Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 34. Giây phút nghỉ ngơi
"...Cũng tương đối. Thường thì mười bốn mười lăm tuổi người ta đã đính hôn, thậm chí là cưới nhau sinh ra cả đàn con luôn rồi" Kharasik nhìn chằm chằm Nisir. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Không phải kiểu người có thể làm ai đó cảm thấy hạnh phúc..."
Cả đời lao tâm khổ tứ để lo cho em gái... Cuối cùng lại phải chứng kiến cô ấy ra đi. Với vết thương lòng lớn như vậy, anh ta hơi đâu mà nghĩ đến chuyện yêu đương cơ chứ?
"Nếu có cơ hội... Mình cũng muốn thử lắm. Nhưng chắc là thôi vậy"
Kharasik ngồi khoanh tay tựa lưng vào chiếc tủ gỗ bên cạnh mình, hít thở sâu rồi buông một câu cảm thán.
"Tình yêu... À...?"
Zzz...
"...Sao tôi nghe cứ thấy cấn cấn chỗ nào ấy" Kharasik gãi gãi đầu: "Hỏi thật này, anh có yêu chị ấy không?" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Tôi vẫn chưa nghĩ ra chúng ta đến tận đây bằng cách nào đấy... Đột nhiên tôi cảm thấy giây phút yên bình như hiện tại vừa xa xỉ lại vừa có phần không chân thực"
"...Cũng đúng. Bản thân tôi cũng không đếm được mình đã suýt c·h·ế·t bao nhiêu lần"
"Mình..."
Nisir khẽ thở dài, sau đó hỏi ngược lại Kharasik: "Còn anh thì sao? Nói như anh thì chắc anh đã có vợ rồi?"
"Hì hì, anh muốn lợi dụng một búp bê rảnh rỗi vô tri như tôi để khai thác thêm thông tin ư? Đáng tiếc là để anh phải thất vọng rồi, tôi biết, nhưng tôi sẽ không nói cụ thể ra đâu, tôi sẽ bị xoá sổ mất"
"...Có thể anh đang cảm thấy vậy, nhưng tôi đoán là chị ấy sẽ không nghĩ vậy đâu" Kharasik khẽ nhún vai: "Một câu nữa, anh đã từng thích một cô gái nào đó chưa?"
"Yêu? Yêu như thế nào? Tôi không hiểu rõ lắm về chữ "yêu" mà anh đang nhắc đến... Chắc là yêu như một người chị gái?" Nisir tỏ ra khá mờ mịt khi trả lời câu hỏi của Kharasik. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cách~ cách~ cách~
"Hành lang này chắc là an toàn, mình cũng nên nghỉ ngơi một chút vậy"
Sau c·ái c·hết của Lorde, bão tuyết, hoả ngục, sân khấu, khán đài,... Tất cả mọi thứ thuộc về anh ta đều từ từ biến mất, để lại Kharasik và Nisir nằm bất động trên mặt đất, kiệt quệ về cả thể xác lẫn tâm trí như mọi lần.
Kharasik ngây ra: "Cô ấy? Onimusha là... Nữ?"
"...Chị lễ tân ở Hội Thám Hiểm nơi tôi từng phục vụ đã từng nói rằng..." Nisir chậm rãi tiếp lời: "Khi đối diện với một con bão, ta sẽ sợ hãi và làm rất nhiều thứ trong vô thức mà chẳng kịp nghĩ ngợi gì nhiều. Rồi khi cơn bão qua đi, ta cũng chẳng nhớ bản thân đã vượt qua nó bằng cách nào, đã từng xoay sở ra sao khi đối mặt với những cơn gió rít, với muôn trùng sóng dữ trước mắt mình"
"..."
"..."
"...Ừ"
Nisir khẽ gật đầu, vừa cảm thấy hiểu lại vừa cảm thấy mông lung. Cơ mà anh còn chưa kịp hỏi lại thì Kharasik đã ngủ mất tiêu, thành ra anh giờ chỉ có thể tự mình tìm đáp án mà thôi.
"Vì tôi quá yêu võ thuật, thế nên tôi sẽ không thể là một người chồng, người cha tốt đối với gia đình được. Chuyện nối dõi thì chắc là cứ giao cho anh em tôi thôi, tôi thấy họ cũng không phản đối gì cả" Kharasik khẽ nhún vai.
"Anh biết đấy, kể cả khi tác giả đã c·h·ế·t thì những âm vang thời đại mà họ đã từng tạo ra vẫn cứ tồn tại. Bản thân tôi cũng giống thế, tôi là hiện thân của Grand Guignol, tác phẩm đắc ý nhất của nhà soạn kịch Andre de Lorde"
...
"Đó là tất cả những gì tôi có thể cho anh biết. Đến khi thực sự đối đầu với kẻ đó, anh tự khắc sẽ hiểu những lời khuyên mơ hồ của tôi"
Nisir nhìn chằm chằm cô hình nhân sáp, im lặng một lúc rồi tiếp chuyện: "Cô có biết gì về thử thách tiếp theo không?"
Chương 34. Giây phút nghỉ ngơi
"Anh hai mươi tuổi rồi... Không lấy vợ sớm coi chừng ế tới già đấy"
"Nisir, đi thôi. Mọi người bên ngoài vẫn đang đợi chúng ta"
"Những thứ đó... Đúng là có hơi xa xỉ với mình..."
Búp bê Alice khẽ cười rồi lấy ra một cây bút máy đưa cho Nisir: "Đây là chiến lợi phẩm sau khi cha bị đánh bại. Nó sẽ hữu ích khi hai người đối mặt với những tình huống hiểm nghèo"
Hình nhân sáp Alice thấy Nisir và Kharasik đã hồi phục, cô liền đứng dậy, chậm rãi đi về phía chiếc kệ để sách quen thuộc rồi mỉm cười: "Cảm ơn vì đã dành thời gian nói chuyện với một con búp bê như tôi. Tôi rất biết ơn, vì vậy... Chúc hai người thành công"
"Tuy vậy, có thể khẳng định một điều rằng sau khi vượt qua cơn bão đó, ta đã không còn là con người của chính ta trước khi bước chân vào cơn bão nữa. Đó chính là sự trưởng thành mà người ta thường hay nhắc đến"
Nisir thoáng mỉm cười khi nhắc đến Wisteria: "Kể cả lúc tôi lên đường đi tìm lẽ sống cho mình, chị ấy vẫn không quên động viên và cổ vũ cho tôi... Chị ấy thực sự là một người tuyệt vời... Tuyệt vời đến mức tôi chẳng thể nghĩ ra cách nào để báo đáp ân tình cho chị ấy cả"
"..."
"Sao tự nhiên anh nói đến mấy chuyện này làm gì vậy?" Nisir hỏi.
"Ừm... Tôi đã mang ơn chị ấy rất nhiều, tính kể từ lúc tôi chân ướt chân ráo đặt chân vào Hội Thám Hiểm"
Nụ cười niềm nở và dịu dàng của Wisteria mỗi lần anh hoàn thành nhiệm vụ trở về bỗng chốc lại hiện lên trong tâm trí anh mà chẳng rõ nguyên do... Nhưng bằng cách nào đó, điều này lại khiến anh cảm thấy thoải mái, yên tâm hơn rất nhiều...
"...Anh khó hiểu thật. Mạng người trong thế giới này mỏng manh như cỏ rác, nhiều người đàn ông chỉ việc lên đồng trồng lúa thôi cũng có khả năng bị g·i·ế·t bởi đủ loại nguyên nhân... Thế thì không lấy nhau sinh con sớm để tuyệt tử tuyệt tông hay gì?"
Ánh mắt đó trông giống như thể đang nói: Anh từ hành tinh nào rơi xuống đây vậy?
Hai người đàn ông ngồi tâm sự với nhau được một lúc thì buồn ngủ hết chịu nổi, đành phải lăn ra chợp mắt một lúc: "Anh biết không... Nisir, tình yêu ấy à... Nó cũng là một lí do vô cùng tốt để anh sống tiếp đấy"
Không lâu sau đó, búp bê Alice phiên bản có hồn xuất hiện, hai tay khẽ nâng váy lên cúi chào một cách lịch sử: "Xin chúc mừng, cuối cùng thì hai người cũng đã đánh bại được cha"
"Chí ít, bốn người trước đó đã từng khiêu chiến tại đây... Họ đã đưa ra lựa chọn hợp lí để hiện thực hoá mục tiêu giải cứu nhân loại khỏi loài Quỷ. Tôi nghĩ vậy"
Bằng chứng là ngay khi đặt mông ngồi xuống thư giãn, cơn buồn ngủ đã ngay lập tức ập tới làm mí mắt họ trở nên trĩu nặng vô cùng.
Kể cả khi nơi đây vẫn là hầm ngục, và anh vẫn chưa thể thoát khỏi nguy cơ sống c·h·ế·t. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Gợi ý gì mà mơ hồ quá"
Quay trở lại dãy hành lang đỏ sang trọng, Kharasik và Nisir đột nhiên cảm thấy mình vẫn chưa sẵn sàng cho thử thách tiếp theo. Thế rồi họ quyết định ngồi lại một góc, nghỉ ngơi thêm một chút trước khi lại đâm đầu vào địa ngục.
"Oh, vì cô ấy đeo mặt nạ che kín mặt nên hai người mới không nhận ra sao? Vâng, cô ấy là phụ nữ, thế nhưng tính tình lại lăng lệ, ngang tàng chẳng khác gì đàn ông nhỉ?"
"Tại sao?"
"Cảm ơn"
Búp bê sáp Alice vừa ngồi đợi Nisir và Kharasik hồi phục, vừa tiếp tục tám chuyện: "Hầm ngục này không đơn giản chỉ là hầm mộ của một vương quốc cổ đại bị lãng quên... Bên trong nó còn ẩn chứa nhiều ý nghĩa hơn thế nữa. Khi cuộc hành trình của các anh đi đến điểm cuối cùng, các anh có thể lựa chọn liên can hoặc không, chẳng ai trách các anh cả"
Nisir nhận lấy cây bút máy rồi cất giữ nó thật cẩn thận. Sau đó, anh lại quay sang nói chuyện với cô nàng búp bê sáp: "Tôi tự hỏi, tại sao cô lại không biến mất? Trong khi Lorde thì đã..."
"Vâng, tôi giống cô ấy. Tôi cũng ý thức được sự tồn tại của mình"
Tuy rằng sự kiệt quệ về thể xác đã được khôi phục, thế nhưng tâm trí họ thực sự đang vô cùng mệt mỏi.
...
"Hả? Hai mươi tuổi là già lắm sao?" Nisir hơi ngây ra.
"Tôi chưa. Nói đúng hơn là tôi không muốn lấy bất kì ai hết" (đọc tại Qidian-VP.com)
Nisir cuộn mình trong chiếc áo choàng được Wisteria tặng cho, trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp đến kì lạ.
"...Cô... Cảm giác giống như Onimusha"
Nói rồi cô ấy liền hoá thân thành quyển sách, yên lặng nằm trên kệ chờ đợi kẻ khiêu chiến tiếp theo mà chẳng biết sẽ mất bao nhiêu năm.
"Ra vậy"
"...Chị lễ tân mà anh nhắc đến có vẻ giàu kinh nghiệm quá nhỉ? Cô ấy nói hay thật đó"
"Tuy vậy, tôi có thể cho anh vài gợi ý nhỏ để không nhận lấy cái c·h·ế·t tức tưởi" Búp bê sáp Alice cười nói: "Hãy dùng toàn lực bảo vệ phần đầu ngay khi đặt chân vào phòng. Ngoài ra, hãy cẩn thận với thanh kiếm dị dạng"
"Sớm vậy!?"
"Cô với "Alice" mà Eugene đem lòng yêu kia có mối liên hệ gì không?"
"Phải rồi ha..."
"Alice mà anh đang nhắc đến là cô công chúa bé bỏng của Vua Cổ Đại, không phải tôi. Tôi chỉ là tác phẩm hư cấu được tạo ra với hình mẫu là Alice mà thôi, không hơn không kém"
"Thử nghĩ đi, nếu anh có một gia đình đầm ấm... Một người vợ giỏi giang, một đàn con hiếu thảo... Liệu anh có còn cảm thấy lạc lối nữa không?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.