Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 35. Thỏ săn đầu người

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 35. Thỏ săn đầu người


Đến lúc này, ngay cả một kẻ liều lĩnh như Nisir còn bắt đầu cảm thấy sợ nó. Bởi vì vào cái thời khắc anh chạm vào chuôi kiếm, một hình ảnh khủng khiếp đã ngay lập tức xuất hiện trong tâm trí anh: Hàng trăm thi thể đang đổ máu của những con rồng vô danh!

Nisir phản xạ nhạy bén, kịp thời giúp Kharasik đỡ lấy đòn tấn công chí mạng, thậm chí là đẩy lui tia sáng quỷ dị trong lúc Kharasik còn chưa kịp hoàn hồn.

Đó là một thanh kiếm sở hữu hình thù kì lạ đến mức chưa từng thấy. Nó vẫn có chuôi kiếm bằng kim loại và phần lưỡi kiếm sắc bén giống như những thanh kiếm thông thường... Chỉ có điều phần mũi của thanh kiếm được rèn sao cho cong lại thành hình lưỡi liềm, khiến nó trông giống như một sự kết hợp giữa hai loại vũ khí là kiếm và lưỡi hái.

Kết quả là chỉ sau khoảng nửa tiếng đồng hồ liên tục lục lọi, Nisir đã vô tình tìm thấy một căn phòng ẩn nhờ vào khả năng đọc vị cơ quan được rèn luyện trong rất nhiều chuyến thám hiểm hầm ngục trước kia. (đọc tại Qidian-VP.com)

Dọc đường đi trong căn hành lang, họ vẫn không quên để ý những sự vật bất thường một cách vô cùng cẩn thận.

Càng tiến vào, cảm giác lạnh sống lưng lại càng thêm phần rõ rệt. Không những thế, họ còn có thể ngửi thấy mùi máu tanh mơ hồ trộn lẫn trong không khí... Hay thậm chí là nghe thấy tiếng rên rỉ của thứ gì đó vô cùng khó chịu.

Nisir: "...Đi tiếp thôi"

Chương 35. Thỏ săn đầu người

Tuy rằng Nisir vẫn chưa biết thanh kiếm này được thiết lập để làm gì, nhưng anh tuyệt đối sẽ không quên đi sự tồn tại lẫn mức độ nguy hiểm tiềm tàng của nó.

[Có thể bước vào nơi này... Hẳn là các ngươi rất đa nghi, thậm chí là cảm thấy sợ c·h·ế·t nên muốn trốn thoát khỏi đây thông qua những lối đi ẩn. Vô ích thôi, nơi này không có gì cho các ngươi cả, hãy quay lại con đường chính trước khi quá muộn]

Nghe lời Nisir, Kharasik tiếp tục giơ cao ngọn đuốc tiến vào bên trong căn phòng ẩn.

"...Hình như cũng đúng"

Nisir đáp lại Kharasik như thể đã quá quen với biểu cảm đó. Anh tiến đến chỗ thanh sát kiếm, không tiếp tục nhiều lời mà bắt đầu hoá giải phong ấn cho nó.

"Đi tiếp thôi, cùng lắm thì chạy" Nisir tự tin nói: "Gì chứ công phu bỏ chạy thì tôi sẽ không thua bất kì ai hết"

Tiếp tục lê bước đi trên nền cỏ, Kharasik và Nisir nhận thấy ánh sáng đang dần trở lại bên trong căn phòng. Đó thậm chí còn không phải ánh sáng nhân tạo, mà chính là ánh sáng mặt trời thực sự!

Xệt~ xệt~

"Tôi nghe thấy tiếng gì đó phát ra từ thanh kiếm" Kharasik khẽ nói với giọng điệu có chút bất an.

"Thế thì tách ra đi, chia nhỏ bầy thỏ ra sẽ dễ đối phó hơn. Đừng quên bảo vệ phần đầu!"

"Được!"

"Bịp đấy. Nếu nơi này thực sự không có gì thì người ta thiết kế ra nó làm chi cho tốn công?"

...

"Đó không phải điều mà anh nên tự hào đâu..."

Lúc này, trên tường lại tự nhiên xuất hiện những dòng chữ đỏ: [Thì ra các người lựa chọn cái c·h·ế·t. Mạng sống chỉ có một mà không biết quý trọng ư? Thật đáng buồn làm sao]

Tại nơi sâu nhất bên trong căn phòng ẩn, dưới ngọn đuốc mập mờ tồn tại như là nguồn sáng cũng như nguồn hơi ấm duy nhất, họ nhìn thấy một thanh kiếm kì lạ được phong ấn bên trên một chiếc bệ đá.

Tất nhiên là sẽ không quên chú ý bảo vệ cái đầu của mình!

"Hết thỏ ăn xác... Giờ lại đến thỏ săn đầu người. Con mẹ nó, ấn tượng tốt đẹp của mình về loài thỏ đến đây triệt để toang toác hết rồi"

Cơ mà đó lại không phải điều đáng sợ duy nhất.

Đó là lời cảnh báo mà Grand Guignol đã hảo tâm nhắc nhở họ. Và thực tế cho thấy, một trong số hai điều trên đã ứng nghiệm!

"Cái xác đó... Cũng không có đầu"

Mỗi khi có thứ gì đó xuất hiện phá vỡ tính lặp lại của hành lang, họ sẽ ngay lập tức kiểm tra nó thật kĩ càng, quyết không bỏ qua mọi chi tiết dù là nhỏ nhất.

... (đọc tại Qidian-VP.com)

Nó chính là thủ phạm đứng sau sự biến mất của những cái đầu!

Theo thói quen, Kharasik đốt đuốc lên, ngay lập tức giúp họ phát hiện ra những dòng chữ đỏ được ẩn đi trong bóng tối: "Nisir, đợi chút đã, để tôi đọc thử mấy dòng này..."

"...Tôi cảm thấy hoài nghi anh sống được đến giờ bằng cách nào đấy, Nisir" Kharasik tái mặt, khoé miệng co giật nhìn thanh kiếm đầy sát khí: "Mang cái thứ đó theo bên người á... Chỉ có mấy tên điên mới dám làm thôi, không đùa"

Kharasik và Nisir đưa tay lên che miệng, cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn khi chứng kiến lũ thỏ nhai ngấu nghiến xác c·h·ế·t của những nạn nhân xấu số.

[Con người được thúc đẩy bởi sự hiếu kì, nó là chìa khoá để chúng đưa ra rất nhiều phát kiến vĩ đại trước những điều kì bí của thế giới... Tuy nhiên, có những lúc chính sự hiếu kì ngu ngốc đó sẽ g·i·ế·t c·h·ế·t chúng khi vô tình chạm đến những bí mật mà không một con người nào nên biết. Đó là lí do vì sao con người đồng thời cũng vô cùng sợ hãi những thứ chúng không thể hiểu được]

"Chẳng phải chúng không ăn thịt sao? Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây vậy?"

Sau cùng, tia sáng đó đã chính thức lộ diện là một con thỏ trắng to lớn đột biến với phần miệng nhuộm đầy máu đỏ... Và còn có cả mảnh xương sọ nó đang gặm dở.

"Ờ"

[Tóm lại, chúc mừng. Lòng hiếu kì ngu ngốc của các ngươi sẽ được thoả mãn]

"Tôi muốn được c·h·ế·t trong một trận chiến xứng đáng chứ không phải ở một nơi đáng ngờ như thế này!"

Một thanh kiếm đã nhuốm máu của hàng trăm con rồng... Bảo sao nó lại hung hăng và tà ác đến vậy.

"Bảo vệ phần đầu và cẩn thận với thanh kiếm có hình dạng kì lạ..."

"Cẩn thận!"

"Không. Chúng quá ư là nhanh nhẹn, chỉ có thể tùy cơ ứng biến thôi" Nisir nói thật nhanh: "Lũ thỏ bình thường này không cho tôi cảm giác nguy hiểm... Ngược lại là con thỏ đầu đàn kia, nó luôn tấn công vào điểm yếu chí mạng với tốc độ cực nhanh. Chỉ cần bất cẩn một chút, đầu của chúng ta sẽ trở thành bữa cơm cho nó"

Không lâu sau, cả hai trở lại con đường chính sau khi thu hoạch được thanh ma kiếm quỷ dị.

Nghỉ ngơi khoảng vài tiếng đồng hồ, Kharasik và Nisir lại bắt tay nhau tiếp tục lên đường. (đọc tại Qidian-VP.com)

Kharasik: "Ơ, nhưng nó cảnh báo chúng ta không nên đi tiếp mà?"

"..."

"Âm thanh oán linh đang gào thét. Thanh kiếm này là một thanh sát kiếm đã lấy mạng rất nhiều sinh vật... Chính vì vậy nên nó mới bị ám bởi oán linh và trở nên nguy hiểm"

Đột nhiên, thân thể người đàn ông quái dị ngã xuống. Từ chỗ chiếc mũ trụ bằng kim loại, một tia sáng loé lên lao thẳng về phía hai người, nhắm thẳng vào đầu Kharasik mà tấn công.

Đáp án là không.

"Vẫn phải lấy về thôi, biết đâu có chỗ dùng" Nisir nói: "Tôi có nhẫn không gian đây, chỉ cần nhét nó vào bên trong trước khi oán niệm bộc phát thì sẽ không sao cả. Tôi nghĩ vậy"

"Tôi cảm thấy không ổn. Chúng ta thực sự nên quay lại đấy" Kharasik thấp giọng nói.

Tại đó, đứng giữa muôn trùng xác c·h·ế·t và lũ thỏ điên ăn xác, Kharasik và Nisir nhìn thấy một người đàn ông cao lớn mặc giáp trụ và khăn choàng đỏ đang đứng quay lưng về phía họ.

Vừa mới bước vào bên trong căn phòng tối, thứ đầu tiên lọt vào tai họ chính là âm thanh nhai ngấu nghiến của thứ gì đó nghe giống như loài gặm nhấm.

Nisir vẫn thủ chặt thanh kiếm trong tay, trong lòng dâng lên cảm giác ớn lạnh đến tột cùng.

Đó phải chăng chính là đối thủ mà họ phải đối đầu trong căn phòng quỷ dị này?

Không lâu sau đó, họ đã có những phát hiện đầu tiên về kẻ thù bên trong căn phòng.

Nisir trực tiếp phớt lờ lời cảnh báo mà tiếp tục men theo con đuờng càng lúc càng tỏ ra nguy hiểm trước mắt mình.

"Quãi? Lúc đánh nhau anh máu chiến lắm mà, sao giờ tự nhiên lại đâm ra nhát c·h·ế·t thế?"

"Thế thì anh quay lại đi, một mình tôi đi tiếp cũng được" Nisir vẫn không bỏ cuộc: "Vì vài lí do, tôi có cảm giác sự mạo hiểm này là hoàn toàn cần thiết" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Nisir, cánh cửa ở ngay phía trước rồi"

Và cũng có rất nhiều xác c·h·ế·t không đầu.

"...Thôi được rồi, tôi sẽ không phàn nàn gì nữa"

Thỏ.

Không lâu sau đó, dòng chữ đỏ lại xuất hiện: [Cảnh báo đến vậy rồi mà vẫn đâm đầu, độ liều lĩnh này của các người thực sự khiến người ta phải khâm phục. Các người sẽ sớm trả giá cho việc này thôi, nhưng không phải hiện tại]

"Nhìn kìa"

Kharasik một mặt mộng bức: "Tự nhiên nó lại chúc mừng là sao?"

Cạch~

Bên cạnh, Kharasik cũng vứt cây đuốc đi để thuận tay rèn lại thanh huyết kiếm, sẵn sàng chiến đấu bất kì lúc nào khi anh đã bắt đầu cảm nhận được lũ thỏ xung quanh đều đang hướng mắt nhìn về phía mình.

Thấy Nisir quyết tâm theo đuổi bí mật như vậy, Kharasik cuối cùng đành phải xuôi theo... Vì anh không thể cứ thế mà bỏ mặc đồng đội được, c·h·ế·t chắc.

Kharasik và Nisir hợp sức đẩy cánh cửa đá nặng nề qua một bên rồi bước vào bên trong căn phòng ẩn tối tăm, kèm theo cảm giác lạnh sống lưng đặc trưng mỗi khi xuất hiện mối đe doạ.

"Vậy thì phải làm sao bây giờ?"

Càng lúc càng đến gần cánh cổng dẫn đến địa ngục tiếp theo, Nisir và Kharasik đồng loạt hít sâu một hơi, nhìn nhau khẽ gật đầu xác nhận một cái rồi mới cẩn thận tiến vào bên trong. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cảm giác được có gì đó nguy hiểm đang đến gần, Kharasik đưa ngọn đuốc thăm dò xung quanh một cách cẩn thận, trong khi Nisir thì rút kiếm, chuẩn bị sẵn sàng ứng phó với mọi tình huống có thể xảy ra.

Rất nhiều thỏ trắng.

"Số lượng quá nhiều, anh có ý tưởng nào hay không?"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 35. Thỏ săn đầu người