Con Đường Đế Vương
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 31: Gặp lại Kiều Nguyệt Nga
"Thực sự xin lỗi, vừa rồi quá mức cấp bách, là ta đã thất lễ!"
"Tiểu thư, vừa rồi đám thuộc hạ của ta không có làm cho tiểu thư cảm thấy kinh sợ đấy chứ?!"
Ngay vào lúc này, một gã hộ vệ đứng ở một bên, vội vàng đi tới đem tình huống của Độc Giác Thú nói ra.
Ầm!
Mà lúc này, ở sâu bên trong một chỗ huyệt động, cách đám người Trần Lâm chừng hơn van dặm về phía tây, thân ảnh của Huyết Nô hơi có chút chật vật hiện ra. Trên người của hắn lúc này mơ hồ có thể thấy được dáng vẻ hư nhược, hai bên hốc mắt còn lộ ra mấy phần hoảng sợ.
Nghe được tiếng hô này, mọi người đều biểu lộ hơi có chút quái dị, nhưng trong lòng mỗi người đều cảm thấy mừng rỡ không thôi. Bởi vì, bọn họ biết rõ đây là quân cứu viện đến rồi.
Nhìn thấy đám tướng sĩ sợ hãi như vậy, Trần Lâm cũng không có ý định cùng bọn họ truy cứu. Vừa rồi, hắn cũng nghe được mấy lời ba hoa của Trần Cự Lộc. Chỉ có điều, việc này để cho Trần Lâm cảm thấy hơi chút ý tứ.
Vừa nói, Trần Lâm vừa bước xuống ngựa, trên mặt tràn đầy vẻ áy náy. Chỉ có điều, ngay lúc Trần Lâm dự định tới gần, hai bên lỗ mũi của Độc Giác Thú lại liên tục phun ra vụ khí. Đồng thời, hai vó trước của nó cũng liên tục gõ mạnh xuống mặt đất, tính khí trở nên vô cùng nóng nảy, bất an.
"G·i·ế·t!"
Ngay vào lúc này, khi mà bầu không khí ở trong huyệt động càng lúc càng trở nên kìm nén, nắp quàn tài vậy mà đột nhiên bị hất tung. Sau đó, một bàn tay gầy guốc, hiện đầy gân xanh bỗng nhiên vươn ra, trực tiếp nắm lấy cổ họng của Huyết Nô nhấc lên.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, đám người Kiều Nguyệt Nga đều cho rằng mình ắt hẳn phải c·hết. Lúc này, một đầu mũi tên không biết từ nơi nào bay v·út tới. Đồng thời, một tiếng quát đầy chói tai từ phía xa xa cấp tốc truyền đến.
Nghe Kiều Nguyệt Nga đối đáp, mặc dù bên trong lời nói hơi có chút ý trách cứ, nhưng đối với Trần Lâm cũng không có trực tiếp cự tuyệt, Trần Cự Lộc liền hiểu ý, vội vàng đứng lên thưa.
"Tướng... tướng quân, xin ngài hãy buông ta ra!"
"Tướng quân cớ sao lại nói lời ấy, tiểu nữ chẳng qua là phận đàn bà con gái, nào đâu dám trách chi tội tướng quân. Với lại, chủ công của tướng quân với ta nào đã nên đâu duyên phận. Lời lẽ như vậy sợ là người đời nghe lại sẽ lên tiếng cười chê!"
"Con vật nhỏ, ngươi muốn chạy đi đâu?!"
Trong lúc bản thân còn đang chìm đắm trong một loại cảm xúc vô cùng khó ta, đột nhiên bên tai truyền đến thanh anh thủ thỉ, để cho Kiều Nguyệt Nga có chút hoảng sợ, vội vàng nhảy dựng lên.
Vụt!
Ngay cả đám quạ đen, lúc này cũng vô cùng hoảng loạn, vỗ cánh bay đi. Chỉ có một ít ma thú cấp bốn là vẫn dây dưa, đứng vây ở bốn phía xung quanh, dường như bọn chúng bị thứ gì đó thu hút, lại không muốn dễ dàng rời đi.
Sau khi phân phó để cho thủ hạ của mình nhanh chóng dọn dẹp, quét tước chiến trường, đem t·hi t·hể của đám ma thú vận chuyển trở về, chuẩn bị cho các tướng sĩ một bữa tiệc ma thú nướng. Lúc này, Trần Cự Lộc mới vội vàng thu lại sát khí trên người, vẻ mặt tràn ngập áy náy hướng về phía Kiều Nguyệt Nga, người cho đến lúc này vẫn còn có chút kinh hãi, cúi đầu nói ra.
"Khởi bẩm chủ mẫu, việc này chúa công nhà ta tuy không có nhắc qua, nhưng ngài ấy cũng đã dặn dò, nói rằng bọn ta dù phải liều cả tính mạng, cũng nhất định phải đem ngài an toàn trở về. Việc này, ngoại trừ ta, còn có các tướng sĩ ở nơi đây làm chứng, nên xin chủ mẫu chớ có sinh nghi. Chúa công nhà ta đối với ngài tuyệt đối là một lòng một dạ, vô cùng thủy chung!"
"Thuộc hạ tham kiến chúa công!"
Bụp!
Thế nhưng, động tác của nàng lúc này không những không có để cho Độ Giác Thú yên tĩnh trở lại, ngược lại nàng còn làm cho nó trở nên bất kham, trực tiếp tung vó đạp thẳng lên không trung, trong miệng phát lên một tiếng hí dài.
"Meo ô!!!"
Càng nghe, hai bên lỗ tai của Kiều Nguyệt Nga càng thêm đỏ bừng. Cuối cùng, nàng hơi có chút tức giận, dậm chân nói ra.
Mặc dù đang hỏi, nhưng ánh mắt của Trần Lâm vẫn không quên liếc nhìn trên khuôn mặt của Kiều Nguyệt Nga vài giây.
Nhìn thấy chiến mã vừa rồi còn giúp mình chạy trốn khỏi bầy thú, hiện tại nó đã trúng độc bỏ mình, trong lòng của Kiều Nguyệt Nga không khỏi hiện ra mấy phần bi ai.
Vừa tới khoảng cách chừng hơn trăm thước, Trần Cự Lộc lúc này cất mới lại trường cung, tay cầm đại đao, hướng về phía bầy ma thú đang xông ở phía trước hô lên.
Thân hình của Huyết Nô hơi có chút run rẩy, quỳ rạp ở dưới mặt đất, ngay trước một cỗ quan tài bằng đá.
Cho dù lời nói của nàng không có hoàn toàn nói hết ra, nhưng người ở đây ai cũng hiểu rõ tình cảnh vừa rồi lại hung hiểm đến thế nào.
Nói xong, nàng cũng trở lại lưng ngựa, bộ dáng vừa thẹn vừa giận, cũng không dám nhìn một đám tướng sĩ, mắt trực câu câu nhìn về phía mình.
"Tiểu thư, nàng không có sao chứ?!"
“Các tướng sĩ nghe lệnh, xông lên, g·iết cho ta!”
Nhưng mà, nó vừa mới lao ra tới cửa của huyệt động, một bàn tay do huyết khí ngưng tụ thành, đột nhiên chụp tới, đem thân hình của nó bắt lại.
Nghe thế, Kiều Nguyệt Nga hơi thoáng suy tư một chút. Sau đó, nàng cũng vội vàng gật đầu đáp ứng.
"Không có, lần này ta thật sự rất cảm tạ ơn cứu mạng của tướng quân! Nếu như không có thuộc hạ của ngài đến kịp thời, ta e sợ là mình đã..."
Không một chút dây dưa, tất cả ma thú đều bị một mâu đ·âm c·hết. Cho dù là ma thú cấp ba sơ kỳ, hay loại ma thú vừa mới đột phá đến cấp ba đỉnh phong, tất cả bọn chúng đều không chống lại được q·uân đ·ội đi ở phía trước trùng kích.
Tiếng hô này vừa ra, hơn mười tên đại đội trưởng đều tràn ngập sát khí, lao về phía bầy ma thú điên cuồng chém g·iết.
Ngay vào lúc này, một trận âm thanh trầm thấp từ phía sau lưng mọi người truyền đến. Đồng thời một nhánh q·uân đ·ội hơn hai ba ngàn người đang xếp chỉnh tề ở phía sau lưng của một thiếu niên khoảng tầm mười sáu, mười bảy tuổi.
Lập tức, năm trăm binh mã ở phía sau lưng của hắn liền ào ào tiến lên phía trước, từng đầu trường mâu giống như là long xà, điên cuồng đâm vào bên trong cơ thể của bầy thú.
Vừa nhìn thấy Trần Lâm đi đến, đám người Trần Cự Lộc cũng không dám hướng mắt nhìn vè phía Kiều Nguyệt Nga, mà bọn họ rất nhanh liền xoay người, quỳ rạp ở dưới phía trước chân ngựa của Trần Lâm hô lên.
Chương 31: Gặp lại Kiều Nguyệt Nga
Thời gian cứ như thế chầm chầm trôi qua, mặt dù bên trong quan tài không có bất kỳ âm thanh nào đáp lại, nhưng Huyết Nô cũng không dám nhúc nhích, chỉ có thể quỳ ở dưới đất một hồi thật lâu.
Một giọng nói âm trầm, từ sâu bên trong huyệt động vang vọng khắp bốn phương tám hướng. Lúc này, Huyễn Ảnh thú chỉ có thể run rẩy thân hình, bị bàn tay bằng máu bắt lại, bắt đưa vào bên trong cỗ quan tài bằng đá.
"Khặc khặc, nhân loại ti tiện, chỉ bằng vào đám các ngươi cũng nghĩ ngăn lại bản vương thức tỉnh, đúng là một lũ ngu xuẩn. Chờ đợi đi, ta sẽ lập tức đem thế giới này huyết tẩy, tất cả sinh linh đều phải quỳ rạp ở dưới chân của ta! Khặc khặc khặc!"
Bởi vì chênh lệch lúc này quá lớn. Hơn nữa, bản thân Trần Cự Lộc còn là một viên tham tướng, thực lực đã đạt đến cảnh giới Phủ Tạng cảnh tầng thứ bảy, có thể nói là một tay hoàn toàn có thể nghiền ép bầy thú, đứng ở bên ngoài lượt trận.
"Ngươi... ngươi... cái người này, làm sao lại dám nói chuyện như thế."
Nhìn ra trong lòng củ Kiều Nguyệt Nga hơi có chút thống khổ, Trần Lâm lúc này mới ngỏ ý, đem lời của mình nói ra.
Âm thanh của Kiều Nguyệt Nga lí nhí như tiếng muỗi kêu, nếu như không phải lúc này Trần Lâm đang ở rất gần, thật sự cũng khó có thể nghe ra được.
“S·ú·c sinh to gan, ai cho phép các ngươi làm tổn thương đến chủ mẫu của ta!”
Ngay sau đó, trong tầm mắt của mọi người, một nhóm binh sĩ mặc giáp đỏ, tay cầm trường mâu, cưỡi lấy Long Mã đang từ phía đối diện cấp tấp lao đến. Hơn nữa, đi ở phía trước còn có một vị tướng quân trẻ tuổi, mặt đen, trên tay cầm một thanh trường cung rất lớn, vẻ mặt đằng đằng sát khí, không ngừng hô lên.
Thế nên, trận chiến đấu này hoàn toàn không có một chút trắc trở nào, gần chục con ma thú cấp bốn cứ như vậy dễ dàng bị các tướng lĩnh của Thánh Dực quân dễ dàng g·iết c·hết, mùi máu tanh tràn ngập ở trong không khí.
Ngay vào lúc này, một cái bóng đen từ bên trong gốc của huyệt động cấp tốc lao ra bên ngoài. Thân hình của nó giống như huyễn ảnh, lại không phát ra bất kỳ tiếng động nào tan biến ở trong không gian.
"Thế nào? Là ai dám chọc đại tiểu thư của ta tức giận như vậy?!"
Chíu chíu…
Nghe đến lời này, Kiều Nguyệt Nga rốt cuộc mới kịp phản ứng lại, trên khuôn mặt của nàng hơi thoáng đỏ ửng, ánh mắt lọp ra mấy phần xấu hổ, gấp giọng nói ra.
"Đây là lỗi của ta, nếu như không phải ta lo không được chu toàn, để tiểu thư phiêu bạt ở bên ngoài rừng sâu núi thẳm thế này, tiểu thư làm sao lại gặp phải chuyện nguy hiểm như thế."
"Được rồi, tất cả đều đứng lên đi!"
Gần ngàn tướng sĩ đồng thời ohats ra âm thanh, quả thật uy thế vao đến ngất trời. Cho dù, mấy người nhà họ Kiều trước đây ở trong kinh thành vũng từng nhìn thấy hình ảnh tráng lệ không kém. Nhưng so với những tướng sĩ này, không biết vì sao trong lòng bọn họ có loại cảm giác không vó cách nào sánh bằng.
Biến cố đến quá mức đột ngột, trong lúc nhất thời để cho Kiều Nguyệt Nga không kịp phản ứng, chỉ có thể lúng túng tay chân, đem cương ngựa giữ chặt lại.
Nhưng ngay vào lúc này, một đoàn thân ảnh từ phía trước đột nhiên lao nhanh tới. Kiều Nguyệt Nga chỉ cảm giác thân thể của mình bỗng dưng trở nên nhẹ bỗng. Sau đó, một cỗ cảm giác vô cùng ấm áp truyền đến, để cho tất cả sợ hãi ở trong lòng nàng hầu như hoàn toàn tan biến. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng lúc này, thần tình mỗi người đều không có vẻ hốt hoảng giống như trước đây. Ngược lại, đám người nhà họ Kiều càng thêm hưng phấn, ánh mắt tràn ngập sùng bái nhìn về phía các tướng sĩ của Thánh Dực quân. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Khởi bẩm tiểu thư, vật cưỡi của ngài dường như trúng phải độc trùng. Hiện tại, toàn thân của nó đã bị c·hất đ·ộc công phá, đã không còn có cách nào cứu chữa được nữa!"
Đối với đám ma thú này, Trần Cự Lộc cũng không có quá nhiều lời. Hắn lại lần nữa cầm lấy trường cùng, chỉ huy một nhóm hơn mười tên đại đội trưởng, thực lực đều đạt đến Khai Mạch cảnh đỉnh phong, lớn tiếng hô lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ thoáng, hơn trăm con ma thú, với hình thể cùng kích thước khác nhau, đủ các chủng loại bị g·iết đến nằm la liệt ở trên mặt đất
Âm thanh từ bên trong cỗ quan tài lành lạnh vang lên, giống như là tiếng nỉ non, lại giống như là từ nơi sâu thẳm bên trong địa ngục vang vọng trở về. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong lòng quá mức kinh hãi, thân hình của Kiều Nguyệt Nga cũng từ phía trên lưng ngựa té ngã xuống đất. Phải biết, bản thân nàng chẳng qua chỉ là một thiếu nữ liễu yếu đào tơ, càng không có chút võ nghệ nào ở trên người. Một khi từ trên lưng ngựa rớt xuống, mặc dù không c·hết cũng sẽ b·ị t·hương không nhẹ.
"Kiều tiểu thư, nơi này tạm thời cũng không quá an toàn. Hay là, chúng ta tìm chỗ dừng chân, sau đó tiếp tục tính toán lên đường. Ý của tiểu thư thế nào?!"
Chỉ có điều, thân hình của nàng lúc này đã bị Trần Lâm ôm chặt, dù nàng có cố ra sức vùng vẫy cũng không có cách nào thoát khỏi.
"Á!!"
"Vương, thuộc hạ vô dụng bất tài, đã không cách nào hoàn thành mệnh lệnh của ngài. Thuộc hạ nguyện ý xin nhận trách phạt!"
"Chủ mẫu, vừa rồi thuộc hạ chậm trễ, đã để cho chủ mẫu trải qua một hồi kinh sợ. Thuộc hạ xin được cúi đầu nhận lỗi!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Còn không đợi cho Huyết Nô kịp phản ứng, bàn tay này đã nhanh chóng siết lại. Sau đó, thân thể của Huyết Nô trực tiếp bể nát, hóa thành từng mảnh huyết vụ chui vào bên trong cỗ quan tài được làm bằng đá.
Bị nhìn đến, lại nghĩ đến mấy lời nói trước đó của Trần Cự Lộc, trong lòng của Kiều Nguyệt Nga càng thêm xấu hổ bội phần. Nàng hơi cúi thấp đầu xuống, dáng vẻ vô cùng e thẹn, khe khẽ kêu lên.
Đến lúc này, Trần Lâm giống như mới kịp phản ứng lại. Hắn vội vàng đem Kiều Nguyệt Nga buông ra. Đồng thời, trên mặt Trần Lâm còn lộ ra vẻ áy náy, hướng về phía nàng cúi đầu để tự nhận lỗi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.