, Nisir không khỏi nhìn lại mớ v·ết t·hương chi chít trên người mình: "May quá... Đó chỉ mới là ý tưởng thôi chứ chúng chưa kịp làm"
Nếu không thì lại phải uống bình giải độc... Mà thứ đó mắc tiền khủng kh·iếp, Nisir chẳng muốn đụng tới nó chút nào.
"Tiếp theo, cô quay lưng lại đi"
"Tại sao?"
"Bởi vì sẽ có thứ mà không bao giờ muốn thấy" Nisir nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Quý cô Franklin nhìn Nisir thật lâu rồi lắc đầu: "Đã đến tận đây với anh rồi, tôi không muốn lùi bước nữa. Để có thể trở thành một lãnh chúa tốt, tôi muốn hiểu người dân của mình đang phải đối mặt với những thứ gì"
"..."
"Thế thì đừng có trách tôi đã không nhắc nhở"
Nói rồi Nisir bước tới đá tung chiếc vương toạ, để lộ lối đi đã được nó che chắn vô cùng cẩn thân. Đó là một tấm màn được làm bằng da người, chứa đựng bí mật mà không một Goblin nào muốn ai biết.
Đó là "Buồng Sinh Sản".
Phía sau bức màn, ba người phụ nữ nhân loại trần trụi đang ngồi tựa lưng vào vách đá, phần bụng trướng lên rất to trông như đang mang thai, trong khi xung quanh lại còn có vài con Goblin non bò tới với ý định muốn bú sữa...
Rất dễ hiểu, những người phụ nữ này đã bị lũ Goblin b·ắt c·óc và bị cưỡng ép phải sinh con cho chúng. Đó là lí do vì sao cái tổ này đông đúc Goblin đến bất thường như vậy.
"Oẹ!"
Nhìn thấy cảnh này, quý cô Franklin kinh hãi nôn hết tất cả những gì còn lại bên trong dạ dày của mình.
"Xin lỗi, đáng ra tôi nên tới đây sớm hơn"
Nisir lê bước đến gần ba người phụ nữ, trên mặt thoáng anh lên vẻ thương hại nói tiếp: "Các cô muốn quay trở về, hay là kết thúc tại đây với nỗi đau và sự nhục nhã khủng kh·iếp này?"
Ba cô gái ngẩng đầu lên nhìn Nisir, ánh mắt thất thần, vẻ mặt c·hết lặng, dường như đã không còn một chút sức lực nào để trả lời câu hỏi của anh.
"Các cô có nghĩ rằng những người đang đợi các cô ở nhà đã lo lắng cho các cô đến mức nào hay không?"
"Tôi..."
"Chúng tôi..."
"Chỉ muốn được c·hết..."
Nisir thở dài: "Trùng hợp thay, tôi cũng vậy"
"...?"
"Nhưng tôi không thể c·hết. Bởi vì sẽ có những người rất đau khổ nếu như tôi c·hết" Nisir nói tiếp: "Tôi giống các cô, đều là những kẻ đã mất đi toàn bộ hi vọng và động lực để sống. Nhưng chúng ta vẫn còn lí do để sống, thế nên tôi sẽ không thực hiện mong muốn đó của các cô"
"Nếu các cô thực sự vẫn muốn c·hết, hãy tìm nơi nào đó khuất mắt tôi mà t·ự s·át đi. Còn tôi, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ của mình ngay tại đây"
Nisir rút kiếm, chĩa thẳng về phía một con Goblin sơ sinh rồi khẽ nói: "Franklin, một lần nữa, hãy nhắm mắt lại, đây không phải thứ mà cô muốn thấy đâu"
"Kể cả khi... Bọn chúng chỉ là trẻ sơ sinh ư...?"
"Trong một trận chiến sinh tồn giữa các chủng loài, kẻ địch sẽ không quan tâm trước mặt nó là trẻ em, người già hay phụ nữ. Chỉ có sống sót hoặc c·ái c·hết, không có ngoại lệ" Nisir không chút nhân từ đáp lại: "Nếu như chúng ta đến đây chậm một chút, những đứa trẻ sơ sinh này sẽ lớn lên và thẳng tay lấy mạng tất cả những con người mà chúng gặp, kể tôi và cô. Đó là điều cô mong muốn ư?"
"Cô có ghét tôi thế nào cũng được, còn bây giờ thì nhắm mắt lại đi"
Xoẹt-
"Gi-"
Xoẹt-
"Gr-"
"..."
Lần này, Franklin đã nhắm mắt. Hai tay cô ấy nắm chặt, mím môi ở yên đó lắng nghe những âm thanh đau đớn, tàn nhẫn và không khoan nhượng dưới cái tên "cuộc chiến sinh tồn".
Tuy nhiên, chỉ bấy nhiêu đó vẫn chưa phải là tất cả.
"Anh... định... làm gì?"
Nisir đặt tay lên bụng của một cô gái xấu số, nói: "Đứa trẻ trong bụng cô cũng là một phần của nhiệm vụ. Xin lỗi, tôi không thể để bất kì con Goblin nào sống sót rời khỏi cái hang này"
"Vậy... sao?"
Nisir gói khăn tay, nhét vào miệng cô gái ấy rồi lại dúi vào tay cô một lọ thuốc hồi phục: "Xin đừng cảm thấy biết ơn tôi"
Ọc-
"Nhà Thám Hiểm... Anh..."
"Nếu được, xin cô hãy niệm phép ngủ cho họ, như thế mọi việc sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Nếu cô không biết thì tôi cũng không ép"
"Tôi... biết..."
"Nhờ cô"
"Tôi không hiểu... Tôi thực sự không hiểu"
Quý cô Franklin ngã quỵ, vừa dùng phép ngủ vừa ôm mặt bật khóc: "Thật tàn nhẫn, thật tồi tệ. Đáng lí ra... Tôi phải..."
"..."