Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 30: Chạy trốn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 30: Chạy trốn


“Tướng quân, chớ có nói như thế. Chuyện này, ta cũng không có trách tội tướng quân!” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Được rồi, các vị tướng quân cũng không cần phải câu nệ như vậy. Ta hiện tại chỉ có một yêu cầu duy nhất, hy vọng là các vị tướng quân hãy nghe cho rõ ràng.”

Nghe hỏi đến, Huyết Ảnh rất nhanh liền lên tiếng đáp lại. Chỉ có điều, âm thanh của nó hơi có vẻ không được tình nguyện, bộ dáng cũng rất lười biếng. Thấy thế, Trần Lâm không khỏi đen mặt lại, vội vàng từ bên trong chiếc nhẫn trữ vật, lấy ra một khỏa đan dược ném qua cho nó.

“Tiểu thư, em không muốn c·hết!”

“Vì chúa công, nguyện c·hết cũng không lùi bước!”

Dứt lời, hắn liền trực tiếp đem Huyết Ảnh thú ném ra bên ngoài. Nhưng mà, phản ứng của Huyết Ảnh thú cũng cực nhanh. Chỉ thoáng một chút, thân ảnh của nó lập tức biến mất ở trong tầm mắt của Trần Lâm.

“Yêu cầu của ta rất đơn giản, ta muốn các vị tướng quân có thể trong thời gian ngắn nhất, đem toàn bộ binh sĩ của mình tập hợp lại, cùng ta thẳng tiến về hướng Thập Vạn Đại Sơn!”

Thấy thế, Trần Lâm không khỏi phất phất tay, mỉm cười.

Lúc này, ngồi ở bên trong trướng bồng của Trần Lâm, ngoại trừ Ông Ích Khiêm còn có Nguyễn Khoái cùng với mấy vị phó tướng tụ tập ở xung quanh. Người vừa lên tiếng nói chuyện, hiển nhiên chính là Nguyễn Khoái, tạm thời có được thực lực mạnh nhất trong quân.

Mệnh lệnh của Trần Lâm vừa đưa ra, tất cả mọi người đều lần nữa đồng thanh đáp lại.

Đang cưỡi ở trên lưng Độc Giác Thú, sắc mặt của Kiều Nguyệt Nga hơi có chút trắng bệch, hướng về phía Trịnh Sâm, một bên chạy vội, một bên liên tục phóng thích ra công kích, đem đám ma thú ở phía sau lưng ngăn chặn.

“Lý tướng quân, tới đây!”

“Trong này là một trăm khỏa Hóa Huyết đan cùng với mười viên Khai Mạch đan, là ta ban tặng cho các tướng sĩ của Dũng Nghĩa quân. Mặc dù, chuyển lần trước xảy ra ở Hắc Sơn trại, để ta đối với các ngươi hơi có chút thất vọng. Nhưng dù sao, các ngươi cũng là người theo ta cho đến nay lâu nhất. Thế nên, số đan dược này là ta tạm thời tăng cho các ngươi, để cho các ngươi đem thực lực của mình tăng lên. Tất nhiên, ta cũng rất hy vọng, các tướng sĩ của Dũng Nghĩa quân, có thể vì ta mà lập nên đại công!”

“Mạt tướng thay mặt cho năm ngàn Dũng Nghĩa quân, tạ ơn chúa công!”

“Thế nhưng, thực lực của ta có hạn, thế lực của chúng ta vẫn còn quá mức nhỏ yếu. Thế nên, ta tạm thời không có cách nào lấy ra đồ vật gì quá tốt để tặng cho các ngươi. Hiện tại, nơi này của ta còn có mấy khỏa đan dược, là hai trăm khỏa Hóa Huyết đan cùng hai mươi khỏa Khai Mạch đan, mỗi quân sẽ được chia ra một phần, hy vọng là các ngươi chớ có chê ít!”

“Các ngươi cứ yên tâm, mặc dù con vật nhỏ này hơi có chút xảo trá, nhưng nó cùng với ta đã có khế ước ràng buộc, trừ phi là nó tình nguyện tìm c·hết, còn không thì cũng không có cách nào trốn thoát khỏi dò xét của ta!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghe nhắc đến việc này, Nguyễn Khoái cũng không có tiếp tục dây dưa nữa, trực tiếp từ bên hông lấy ra một túi trữ vật, dùng hai tay dâng tới trước mặt của Trần Lâm.

“Chúa công!”

“Nguyện nghe chúa công phân phó!”

Hơn nữa, đây là q·uân đ·ội do Trần Lâm đầu tiên triệu hoán đến, thực lực của bọn họ bởi vì hắn cũng chịu ảnh hưởng không nhỏ. Toàn bộ hơn ngàn tên Dũng Nghĩa quân, trong đó ngoại trừ Lý Ông Trọng tự mình thức tỉnh huyết mạch, lại mượn nhờ đan dược mà Trần Lâm cung cấp, hiện tại cũng đã đột phá đến Khai Mạch cảnh tầng thứ hai, thì tất cả đều có cảnh giới rất thấp. Trong đó, mấy vị doanh trưởng cũng chỉ vừa mới đột phá đến Hóa Huyết cảnh một tầng, so với người của Thánh Dực quân rõ ràng kém xa, không bằng.

“Các vị tướng quân, nếu như huyết thú đã xuất hiện, mảnh đại lúc này tất nhiên là gặp phải tai họa ngập trời. Chính vì thế, ta có một chút ý nghĩ, không biết là các vị tướng quân có chịu lặng nghe hay không?!”

“Ừm, nói như vậy, tướng quân cũng không có cách nào xâm nhập được vào bên trong khoáng mạch?”

Sau khi phất tay ra hiệu cho đám tướng sĩ của Dũng Nghĩa quân đứng dậy, lúc này Trần Lâm mới chuyển giọng, hướng về phía các tướng sĩ của Thần Cơ Doanh cùng Thánh Dực quân hô lên.

“Cút đi cho ta!”

“Ngao!”

Vừa đem đan dược đưa ra, Trần Lâm vừa cố ý dùng lời nói để uy h·iếp Huyết Ảnh. Thế nhưng, bộ dáng của nó lúc này chẳng có chút nào sợ hãi, ngược lại còn mang theo mấy phần hưởng thụ, gặm lấy đan dược, điên cuồng cắn nuốt.

“Cự Lộc tướng quân, dân theo năm trăm binh mã, nhanh chóng dẹp yên bầy thú. Tất cả các tướng sĩ còn lại, ngoại trừ Khiêm tướng quân cần phải ở lại điều dưỡng thương thế, toàn bộ đều theo ta ra ngoài, đón người của Kiều gia!”

P/s: Chương hôm nay hơi nhiều, nên đăng trễ một xíu, cầu các vị đại hiệp tặng hoa đề cử, tặng phiếu đánh giá! Đa tạ! Đa tạ!

Lời này của hắn vừa mới nói ra, tức thì cả đám tướng lĩnh đều đồng thanh đáp lại.

Lúc này, tất cả các tướng sĩ đều không khỏi đưa mắt nhìn về phía Trần Lâm, vẻ mặt tràn đầy ngóng trông.

Nghe được báo cáo của Nguyễn Khoái, lông mày của Trần Lâm hơi có chút nhăn lại.

“Chúa công, chuyến này thuộc hạ cùng với các binh sĩ phía dưới khai thác được hơn năm trăm cân hạ phẩm linh thạch, còn có hai mươi tám cân trung phẩm linh thạch. Tất cả đều được đặt ở nơi này!”

Hơn ngàn tướng sĩ đồng thanh hô lên, khí thế cao đến ngất trời. Mà đám tướng sĩ của Thần Cơ Doanh, Thánh Dực quân cũng đều hướng ánh mắt nhìn về phía đám người Dũng Nghĩa quân, trong con ngươi mang theo vẻ đầy hâm mộ. Tất nhiên, bọn họ cũng không đối với đám tướng sĩ của Dũng Nghĩa quân sinh ra ghen tị. Dù sao, bọn họ cũng không so được với Dũng Nghĩa quân đến sớm. Hơn nữa, ở trong lòng bọn họ Trần Lâm vẫn luôn là một vị thần linh, được tất cả các tướng sĩ vô cùng ngưỡng mộ.

Đang lúc nói chuyện, cánh tay của Trịnh Sâm lúc này đột nhiên bị một căn độc tiễn phóng tới, để hắn không khỏi kinh hô một tiếng. Đồng thời, phía trên bầu trời lúc này tụ tập gần trăm đầu hắc nha, mỗi một con quạ đen đều lộ ra móng vuốt vô cùng sắc bén, nhanh chóng hướng về phía đám người nhà họ Kiều lao vụt xuống.

Sau đó, âm thanh của Trần Lâm mới lần nữa chậm rãi nói ra.

“Chúa công, không biết ngài gọi ta đến là có việc gì?!”

Thấy thế, Trần Lâm không khỏi nổi giận, quát lên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nói xong, Trần Lâm đã từ trên chỗ ngồi của mình đi xuống. Mà Trần Cự Lộc nhận được nhiệm vụ do Trần Lâm giao phó, cũng không dám chậm trễ, vội vàng lĩnh mệnh, điểm binh đi ra bên ngoài.

Mà Nguyễn Khoái bởi vì lần này tự mình dẫn theo năm ngàn Thánh Dực quân đến đầu nhập vào trong q·uân đ·ội của Trần Lâm, mặc dù trải qua một hồi chiến đấu, hàng ngũ của bọn họ vẫn còn tương đối chỉnh tề, chỉ hơi thoáng điều chỉnh một chút, năm ngàn quân Thánh Dực đã tập hợp ở trước mắt của Trần Lâm.

Ngay sau đó, mỗi một vị tướng quân đều cấp tốc trở lại quân doanh của mình, đem các tướng sĩ dưới quyền tụ tập, đứng thành từng hàng xếp ở bên ngoài doanh trại.

Lúc này, bên ngoài Ma Thú Sơn Mạch, trên một chỗ bình nguyên rộng lớn, một nhóm người ngựa, bộ dáng vô cùng chật vật, đang liên tục thúc ngựa, hướng về phía trước lao nhanh đi. Phía sau lưng của bọn họ, là một bầy hơn trăm đầu ma thú, mỗi một con ma thú đều lộ ra dáng vẻ tức giận, dường như không g·iết c·hết bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Mặc dù mấy ngàn tướng sĩ, muốn chia ra mấy trăm khỏa đan dược cũng không đủ dùng. Nhưng đây đối với mỗi người tướng sĩ mà nói, quả thật so với kim ngân tài bảo còn muốn tốt hơn gấp trăm ngàn lần.

“Tất nhiên, các tướng sĩ của Dũng Nghĩa quân có công, người của Thần Cơ Doanh cũng không phải không ra sức. Hơn nữa, năm ngàn tướng sĩ của Thánh Dực quân cũng thể hiện rất tốt, ta đối với tất cả các ngươi đều vô cùng hài lòng. Chính vì thế, lần này không chỉ Dũng Nghĩa quân được ban thưởng, mà hai quân Thần Cơ cùng Thánh Dực cũng được ban tặng đan dược!”

“Phần thưởng ta đã phân phát, hiện tại, tất cả các tướng sĩ đều nghe lệnh, nhổ trại, rút quân, thắng tiến về hướng Thập Vạn Đại Sơn! Xuất phát!”

Nhìn ra được điều này, trong lòng Trần Lâm hơi thoáng suy tư. Sau đó, hắn mới kiểm tra lại số đan dược lần trước mua được ở trong cửa hàng của hệ thống.

Lần này, bầu không khí trở nên vô cùng im lặng, ngay cả một tiếng kim rơi cũng nghe đến cực kỳ rõ ràng.

Nhìn thấy một màn này, hai bên tướng sĩ, rốt cuộc cũng có người nhịn không được hô lên. Quay đầu lại, nhìn thấy là Ông Ích Khiêm cùng với Lý Ông Trọng đang lo lắng nhìn về phía mình, Trần Lâm tức thì phì cười, đáp lại.

Hiệu lệnh vừa ra, hơn vạn tướng sĩ nhất tề chuyển động, khí tức phát tán ra, dọa lui tất cả ma thú, không dám nửa bước tới gần.

“Ồ!”

Nghe được âm thanh của người này, Trần Lâm liền vội vàng thu hồi lại tinh thần. Sau đó, ánh mắt của hắn nhanh chóng nhìn về phía đối phương.

“Khởi bẩm chúa công, vừa rồi có quân thám báo đưa về tin tức, cách chỗ chúng ta đóng quân hơn trăm dặm, có một cỗ ma thú đang xông tới. Hơn nữa, trong đó còn có một nhóm nhân loại, nhìn theo phục sức rất có thể là người của Kiều gia, đang bị bầy ma thú này đuổi g·iết!”

Lời này của Lý Ông Trọng vừa mới nói ra, hơn ngàn tướng sĩ của Dũng Nghĩa quân đứng ở phía sau lưng hắn, lúc này cũng vội vàng quỳ rạp xuống, hô lớn.

“Xin chúa công thứ lỗi, thuộc hạ thật sự không có cách nào tiến vào bên trong!”

“Tạ ơn chúa công!”


“Chúng thuộc hạ, xin tuân lệnh chúa công!”

Lúc này, vẻ mặt của Nguyễn Khoái cũng tràn đầy áy náy, hướng về phía Trần Lâm chắp tay, cúi đầu nhận lỗi.

“Vì chúa công, nguyện c·hết cũng không lùi bước!”

“Chúa công, thuộc hạ có việc quan trọng cần đến bẩm báo!”

“Nhanh lên, đuổi theo phía sau lưng của nó. Nếu như ngươi để cho nó chạy trốn, lần sau cũng không cần dùng đến đan dược nữa!”

Nói xong, Trần Lâm cũng không để ý đến ánh mắt của đám tướng sĩ nữa, hắn lúc này mới quay sang nhìn về phía Nguyễn Khoái, cùng với mấy vị tướng lĩnh đứng ở hai bên, thấp giọng nói ra.

Nói xong, Trần Lâm lại một lần nữa quay sang, nhìn về phía Nguyễn Khoái.

Trong lúc Trần Lâm đang rầu rĩ không vui, lúc này bên ngoài đột nhiên có người tiến đến, sau đó người này thấp giọng hô lên.

Nhìn thấy túi trữ vật cầm ở trên tay, lại nghe được mấy lời này của Trần Lâm, trong lòng Lý Ông Trọng thoáng chốc có chút xấu hổ, lại vô cùng cảm động vội vàng quỳ xuống, đáp lại.

“Tiểu thư, cũng sắp đến rồi. Xin tiểu thư cố gắng một chút… a…”

“Trịnh thống lĩnh, khoảng cách còn bao xa nữa. Cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sợ là không có cách nào chạy thoát!”

“Có việc gì?!”

"Thế nào? Ngươi có thể cảm nhận được vị trí của nó hay không?”

Thông qua khế ước, Trần Lâm có thể cảm ứng được bên trong linh hồn của Huyết Ảnh hơi có đôi chút biến hóa. Thế nên, lúc này hắn mới thấp giọng, lên tiếng hỏi thăm.

Nhìn phản ứng của bọn họ như vậy, trong lòng Trần Lâm cảm thấy mừng rỡ không thôi. Đồng thời, hắn cũng phất phất tay, ra hiệu cho mọi người rồi nói.

“Chúa công, thuộc hạ đã cho người dò xét qua, nơi này đến gần với Ma Thú Sơn Mạch, bên trong ẩn chứa mấy cỗ thế lực không nhỏ, tất cả đều do một đám thú vương, đột phá đến cấp năm trấn giữ. Hơn nữa, chỗ linh mạch mà lần trước chúa công để cho thuộc hạ dò xét, bên trong có một cỗ lực lượng vô cùng nguy hiểm. Nếu như chỉ khai thác linh thạch ở bên ngoài, thì hoàn toàn không có vấn đề gì.”

Ngay sau đó, mấy ngàn binh sĩ của Thần Cơ Doanh cũng tụ vào một chỗ. Chỉ có Dũng Nghĩa quân, bởi vì trước đó ở trên Hắc Sơn trại b·ị đ·ánh tan, hiện tại chỉ còn lại lác đác không có mấy người, gộp chung vào một chỗ, quả thực so với Thánh Dực quân cùng Thần Cơ Doanh tỏ ra thua kém quá nhiều.

Vừa nghe đến việc này, Trần Lâm liền đề cao lên tinh thần. Sau đó, hắn cũng nhịn không được, vội vàng quay sang nhìn về phía các tướng lĩnh bên dưới, nhanh chóng truyền đạt mệnh lệnh.

Vừa nghe Trần Lâm nói thế, lúc đầu còn hơi có chút nho nhỏ thất vọng, lúc này cả đám tướng sĩ của Thần Cơ Doanh cùng với Thánh Dực quân đều hướng về phía Trần Lâm, đồng thanh hô lên.

Cầm túi trữ vật ở trên tay, trong lòng Trần Lâm hơi thoáng có chút buồn rầu. Mặc dù một ngày khai thác nhiêu đó linh thạch cũng không phải ít, nhưng bởi vì hệ thống có chút thay đổi, để hắn từ chỗ linh thạch đổi ra điểm tích lũy bị giảm xuống rất thấp. Hiện tại, cho dù giá cả ở trong cửa hàng của hệ thống cũng theo đó hạ xuống, nhưng rõ ràng so với giá trị ban đầu vẫn cao hơn không ít.

Trong lòng Lý Ông Trọng hơi có chút hồi hộp, hắn cũng không rõ vì sao Trần Lâm lại gọi mình vào lúc này. Thế nhưng, còn không đợi cho Lý Ông Trọng có được thời gian suy nghĩ quá nhiều, Trần Lâm đã từ bên trong ô vật phẩm của hệ thống, lấy ra một túi trữ vật, ném qua cho Lý Ông Trọng, rồi nói.

Đứa hầu gái Kim Liên vừa thấy một màn như vậy, bị dọa cho hoa dung thất sắc. Mà Kiều Nguyệt Nga, lúc này cũng một mặt bi ai, hai mắt liền tục nhắm nghiền lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hôm nay đã là ngày thứ hai Trần Lâm dẫn quân rời khỏi sơn trại bỏ hoang, thẳng tiến về phía sơn cốc, vị trí lần trước Ông Ích Khiêm đã để nghị để cho hắn dựng trại đóng quân, xây dựng lực lượng.

“Đúng rồi, lần này không biết tướng quân khai thác được nhiều ít linh thạch?!”

Chương 30: Chạy trốn (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 30: Chạy trốn