Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 33. Lộng lẫy

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 33. Lộng lẫy


Đến đây, Lorde đã không chơi trò nã đ·ạ·n từ xa mà lựa chọn tấn công trực tiếp nhằm kết thúc trận đấu thật sớm, trước khi Nisir kịp hồi phục.

Nhưng kể cả khi Nisir tung chiêu loạn xạ như vậy, thực tế hầu hết các đòn t·ấn c·ông vẫn chẳng lấy được một sợi lông của Lorde.

Có điều khác với Nisir, Kharasik không hành động như một đứa con nít được cha mẹ mua cho món đồ chơi yêu thích... Trái lại, anh còn tận dụng cơ hội này để hiểu thêm về năng lực thiên phú của mình.

Đây chỉ mới là một nửa đoạn đường...

Nisir rút kiếm, hất mạnh để máu tươi văng ra khỏi lưỡi kiếm rồi nhẹ nhàng tra nó vào bao: "Hồi phục? Không hề, tôi không có thời gian để làm cái chuyện đó. Nhìn thật kĩ đi Lorde, tôi bây giờ có khác gì một lão già sắp sửa gần đất xa trời hay không?"

"Năng lực điều khiển máu... Ha ha, cảm thật quen thuộc"

Kharasik nở một nụ cười rồi tiếp tục đứng ngây ra đó, trông như thể đã thúc thủ chịu trói, chấp nhận bóng ma cái c·h·ế·t đang sắp sửa ập xuống đầu mình...

Và kết quả là ngay sau đó, Kharasik nhận phải một vết đâm chí mạng gần ngực trái, đau nhức hơn mấy lần trước đó gấp nhiều lần!

Kharasik gặng hỏi: "Anh thật sự ổn đấy chứ? Trông anh bây giờ tệ lắm đấy"

Kể cả khi đã cách Lorde ở một khoảng cách rất gần, Kharasik vẫn không tài nào chạm vào cơ thể của anh ta bởi khả năng nhanh nhẹn linh hoạt đến mức khó hiểu đó.

"Không thể nào..."

"Không, anh có đấy"

Kharasik sử dụng máu của mình đón lấy từng viên đ·ạ·n một cách ảo diệu hệt như những gì Lorde đã từng làm, khoé miệng hơi nhếch lên: "Linh hồn của ai gục trước thì người đó thua... Ý anh là vậy sao? Đáng tiếc, tôi không hề lạm dụng Miền Trắng của anh... Thế nên tôi sẽ khá là dai sức đấy"

"..."

"Ê..."

Về cơ bản, [Huyết Luyện] của Kharasik tương đối giống với tà thuật điều khiển máu tươi của các pháp sư hắc ám, hay còn được gọi là [Huyết Thuật].

Đứng đối diện với Lorde, kẻ vẫn nhanh nhẹn và uyển chuyển như một chú sóc trên tán cây, Kharasik cười nói: "Đồng đội tôi đã bị anh lừa lâu như vậy, anh đúng là nham hiểm thật"

Lại nhận thêm một vết đâm chí mạng, Kharasik gục xuống, trong thâm tâm dần nhận ra rằng nếu đơn đả độc đấu với Lorde, thanh kiếm chích kia gần như là vô địch.

Như nhận ra điều gì đó, nhịp độ tấn công của Nisir liền triệt để dừng lại làm Kharasik có hơi khó hiểu: "Sao vậy? Anh bị đau bụng à?"

Sát khí của Lorde cứ thoắt ẩn thoắt hiện trong cơn bão tuyết, đâm một nhát rồi lại biến mất, bất kể có phòng thủ và để ý chuyện động kĩ càng đến mức nào... Nó vẫn bị phá vỡ chỉ bằng một đòn đâm kiếm duy nhất.

Tất nhiên, trong lúc chiến đấu với Lorde, Nisir cũng không quên thoả mãn khao khát cháy bỏng của mình, đó là sử dụng phép thuật một cách thoả thích mà không sợ cơ thể cạn kiệt ma lực, cũng không cần phải cất công học hỏi từ bất kì đâu.

"Cái vẻ ung dung đó rốt cục là có ý gì vậy?"

Nisir không nói hai lời, lạnh lùng đâm thẳng vào ngực trái của Lorde, thậm chí còn kĩ tính đến mức ra lệnh của Helix Blade vận dụng sức mạnh nguyên tố hủy diệt toàn bộ n·ộ·i· ·t·ạ·n·g bên trong cơ thể anh ta thành một đống chất nhầy đầy máu.

Tia sáng kim loại loé lên trong gian, đó là dấu hiệu cho thấy Lorde lại triển khai đòn đâm kiếm. Tuy nhiên lần này Kharasik đã phản ứng kịp thời, một tay nắm lấy lưỡi kiếm của Lorde: "Bắt được anh rồi, tên biên kịch phiền phức" (đọc tại Qidian-VP.com)

Mỗi đòn đâm của Lorde đều chọc trúng vị trí trọng yếu trên bức tường phòng thủ tưởng chừng như kiên cố của Kharasik, khiến anh phải tổ chức lại đòn thế của mình hết lần này đến lần khác. Mà mỗi lần hàng phòng thủ bị chọc thủng như vậy, cơ thể anh lại nhận phải một vết thương sâu hoắm, đau đớn không chịu được.

"Tôi không lừa ai cả. Anh ta tự làm tự chịu thôi. Ngay từ đầu tôi đã không khuyến khích bất kì ai trong số các anh sử dụng Miền Trắng, vậy nên đừng có cáo buộc là tôi lừa các anh, oan uổng cho tôi lắm"

Lorde cất một tiếng cười thật kì lạ rồi lặng lẽ rút ra một thanh kiếm chích nhọn hoắc: "Thứ lỗi cho tôi... Elizabeth Bathory, kẻ hèn này sẽ vận dụng kiếm thuật của người để đánh bại một kẻ tương tự như người"

Lại nhận thêm một vết đâm xé thịt, nhưng lần này Kharasik đã được nỗi đau khai sáng cho một ý tưởng điên rồ.

"Ah..."

Với thứ sức mạnh hiện thực hoá trí tưởng tượng, Kharasik và Nisir nhanh chóng nghĩ cách giành lại thế trận trước khi Lorde lại làm ra điều gì đó khó lường.

Điển hình như Lorde. Với thanh kiếm chích trong tay mình, nhà biên kịch bá nghệ này đã thể hiện uy lực của kiếm chích ở mức tối đa.

Nói đến đây, Lorde ngã xuống, chính thức bị đánh bại bởi kế hoạch đầy xảo quyệt của hai gã chiến binh tưởng chừng như ngu ngốc.

Nhưng không.

Là một chiến binh, anh ta chỉ có thể bị đánh bại khi không thể đứng dậy được nữa.

Lorde nở một nụ cười đau đớn nhìn về phía Kharasik: "Hoá ra ngay từ đầu hai người đã âm mưu làm chuyện này... Một tên thì nham hiểm đủ đường, tận dụng sự yếu ớt của mình để trở thành điểm mù trong tâm trí tôi, trong khi một tên khác thì lại thách đấu trực tiếp với tôi để thu hút sự chú ý... Cũng như để tôi trở nên bất cẩn trong một khoảnh khắc nào đó"

Nhanh chóng, Kharasik từ bỏ việc phòng ngự mà dồn hết tâm trí tập trung hoàn toàn vào sự hiện của Lorde.

"..."

Mặc cho máu tươi chảy xuống từ lòng bàn tay, Kharasik vẫn giữ chặt lấy lưỡi kiếm, nhất quyết không cho Lorde cơ hội ẩn mình vào những cơn gió tuyết: "Sao vậy? Anh có vẻ khá là bất ngờ? Tôi cứ nghĩ anh đã sớm đoán được tôi sẽ làm như thế này đấy chứ? Khi đối đầu với Vô Diện, tôi đã làm một lần rồi mà?"

Có lẽ hai bên chỉ khác nhau ở chỗ [Huyết Luyện] của Kharasik có khả năng trưởng thành gần như vô hạn, còn [Huyết Thuật] thì chỉ là một mớ tri thức hữu hạn và khô khan, rất khó để phát triển thêm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Anh phải làm gì trước tình huống tuyệt vọng này đây chứ?

Nói gì thì nói, khả năng vận dụng Miền Trắng của Lorde vẫn cao hơn hai người họ rất nhiều. Dẫu sao thì đây cũng là sân nhà của anh ta, làm gì có chuyện anh ta sẽ bị áp đảo trước hai tấm chiếu mới được?

Màn kịch thứ chín đã đến hồi kết! Hai kẻ khiêu chiến đã thành công vượt qua cửa ải số hai, một cửa ải đẹp đẽ, mỹ lệ và cực kì tra tấn!

Đang lúc hưng phấn thì Nisir đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Lorde vẫn uyển chuyển tránh né trên những sợi dây thép: "Rõ ràng Miền Trắng mạnh mẽ như vậy... Tại sao tên biên kịch này lại không tận dụng nó để đánh trả... Hay áp đảo lại mình một cách triệt để chứ?"

Thậm chí... Những vết thương này bằng một cách thần kì nào đó còn khiến cho ma lực trong cơ thể anh trở nên hỗn loạn dần đều, khiến cảm giác đau đớn càng nhân lên gấp bội lần.

"Tôi khác với Vô Diện. Kiếm thuật và bộ pháp của tôi nằm ngoài khả năng phản xạ của anh, ngay từ đầu đã vậy" (đọc tại Qidian-VP.com)

Lorde thở dài rồi buông thanh kiếm chích: "Tôi cứ nghĩ anh là gã ngốc, nhưng hoá ra anh lại khá là nhạy bén đấy chứ... Đánh giá thấp đối thủ đến mức này, thật may là tôi không phải trả giá cho sai lầm của mình"

"Thực sự..."

"Miền Trắng này... Càng lạm dụng nó thì linh hồn sẽ càng dễ bị hủy hoại. Tôi đã quá vội vàng rồi" Nisir nhìn sang chỗ Kharasik: "Yên tâm, vẫn chưa c·h·ế·t được, tôi đã tương đối quen với tình huống này. Anh lên trước đi, chút nữa tôi sẽ đuổi theo sau"

Chương 33. Lộng lẫy (đọc tại Qidian-VP.com)

Nói rồi Lorde chĩa mũi s·ú·n·g về phía Kharasik, bóp cò nã thêm vài phát đ·ạ·n chí tử: "Miền Trắng cơ bản không khác gì một chiến trường linh hồn, đó là sự thật"

Kiếm chích là kiểu vũ khí cổ rất khó sử dụng. Nó không mạnh ở khả năng cắt chém và tàn phá như những loại kiếm thông thường... Bù lại, nó lại gọn nhẹ, linh hoạt và nổi tiếng với những đòn đâm cực hiểm, cũng như khả năng khai thác điểm yếu chí mạng nếu rơi vào tay những kẻ dùng kiếm điêu luyện với một cái đầu lạnh.

"Không còn thời gian để nói nhảm đâu, hãy tin tưởng tôi, tôi đã từng lâm vào tình trạng tương tự như này không dưới mười lần rồi. Một kẻ có duyên âm như tôi nếu không học cách đối phó với tình trạng khô kiệt linh hồn thì chỉ có hưởng dương" Nisir cười khan nhưng vẻ mặt vẫn tràn đầy tự tin.

"Sự ăn ý mà chẳng cần dùng đến ánh mắt hay lời nói này..."

"Kh-"

"Đáng lí ra... Anh không thể hồi phục... Nhanh như vậy được"

"Lộng lẫy..."

"Vì thế... Nếu anh đã bắt được tôi... Chỉ có một lí do duy nhất giải thích cho chuyện này, đó là anh đã dùng máu thịt của chính mình làm công cụ định vị, từ đó phán đoán chính xác phương hướng tôi sẽ triển khai tấn công"

Tay biên kịch tự xưng này thực sự mạnh đến mức gian lận! Không hổ danh Hoàng Tử Khủng Bố, ngay cả Kharasik cũng bắt đầu cảm thấy khủng hoảng rồi.

Ít nhất thì với khả năng hiện thực hoá mong muốn của Miền Trắng, Kharasik có thể hiểu thêm đôi chút về năng lực của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chẳng những không bắt kịp được chuyển động của Lorde, Kharasik còn liên tục bị áp đảo bởi những đòn đâm thâm hiểm khó lường đó.

Nói rồi Kharasik liền một mình xông lên, bỏ lại Nisir phía sau lưng cùng một nụ cười thoáng qua.

"...Được, tôi sẽ câu giờ cho anh hồi phục. Nhanh lên đấy"

"Tiêu rồi, mình lại bị sự nhạy bén của chính mình đánh lừa"

"...Tên điên, hoá ra tôi mới là kẻ bị lừa"

Tuy rằng ước muốn đó sẽ sớm biết nhất, thế nhưng những hiểu biết của anh có lẽ sẽ không bị mất đi...

Giới hạn duy nhất chỉ là trí tưởng tượng!

Ngay cái thời khắc Lorde định từ bỏ thanh kiếm chích để lần nữa hoà mình vào màn sương thì đột nhiên, Nisir bất thình lình xuất hiện từ phía sau lưng Lorde làm đôi mắt cú vụ của anh ta trừng lớn: "Phớt lờ sự tồn tại của kẻ yếu ớt này cũng là một trong những sai lầm của anh, quý ngài biên kịch ạ"

Xoạch~

"Ha ha..."

Nisir ôm mặt, đôi mắt đột nhiên lún xuống sâu trong hốc mắt, da thịt tái lại nhanh chóng, trông giống như một kẻ sắp gần đất xa trời: "Sức mạnh càng to lớn thì cái giá phải trả lại càng đắt... Tại sao mình lại quên một điều căn bản như vậy chứ?"

"..."

Dù vậy...

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 33. Lộng lẫy