Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 40. Chị có yêu em không?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 40. Chị có yêu em không?


Được sự chấp thuận của lão Rom, Nisir cuối cùng cũng được người dân cho phép rời làng... Tất nhiên là không đi một mình, mà là đi cùng với Kharasik.

Mấy ngày sau.

Vì vậy, lão Rom đã yêu cầu Kharasik theo chân Nisir ra ngoài phiêu lưu và rèn luyện với thế giới bên ngoài, chính thức thoát khỏi vùng an toàn để đối mặt với những đối thủ sừng sỏ hơn!

"Thì ngoài cô ấy ra làm gì còn ai được gọi bằng danh xưng Đại Thánh Nữ nữa chứ? Giỏi thật, đến cả nhân vật tầm cỡ như thế mà cũng làm quen được, xem ra thằng nhóc nhà mình trưởng thành rồi ha..."

Đó là những lúc cô ấy cảm thấy ấm áp hơn bất kì thời khắc nào.

"Không phải đâu" Wisteria vẫn bình tĩnh đáp lại: "Chị tận mắt nhìn thằng nhóc đó lớn lên mà, làm gì có chuyện chị sẽ có ý nghĩ đó với em nó chứ. Đừng phán đoán linh tinh nữa, thời gian giải lao sắp hết đến nơi rồi đó"

Chúng vừa là chiến lợi phẩm, cũng vừa là minh chứng cho những nỗ lực phi thường của cả anh và Kharasik.

Cuộc hành trình của họ rất khó khăn, những nỗ lực của họ cũng là rất phi thường... Tuy nhiên, chỉ bấy nhiêu đó vẫn là chưa đủ để đuổi kịp kì hạn cuối cùng.

Tuy vậy, họ vẫn còn một điều cần phải làm trước khi rời đi...

"...A?"

"C·h·ế·t tận hàng nghìn lần hả...?"

"Im lặng nào, hình như vẫn chưa hết đâu" (đọc tại Qidian-VP.com)

Kharasik thì đã quá hiểu sức mạnh của lão Rom, mà Nisir thì cũng không dám xem thường ông lão lùn tịt này bởi cú đá trời giáng mà anh vừa nhận phải cách đây mấy ngày ngắn ngủi.

Giống như mọi ngày, Wisteria và đồng nghiệp vẫn làm rất tốt công việc của mình. Họ phê duyệt nhiệm vụ, trả công, phỏng vấn thăng cấp, tư vấn về trang bị, nhu yếu phẩm, chiến lược cho Nhà Thám Hiểm... Đó đều là những công việc mà lễ tân thường làm.

Bản thân Kharasik thì không bận tâm đến chuyện đó cho lắm. Dẫu sao thì hai người cũng đã từng là đồng đội vào sinh ra tử, thế nên anh ta cũng không thấy phiền phức gì nếu có thêm một người bạn đồng hành... Miễn là đối phương tự lo được chi phí lộ trình.

Cô nàng đồng nghiệp bên cạnh ngạc nhiên đến mức hét toáng lên.

Nisir không biết rõ đâu mới là sự thật. Eugene, Lorde và Vorpal đều không nói rõ cơ chế hoạt động của hầm ngục. Liệu chiến trường mà họ đã liều mạng chiến đấu là hiện thực, là một không gian hoàn toàn khác tách biệt với thực tại hay lại là một giấc mơ hư ảo... Tất cả vẫn là những điều bí ẩn mà anh không thể nào lí giải.

[...]

"Fufufu~"

Mãi cho đến khi tiếng chuông báo hiệu thời gian nghỉ giải lao kết thúc vang lên, Wisteria mới có thể lấy lại vài phần thần hồn: "..."

Điều này có nghĩa là dòng chảy thời gian ở trong và ngoài hầm ngục là khác nhau... Hoặc là họ đã chiến đấu trong giấc mơ, thế nên khái niệm thời gian mới trở nên mơ hồ...

...

Wisteria mỉm cười, liếc mắt một cái làm người động nghiệp sợ hãi chạy mất, sau đó mới để lộ biểu cảm ngượng ngùng mà bản thân đã cố gắng che giấu nãy giờ: "...Chắc là... mình sẽ tiếp tục công việc này... thêm một khoảng thời gian nữa... vậy"

Niềm vui sướng khi được khám phá những điều mình không biết là thứ tồn tại bên trong mỗi con người. Kharasik cũng không ngoại lệ.

Nisir nhận chìa khoá rồi lảo đảo về phòng. Anh thậm chí còn chẳng kịp nghĩ ngợi gì thêm, chỉ biết cắm mặt lên giường rồi tiếp tục ngủ li bì, bất chấp cái bụng trống rỗng đã biểu tình từ lâu.

...

"Chị Teria, hãy phấn chấn lên nào!"

"Không phải hoả tốc, tóm lại là không liên quan gì đến công việc cả. Nó chỉ đơn giản là một bức thư mà người ta gửi cho chị thôi"

"Còn bảo là không phải? Từ lúc anh chàng kia rời đi đến giờ đầu óc chị cứ ở trên mây thôi. Chị nghĩ chị có thể lừa được em với vẻ mặt thiếu nữ tương tư kia à?"

"..."

Thế nhưng... Có một điều mà anh có thể khẳng định rằng mọi điều mà anh đã trải qua, kể cả xúc cảm đau đớn, tuyệt vọng và điên loạn ấy đều là sự thật!

"Fu... Hi hi hi"

Cô ấy đã mỉm cười... Cho đến khi đọc dòng chữ cuối cùng.

...

Trước cổng làng, lão Rom đã cầm đại kiếm đứng đợi sẵn. Kharasik và Nisir đi tới, hai mắt nhìn nhau rồi khẽ thở dài: "Cũng quen rồi ha, không còn sợ cái thứ áp lực vô hình kia nữa"

Chỉ có điều dường như kể từ lúc ai đó rời đi, có vẻ như Wisteria đã không còn bao nhiêu nhiệt huyết với công việc này nữa.

"Đi đến làng chiến binh... Ha ha, cái nơi kì quái đó chắc là hợp với em lắm đó, Nisir"

Về phần Kharasik, tất nhiên là anh ta sẽ không từ chối việc rời khỏi làng để học hỏi thêm, trái lại còn cảm thấy cực kì hào hứng vì thân là người làng chiến binh này, ngoại trừ những lúc săn bắn và do thám ra thì anh rất ít khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Có lẽ lựa chọn ở lại làng rèn luyện là một giải pháp không tồi, nhưng chắc chắn là không đủ.

Kharasik và Nisir vẫn quá mệt mỏi, không thể ở lại vui đùa cùng mọi người quá lâu. Ít nhất thì trên đường về làng, họ đã biết được rằng kể từ thời điểm họ bị nhốt trong hầm ngục cho đến lúc thoát ra chỉ mới có đâu đó hai ba ngày, trong khi thực tế là họ đã chiến đấu bên trong đó cả tháng trời.

Câu hỏi này đến quá đột ngột, hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của Wisteria, khiến cô ấy hoàn toàn c·h·ế·t lặng. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Khoan, sao tự nhiên nội dung trở nên nặng nề quá vậy? Em có ổn không đó Nisir?"

Đó là đánh một trận giao hữu với lão Rom!

Chẳng cần phải đợi đồng nghiệp nhắc nhở, bản thân Wisteria cũng nhận thức được điều đó.

[Lâu rồi không gặp, em đoán là chị sẽ bất ngờ với bức thư này. Ngoài ra thì xin lỗi vì em vẫn chưa tìm ra món quà nào đủ tốt để gửi cho chị cả, thứ lỗi cho sự nhà quê của em]

Sau đó, Nisir kể hết về chuyến hành trình của mình cho đến thời điểm hiện tại, làm Wisteria bắt đầu nhận ra rất nhiều điều: "Bảo sao thái độ đối đãi của lãnh chúa tự nhiên tốt lên nhiều đến vậy... Hoá ra là do em ấy đã âm thầm giúp đỡ một cách gián tiếp"

Kharasik và Nisir khoác vai nhau đi bộ gần nửa ngày trời, rốt cục cũng thoát ra khỏi khu vực cấm xung quanh hầm ngục để xuất hiện trong phạm vi quan sát của nhóm bảo vệ trong làng.

Ngay khi nhận được tin tức, nhóm bảo vệ ngay tức khắc lên ngựa, dốc sức đuổi đến chỗ họ nhanh nhất có thể. Kết quả là chỉ không lâu sau đó, họ đã được mang về tận làng trong bầu không khí chào đón những chiến binh khải hoàn trở về.

Cô gái xinh xắn kia không bỏ cuộc, trái lại còn trưng ra một nụ cười nham nhở: "Để xem khi đọc xong bức thư này, chị có còn bình tĩnh được như vậy không?"

Mặc kệ cô nàng đồng nghiệp liên tục chọc ghẹo, Wisteria tiếp tục đọc thư một cách khá là hào hứng.

Chương 40. Chị có yêu em không?

"Tóm lại, mừng anh đã sống sót trở về, Nhà Thám Hiểm trẻ tuổi"

"Không chỉ Thánh Nữ, ngay cả Thánh Kiếm cũng làm quen được luôn? Sao nhân duyên của em ấy tốt quá vậy?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Đây mới là chi tiết khiến Wisteria c·h·ế·t lặng nhất.

"Hể? Dọn cống ở Thánh Thành Pettertheon? Đại Thánh Nữ?"

Càng đọc thư, trên mặt Wisteria càng không giấu nổi nụ cười dịu dàng hiếm thấy, giống như những lúc Nisir thám hiểm trở về và kể cho cô ấy lắng nghe mọi chuyện đã xảy ra vậy...

[P/s: Nhân tiện thì chị Wisteria, chị có yêu em không?]

Là thư của Nisir!

"..."

Wisteria: "..."

Nhận thấy nét chữ lẫn văn phong của Nisir càng lúc càng trở nên kì quái, Wisteria bắt đầu cảm thấy lo lắng cho sức khoẻ tinh thần của Nhà Thám Hiểm trẻ tuổi.

"Đại Thánh Nữ? Là vị Đại Thánh Nữ có khả năng tiên đoán tương lai với sự chính xác gần như tuyệt đối kia ư?" Cô nàng đồng nghiệp không khỏi há hốc mồm.

...

Keng~

"Thư gì nữa? Hoả tốc?"

Quả nhiên, sau đó, những gì em ấy đã trải qua được kể lại trong thư hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của Wisteria.

Wisteria đọc thêm một lúc rồi mỉm cười: "Trời, mấy món trang bị cũ mà mình tặng cho em ấy hỏng hết rồi à... Sao mà cứ lo sốt vó hết cả lên vậy nhỉ? Miễn sao nó bảo vệ được em ấy thì mình đã hài lòng rồi mà, xin lỗi làm gì cơ chứ? Ngốc thật"

"THÁNH KIẾM!? Là vị Kiếm Sĩ D'Arcy siêu siêu ngầu, siêu siêu siêu cấp mạnh mẽ kia nữa ư? Ghen tị c·h·ế·t đi được!"

Một cô gái trẻ xinh xắn và tràn đầy năng lượng đột nhiên xuất hiện đập tay lên vai khiến Wisteria giật nảy mình: "Sao nào sao nào? Chị lại nhớ người tình bé nhỏ của mình rồi à?"

Ngay khi đọc xong dòng chữ đầu tiên, thanh năng lượng của Wisteria đã được sạc đầy ngay tức khắc: "Mới đi chưa được bao lâu đã biết viết thư báo cáo tình hình rồi, thật tử tế"

Thấy cô nàng đồng nghiệp cứ tỏ ra thần thần bí bí, Wisteria đành phải nhận lấy lá thư rồi mở ra đọc thử xem thực hư như thế nào.

"...Không phải"

"Ah..."

Đây là quyết định của lão Rom sau khi lắng nghe toàn bộ quá trình chinh phục hầm ngục mà hai người họ kể lại.

Vết nứt trên chiếc nhẫn không gian, hộp nhạc của Alice, đũa chỉ huy của Eugene, bút máy của Lorde, thanh kiếm anh hùng của Vorpal... Tất cả những món đồ quan trọng ấy đều theo anh trở về hiện thực.

Thế rồi hai người họ triển khai vũ khí, lao thẳng về phía lão Rom để tiếp chiến. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lãnh địa nhà Franklin, chi nhánh Hội Thám Hiểm.

"Còn chưa hết!?" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ah... Cùng một người dân trong làng đi thám hiểm hầm ngục à, quen thuộc đó nhỉ"

Keng~

Đọc đến đấy, Wisteria thực sự cảm thấy lo lắng. Thế nhưng khi thấy Nisir liên tục trấn an thông qua những dòng chữ vụng về, cô ấy mới bình tĩnh lại đôi chút: "Một thử thách lớn chưa từng có... Dù thế nào đi chăng nữa, em có quyền tự hào về những gì mình đã làm, Nisir"

Cô nàng đồng nghiệp nhiều chuyện bên cạnh: "Oh, wow, một chàng trai thật thẳng thắn"

"..."

"Hôm nay anh có thể nghỉ ngơi tại đây, không cần phải lo lắng về vấn đề chi phí" Cô chủ nhà nói với Nisir: "Việc trở về từ hầm ngục cùng với Kharasik đã thể hiện rất rõ năng lực của anh. Kể từ bây giờ chúng tôi sẽ không làm khó anh nữa"

"Hya-!?"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 40. Chị có yêu em không?