Con Đường Đế Vương
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 18: Đột phá vòng vây
Ngay lúc mấy người binh sĩ ở bên cạnh nhịn lại, trong miệng của gã binh sĩ vừa mới nói chuyện, vậy mà phát ra thanh âm mèo kêu. Ngay lập tức, cả đám vô cùng kinh hoảng, bắt đầu ầm ĩ cả lên.
“Thuộc hạ xin lĩnh mệnh!”
“Đi!”
“Tiểu thư…”
“Tướng quân tự mình xem qua đi!”
Vừa nghe đến chỗ này, Ông Ích Khiêm tức thời liền nhịn không được, kích động hô lớn một tiếng.
Cả hai đều bị hù dọa cho mặt mày tái xanh. Thậm chí, đứa hầu gái Kim Liên còn nhịn không được, hai chân đã bắt đầu đánh lên run rẩy, trong miệng liên tục nôn ra mật xanh.
“Chúa… chúa công? Tin tức bên trong là thật?!”
“Đuổi theo, không được để cho bọn họ chạy!”
“Chúa công!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngoài miệng lớn tiếng cười to, nhưng trong bụng Ông Ích Khiêm quả thật so với dưa muối còn chua. Thế nhưng, hơi ngẫm lại một lúc, Ông Ích Khiêm liền cảm thấy bình thường trở lại. Bởi vì, hai người bọn họ là cùng phục vụ cho một vị chúa công. Sau này, chính bản thân hắn cũng không biết chừng được chúa công cứu mạng, còn ban đến cơ duyên cũng không phải không được.
“Kim Liên, em cứ yên tâm đi. Cho dù c·hết, chị cũng sẽ không để em c·hết một mình!”
Mặc dù tình hình chiến trận bên ngoài hiện đang rất loạn, nhưng trong lều trại vẫn có binh sĩ nhanh chân đem hai con chiến mã dắt ra ngoài. Cũng không để cho hai chủ tớ nhà họ Kiều có được thời gian phản ứng, Trần Lâm trực tiếp đem Kiều Nguyệt Nga đặt ở trên một thớt ngựa lớn. Còn đứa hầu gái Kim Liên thì được một binh sĩ ở bên cạnh đem đặt lên trên thớt ngựa còn lại, có hình thể hơi nhỏ hơn.
Chính vì nghĩ như thế, tâm tình của Ông Ích Khiêm rất nhanh liền trở nên thăng bằng. Mà Trần Lâm cũng không biết suy nghĩ ở trong lòng của Ông Ích Khiêm, lúc này hắn vẫn còn đang nghiên cứu mấy tin tình báo mà sáng nay đội thám báo vừa mới thu thập được.
Qua một hồi thật lâu, Ông Ích Khiêm mới lần nữa cẩn thận đem phong thư phong ấn lại, rồi giao cho Trần Lâm.
Ngay sau đó, Trần Lâm cùng với binh sĩ lớn tiếng quát lên, đồng thời đưa tay vỗ mạnh vào trên mông ngựa. Chiến mã b·ị đ·ánh đau, lập tức hí lên một tiếng, sau đó cấp tốc hướng ra bên ngoài chạy đi như tên bắn.
Trần Lâm không chút nghĩ ngợi, liền trực tiếp đưa bức thư qua cho Ông Ích Khiêm xem. Thấy thế, Ông Ích Khiêm hơi có chút giật mình. Nhưng suy nghĩ một hồi, Ông Ích Khiêm vẫn đem phong thư nhận lấy, đồng thời đem phong ấn ở phía trên bức thư mở ra.
Nhìn thấy hai chủ tớ nhà họ Kiều đã cưỡi ngựa đi xa, lúc này Ông Ích Khiêm mới liếc mắt nhìn sang Trần Lâm, hơi thấp giọng hô lên.
Đột nhiên, cái bóng đen biến mất khỏi rừng cây. Ngay sau đó, một nhóm binh sĩ cảm nhận gió lạnh từ phía sau lưng lướt tới. Bọn họ còn chưa kịp làm gì, thức ăn ở trên tay đã biến mất không thấy. Hơn nữa, nồi nước đun sôi ở phía trước mặt cũng loảng xoảng rơi dưới mặt đất.
“Đi, theo ta phá vòng vây xông ra ngoài!”
Trong miệng lớn tiếng kêu gào, nhưng lúc này đã chẳng có ai đáp lại. Hai thớt chiến mã, giống như hai đầu mũi tên lao đi vun vụt, không hề ngừng nghỉ một chút nào.
“Kim Liên, Kim Liên! Em không sao chứ?!”
Nghe thế, nước mặt của đứa hầu gái càng thêm trở nên giàn giụa. Nhưng vào lúc này, một trận âm thanh quát chói tai đột nhiên ở ngay phía trước mặt hai người bọn họ vang lên.
Sau đó, trên mặt mang theo ý cười, Ông Ích Khiêm vô cùng vui sướng sải bước rời đi. Mà nhìn theo bóng lưng của Ông Ích Khiêm, trong lòng Trần Lâm cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Nói như vậy, đám sơn tặc ở trên Hắc Phong sơn đã sớm xảy ra nội loạn. Mà quân của triệu đình cùng với Lang Gia trại đánh nhau? Tốt, thật sự là quá tốt! Ông trời cũng đang muốn giúp chúng ta rồi! Ha ha ha!”
Đang lúc suy nghĩ đến miên mang, đột nhiên một tên thân vệ đi tới, thấp giọng hô lên một tiếng. Nghe thế, Trần Lâm không khỏi ngước đầu nhìn lên. Lúc này, gã thân vệ mới vội vàng đem một bức phong thư, đưa cho Trần Lâm. Vừa nhìn thấy bức phong thư này, Trần Lâm liền nhịn không được cười. Thấy thế, Ông Ích Khiêm không khỏi hiếu kỳ, ghé mắt nhìn sang.
“Tướng quân!”
…
Nghe thế, Trần Lâm cũng không có xoay đầu nhìn lại, mà hắn chỉ tùy tiện đáp lên một tiếng. Sau đó, hắn tự mình dẫn theo một đội thân vệ, trực tiếp c·ướp ngựa, phá vòng vây xông ra bên ngoài.
“Có việc gì chờ rời khỏi nơi này rồi hẵn nói! Người đâu, mau để cho Kiều tiểu thư lên ngựa, ra ngoài!”
Đang lúc nói chuyện, tên binh sĩ này cảm nhận trên đầu vai mình giống như có hơi chút nặng. Nhất thời, trong lòng nảy sinh một cái ý nghĩ vô cùng đáng sợ. Tên binh sĩ lập tức hét lớn lên. Chỉ là, lời mới vừa ra khỏi miệng, dường như bị đồ vật gì đó chặn lại, để cho hắn chỉ có thể phát ra âm thanh ú ớ, mà không cách nào thốt ra thành lợi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đâu đó ở trong rừng cây, một cái bóng đen thấp thoáng ở trên nhánh cây, đôi mắt của nó đen nhánh, lấp lánh áng sao, nhìn ngó về hướng doanh trại.
Chương 18: Đột phá vòng vây
“Ha ha ha, chúa công thật biết nói đùa, thuộc hạ là vì chúa công làm việc. Lý tướng quân gặp họa được phúc, thực lực tăng lên là một điều đáng mừng. Thuộc hạ làm sao lại phải ganh ghét, ghen tị?!”
Trong lòng mặc dù vô cùng hoảng loạn, nhưng ánh mắt của Kiều Nguyệt Nga vẫn không hướng về phía Trần Lâm nhìn lại. Chỉ có điều, bọn họ vừa mới mở ra một con đường máu, lúc này đã bị sơn tặc vây lại, chật như nêm cối.
“Xin chúa công cứ yên tâm, hai người bọn họ đã có người của chúng ta theo ở phía sau. Hiện tại, cả hai đều chạy về hướng tây, còn cách vị trí của chúng ta không đến chục dặm. Hơn nữa, bọn họ đối với kế hoạch lần này của chúng ta hoàn toàn không có một chút nghi ngờ gì. Ngay cả mấy tên hộ vệ trước đây, đều bị chúng ta thu mua được. Hiện giờ, thuộc hạ chỉ đang lo nghĩ, không biết Lý tướng quân đến khi nào mới có thể tỉnh dậy, tiếp tục cùng với chúng ta chinh chiến!”
Nghe được lời này của Ông Ích Khiêm, Trần Lâm không khỏi nhíu mày, lắc đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đây là?!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau theo ta ra ngoài, nhanh!”
Lúc này, thần tình của Ông Ích Khiêm tỏ ra vô cùng nghiêm túc, trong ánh mắt của hắn ẩn giấu vô tận mong đợi, nhìn về phía Trần Lâm.
“G·i·ế·t!”
“Đương nhiên là thật rồi, ta còn có thể làm giả được sao?”
“Tướng…”
Nhìn thấy bộ dáng của Ông Ích Khiêm như vậy, Trần Lâm chỉ im lặng mỉm cười, mà không nói thêm bất kỳ lời gì.
Còn không đợi Kiều Nguyệt Nga lên tiếng mở lời, Trần Lâm đã trực tiếp quát lên, cắt ngang.
“Meo!”
Nhìn thấy bộ dáng của đứa hầu gái lúc này, trong tâm của Kiều Nguyệt Nga cũng rất hoảng loạn. Thế nhưng, nàng không muốn c·hết ở nơi này, càng không thể để cho đám sơn tặc này bắt đi. Chính vì thế, nàng chỉ có thể cố gắng tỏ ra kiên cường, cắn chặt lại hai hàm rang, chậm rãi nói ra.
“Meo ô!”
“Chúa công, vậy tiếp theo chúa công có suy tính thế nào?”
“Việc này, ta đã có quyết định. Tạm thời, để cho các tướng sĩ nghỉ ngơi một đêm. Sáng sớm ngày mai, toàn quân nhổ trại, hướng về phía tây xuất phát!”
“Tình huống như thế nào rồi?! Có tìm được hai người bọn họ hay không?!”
“Chúa công!”
Kẻ trước vừa mới ngã xuống, kẻ sau đã xông lên. Mùi máu tanh nồng nặc xông lên đến tận mũi. Cho dù đã được rất nhiều binh sĩ bảo vệ ở xung quanh, nhưng hai chủ tớ nhà họ Kiều làm gì đã từng chứng kiến tình cảnh máu me kinh khủng như vậy?
Mới đầu, Ông Ích Khiêm cũng không có cảm giác gì, nhưng đọc qua một lúc, b·iểu t·ình trên khuôn mặt của Ông Ích Khiêm càng lúc càng thêm trở nên kh·iếp sợ.
“Chúa công!”
Vừa thấy Trần Lâm chạy mất, đám sơn tặc của Lang Gia trại tức thì nổi giận đùng đùng, liên tục hò reo, đuổi sát theo ở phía sau lưng. Cứ như thế, một đoạn người ngựa hơn mấy trăm, bị gần ngàn tên sơn tặc đuổi theo không bỏ. Lại trải qua một ngày một đêm liên tục chạy trốn, rốt cuộc Trần Lâm mới có thể đem đám sơn tặc của Lang Gia trại đuổi theo ở phía sau cắt ra. Sau đó, nhóm người Trần Lâm tìm được một chỗ sơn trại đã bị bỏ hoang, bắt đầu dựng trại nấu cơm, rồi lưu lại ở trên sơn trại này một đêm.
Phía bên kia, đám sơn tặc cũng không chịu yếu thế. Hai bên liên tục đụng vào nhau, tiếng la g·iết cùng với âm thanh v·ũ k·hí v·a c·hạm không ngừng truyền ở bên tai, chiến đấu diễn ra vô cùng ác liệt.
Trời tối, gió đêm lành lạnh, bên ngoài trướng bồng treo đầy ngọn đuốc, vài nhóm binh sĩ tụ tập vào chung một chỗ, trên nồi hơi nước bốc lên từng đợt, mùi thơm thức ăn cùng với âm thanh nhai nuốt không ngừng vang lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Xảy ra chuyện gì? Thức ăn của tôi đâu mất rồi?!”
Âm thanh này giống như có ma lực, để cho cả hai người chủ tở đều không khỏi tỉnh hồn lại. Đợi cho ánh mắt của hai người bọn họ dừng ở trên người của một gã thiếu niên mặc chiến giáp, tay cầm trường kiếm, toàn bộ thân hình đều bị máu tươi nhuộm đỏ. Lúc này, cả hai mới hoảng sợ giật mình, đồng thời theo tiếng bước chân của đám binh sĩ, vội vàng hướng về phía thiếu niên nhanh chóng chạy tới.
“Tạm thời ta cũng không có cách nào xác định được. Nhưng theo tình huống hiện tại, vài ba hôm nữa Lý tướng quân sẽ tỉnh lại. Hơn nữa, ta sợ là đến lúc đó tướng quân sẽ có không ít ghen tị!”
Lúc này, cả người Ông Ích Khiêm toàn thân trên dưới đều nhiễm đầy bùn đất, trên mặt còn mang theo một ít v·ết m·áu đã khô cứng đi tới trước mặt Trần Lâm, hơi thấp người khom xuống.
“Tiểu Triệu, cậu làm sao thế? Tự dưng trợn mắt lên nhìn bọn ta làm gì?!”
Càng nói vẻ mặt của Ông Ích Khiêm càng thêm kích động. Đến cuối cùng, vị tướng quân này rốt cuộc cũng nhịn không được, cất tiếng cười to.
Ngay vào sáng sớm hôm sau, lại có nghĩa quân lục tục chạy đến. Ban đầu quân số chỉ hơn mấy trăm, qua hơn nửa ngày số lượng đã vượt hơn ba bốn ngàn, gần bằng quân số của một quân đoàn mà Trần Lâm tự mình triệu hoán ra ngoài.
Chỉ trong một đêm, toàn bộ doanh trại đều bắt đầu trở nên hỗn loạn tưng bừng.
“Không tốt, nơi này có đồ vật không sạch sẽ! Nhanh, đi thông tri tướng quân cùng với chúa công!”
“Tiểu… tiểu thư, chúng ta… chúng ta có phải sẽ c·hết ở nơi này đúng không?!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.