Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 19: Tiếng mèo kêu lúc nửa đêm

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 19: Tiếng mèo kêu lúc nửa đêm


“Vâng, thưa chủ nhân!”

Chương 19: Tiếng mèo kêu lúc nửa đêm

Chỉ có điều, lần nữa nghĩ đến việc này, đầu óc của Trần Lâm liền trở nên đau nhức vô cùng, để hắn cũng không dám tiếp tục suy nghĩ quá nhiều, mà chỉ có thể bình tĩnh dùng lấy ánh mắt quan sát trên người của sủng vật mà mình vừa mới thu phục được.

Trần Lâm nhìn ra lo lắng ở trên khuôn mặt của mọi người, thế nên hắn mới vội vàng lên tiếng giải thích.

Chỉ có điều, bây giờ Trần Lâm đã không có thời gian để ý đến những việc như vậy. Ánh mắt của hắn gắt gao nhìn về phía mặt đất dưới chân, trong con ngươi hiện lên đầy ánh sáng.

“Người đâu, nhanh đuổi theo chúa công. Nhớ rõ, tất cả đều không được vận dụng chân khí, càng không thể để lộ ra huyết khí bên ngoài.”

“Lại đây!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong lúc đang thiu thiu ngủ, đột nhiên nghe có âm thanh gì đó truyền ở bên tai. Lúc này, Trần Lâm mới bừng giấc tỉnh dậy, liếc mắt nhìn sang bốn phía xung quanh. Thế nhưng, trong phòng tĩnh lặng không một bóng người, bên ngoài vẫn là màn đêm đen kịt, không có ánh trăng.

Nhưng âm thanh này của nó, quả thật so với trẻ con ba tuổi còn không cách nào lưu loát bằng.

"Chúa công!"

Nhìn thấy đan dược phóng tới trước mặt, Huyễn Ảnh Thú hoàn toàn không có một chút chần chừ nào. Nó trực tiếp há miệng, đem hai viên đan dược nuốt vào trong bụng.

Thấy vậy, trong lòng Trần Lâm càng thêm kiên định, rõ ràng. Hắn không có do dự chút nào, liền đem hai viên Huyết Khí đan ném qua cho Huyễn Ảnh Thú.

Ngay sau khi thi pháp thành công, Trần Lâm mới lớn tiếng hô lên. Lập tức, thân hình của Huyễn Ảnh thú, từ trên bộ xương trắng cấp tốc hướng về phía hắn phóng qua.

Ý nghĩ này vừa mới lóe lên, Ông Ích Khiêm liền cấp tốc hướng về phía bên ngoài cửa phòng hô hoán.

Không biết vì sao, trong đầu của Trần Lâm đột nhiên lóe lên một cái ý nghĩ như vậy. Ngay sau đó, hắn cũng nhịn không được, vội vàng hướng về phía Ông Ích Khiêm hô lên.

“Nhanh, cho người qua đây, đem Huyễn Ảnh Thú bắt lại cho ta!”

"Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?!"

Từ bên trong ngực áo, Trần Lâm nhanh chóng lấy ra hai khỏa Huyết Khí đan, là đan dược mà hắn thu được ở trên người mấy tên thủ lĩnh sơn tặc. Mặc dù, đây chỉ là một viên đan dược thứ phẩm, còn chứa rất nhiều tạp chất, đối với người luyện võ tuyệt đối không phải là đồ tốt lành gì. Nhưng Trần Lâm biết rõ, hai viên đan dược này lại đối với ma thú, nhất là Huyễn Ảnh Thú càng thêm có sức hấp dẫn.

Ông Ích Khiêm vừa nói vừa đưa tay chỉ lên trên đầu vai của Trần Lâm, lúc này đang có một con mèo đen ngồi chễnh chệ ở phía trên, ánh mắt của nó to tròn, sâu thẳm như vực sâu không đáy, cùng với hàm răng sắc nhọn, lóe lên từng trận hàn quang lạnh đến thấu xương.

Chỉ là, bình thường loài Huyễn Ảnh thú này chỉ sống đơn độc một mình, cũng rất khó để sinh sản ra đời sau.

Một đám thân vệ cùng với binh sĩ của Thần Cơ Doanh, cấp tốc theo hướng rừng cây lao đi, chạy đuổi theo phía sau lưng của Trần Lâm.

Vừa mới dứt lời, thân hình của Trần Lâm đã tức tốc, hướng về phía Huyễn Ảnh Thú đuổi theo. Mà Ông Ích Khiêm thì phải qua một lúc thật lâu mới kịp phản ứng lại. Đồng thời, đáy mắt của hắn lộ ra kh·iếp sợ không thôi.

"Thế nào?"

“Không được, không thể để cho chúa công mạo hiểm đuổi theo Huyễn Ảnh Thú một mình như vậy.”

Vừa rồi, hắn cũng không biết vì sao mình lại hiểu được thuật ngự thú, còn có đương phương pháp giam giữ, cầm cố linh hồn của Huyễn Ảnh thú.

Thế nên, trải qua vô số năm loài Huyễn Ảnh thú đã rất ít khi xuất hiện ở trong nhân gian. Lần này, Trần Lâm quả thật là rất may mắn, mới có thể đem Huyễn Ảnh thú thu phục được. Hơn nữa, đây chỉ là một con non, cũng chưa có triệt để trưởng thành. Nếu không, cho dù Trần Lâm có là cường giả cấp bậc Đại Thánh, cũng không nhất định có thể đem nó thu phục.

“Ý ngươi là? Nơi này có một mỏ linh thạch. Hơn nữa, bên trong còn có một đầu Địa Long rất lợi hại. Nó còn mấy lần đem ngươi đuổi đi?!”

"Khởi bẩm chúa công, việc là thế này…” (đọc tại Qidian-VP.com)

Thế nhưng, lời của Ông Ích Khiêm chỉ nói được một nửa, tiếng kêu vô cùng hoảng sợ của con mèo đen đã bắt đầu vang lên.

Ngay vào lúc này, âm thanh của mấy người Ông Ích Khiêm từ phía xa xa truyền đến. Đợi cho bọn họ nhìn thấy Huyễn Ảnh thú ngồi ở trên vai Trần Lâm gục đầu xuống ngủ gậc, cả đám đều sợ hãi đến tròng mắt đều muốn trợn trừng ra ngoài.

Trần Lâm cũng chỉ chờ đợi có như vậy. Hai tay hắn đột nhiên bấm pháp quyết, đồng thời trong miệng nhanh chóng phun ra hai ngụm tinh huyết. Ngay sau đó, một trận hoa văn vô cùng kỳ dị, ở trong lòng bàn tay của Trần Lâm phát sáng lên. Cùng lúc đó, một luồng sức mạnh thần bí từ trong cơ thể của Trần Lâm cấp tốc tuôn ra, hướng về phía Huyễn Ảnh thú, lúc này vẫn còn đang nhấm nuốt đan dược, phóng tới.

Thế nhưng, chỉ trong tích tắc, hắn liền cảm nhận được một cỗ cảm giác cực kỳ nguy hiểm, để cho da đầu của hắn đều muốn nổ tung lên. Ngay sau đó, một cái bóng đen vồ tới, như muốn bắt lại đầu tóc của hắn.

Thấy bộ dáng khác thường của Trần Lâm, đám người Ông Ích Khiêm mới vội vàng hỏi thăm. Đồng thời, ánh mắt hơi liếc xuống, nhìn phía dưới chân của mình. Chỉ có điều, nhìn một hồi lâu, bọn họ làm như thế nào cũng không phát hiện ra đồ vật gì. Ngoại trừ, nơi này hơi có nhiều bộ hài cốt, không biết là của đám ma thú nào lưu lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trần Lâm mặc dù không biết Ông Ích Khiêm vì sao lại tỏ ra hoảng sợ như vậy, còn chỉ lên trên bả vai của mình.

Thấy Ông Ích Khiêm đang nói chuyện đột nhiên dừng lại, hơn nữa biểu hiện hơi có chút khác thường. Lập tức, sắc mặt của Trần Lâm liền trở nên trầm xuống.

“Chúa công!”

“Chuyện gì?!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Quả thật, ngoại trừ một chút năng lực vô cùng đặc thù, bề ngoài của Huyễn Ảnh thú cũng rất dễ nhìn. Hơn nữa, kích thước của nó không lớn, chỉ tương đương với một con mèo nuôi ở trong nhà.

“Meo!!!”

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của Ông Ích Khiêm hơi có chút lơ đễnh nhìn về phía trên bờ vai của Trần Lâm. Vừa rồi còn không có phát hiện ra thứ gì, lúc này hai mắt của Ồng Ích Khiêm bỗng dưng trừng lớn, vẻ mặt tỏ ra vô cùng hoảng sợ.

“Meo ô!!!”

Sau đó, thân hình của nó cấp tốc, hướng về phía bên trong rừng cây lao nhanh đi. Lúc này, Trần Lâm rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ, đồ vật vừa mời ngồi ở trên người của mình, hóa ra lại là một con linh miêu.

Chỉ là, vừa thấy được động tác của nó, Trần Lâm tức thì mở miệng lên cười.

Quả nhiên, vừa mới nhìn thấy Trần Lâm đem hai viên Huyết Khí đan lấy ra, ánh mắt của Huyễn Ảnh Thú tức thì tập trung nhìn ở trên tay hắn. Chỉ có điều, vẻ mặt của nó vô cùng cảnh giác, cũng không trực tiếp tới gần Trần Lâm, vẫn giữ một đoạn khoảng cách nhất định.

“Ta biết, ngươi có thể nghe hiểu được tiếng nói chuyện của ta. Đây là hai khỏa Huyết Khí đan, ta có thể đem nó tặng cho ngươi. Nhưng mà, ngươi sau này cần phải nghe theo lởi của ta. Như vậy, tương lai ta còn có thể cung cấp cho ngươi thêm nhiều đồ tốt hơn. Thậm chí, ta có phương pháp đem huyết mạch ở trong cơ thể của ngươi một lần nữa thức tỉnh. Đến lúc đó, ngươi không chỉ có thể tiến hóa trở thành Huyễn Ma Thú. Ngươi còn có thể đột phá đến Đế cảnh!”

Cảm nhận được lực lượng linh hồn của mình cùng với Huyễn Ảnh thú đã được trói chặt, lúc này trong lòng Trần Lâm không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Ngay vào lúc này, Ông Ích Khiêm có chút vội vàng đi đến, dừng lại ở bên ngoài của phòng của Trần Lâm hô lên. Nghe được âm thanh của Ông Ích Khiêm, Trần Lâm mới đứng dậy, đem cửa phòng mở ra.

Mà lúc này, Trần Lâm đã rời xa doanh trại hơn mấy chục dặm. Mặc dù của Huyễn Ảnh Thú cực kỳ nhanh. Thế nhưng, Trần Lâm vẫn luôn một mực đuổi theo ở phía sau lưng của nó. Mãi cho đến một chỗ mộ địa, thân hình của nó mới dừng lại, ánh mắt mang theo mấy phần cảnh giác, nhìn về phía Trần Lâm.

“Chúa công, thế nào?!”

Ngay lập tức, một cỗ sức mạnh thần bí đem cơ thể của Huyễn Ảnh thủ vây nhốt ở bên trong. Đồng thời, một loại lực lượng vô cùng kỳ dị đem linh hồn của nó cùng với Trần Lâm trói chặt. Hơn nữa, loại lực lượng này, không chỉ để cho Huyễn Ảnh thú cảm thấy vô cùng sợ hãi. Nó còn cảm giác, sâu trong linh hồn của mình, dường như bị gieo xuống thứ gì, để nó đối với Trần Lâm không có một chút năng lực phản kháng.

“Không cần phải sợ, hiện tại nó đã là sủng vật của ta. Từ đây về sau, nó sẽ không làm hại các ngươi nữa!”

“Chúa công, đừng!”

Đến lúc này, Trần Lâm làm sao không nghĩ ra được, đây là đang có đồ vật không được sạch sẽ xuất hiện ở trên người của mình. Ngay lập tức, theo một loại phản xạ tự nhiên, Trần Lâm đem toàn bộ huyết khí ở trong cơ thể của mình, phát tán ra ngoài.

Nhưng mà, đừng nhìn bộ dáng vô hại của nó lúc này, liền nghĩ rằng thứ sinh vật này không có chút nào đáng sợ. Đây là Huyễn Ảnh thú, nó có thể dễ dàng đánh cắp ký ức của bất kỳ sinh vật gì. Thậm chí, cho đến lúc c·hết kẻ bị nó đánh cắp ký ức cũng không có cách nào phát hiện ra được.

Nhưng vừa thấy Trần Lâm làm như vậy, Ông Ích Khiêm đã vô cùng hoảng sợ, hô lên.

Nhưng vào lúc này, trong đầu của Trần Lâm đột nhiên truyền đến âm thanh của Huyễn Ảnh thú. Nghe được nó tự lẩm bẩm ở trong đầu, Trần Lâm có chút kinh ngạc, nhìn về phía mặt đất ở dưới chân mình.

"Chúa... chúa công, trên đầu vai của ngài..."

Huyễn Ảnh thú giống như không có một chút cảm giác gì, nó vẫn thản nhiên ngồi ở phía trên một bộ xương cốt, đem đan dược nuốt vào. Ngay lúc ánh sáng từ trên cơ thể của Trần Lâm muốn phủ xuống, đem cơ thể của Huyễn Ảnh thú bao vào bên trong. Lúc này, nó mới nhấc người, dự định phóng đi.

“Còn muốn chạy đi nơi nào, mau thu lại cho ta!” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Vâng, thưa tướng quân!”

Mà nghe được lời này của Trần Lâm, cả đám lại một lần nữa trợn to hai mắt, so với vừa rồi càng thêm kh·iếp sợ hơn gấp vạn phần.

“Không đúng, đây cũng không phải là mèo rừng? Nó chính là Huyễn Ảnh Thú!”

“Ừm?!”

Với lại, đây là một loại sinh vật cực kỳ khát máu. Sau khi đem ký ức của con mồi đánh cắp, nó sẽ hút khô toàn bộ tinh huyết ở trên người của đối phương. Chính vì thế, ở trong các câu chuyện truyền miệng mà nhân gian lưu truyền, đây chính là loại sinh vật biểu tượng cho sự tà ác.

Trong đầu của Trần Lâm lúc này đang cùng với Huyễn Ảnh thú giao lưu. Nghe được lời hỏi thăm của Trần Lâm, Huyễn Ảnh thú mới yếu ớt đáp lại.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 19: Tiếng mèo kêu lúc nửa đêm