Con Đường Đế Vương
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 32: Lời thỉnh cầu của Kiều Nguyệt Nga
Nói xong, Kiều Nguyệt Nga còn cố ý quỳ xuống, hướng về phía Trần Lâm để dập đầu. Thấy thế, Trần Lâm không khỏi kinh hoảng, vội vàng từ trên ghê hổ nhảy xuống, đem thân hình của Kiều Nguyệt Nga nâng cho đứng dậy.
“Vâng, thuộc hạ xin phép cáo lui!”
“Chúa công, thuộc hạ đối với đề nghị của Khiêm tướng quân cũng không có ý kiến gì. Thế nhưng, xung quanh vùng bình nguyên này ẩn giấu không ít ma thú. Hơn nữa, còn có một số ma thú cấp năm ẩn hiện ở bên trong. Thế nên, trước khi cho quân đóng trại, dựng thành ở đây, thuộc hạ xin phép chúa công được dẫn binh ra ngoài, đem đám ma thú ở xung quanh dẹp yên!”
“Thuộc hạ xin nguyện nghe theo phân phó của chúa công!”
Nhìn thấy không có tướng lĩnh nào đứng lên nói chuyện, Nguyễn Khoái mới hơi chắp tay, hướng về phía Trần Lâm đưa ra đề nghị.
Vừa nhìn thấy thân ảnh này, khóe môi của Trần Lâm tức thì hơi khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười vô cùng ta mị. Nhưng ngay sau đó, bộ dáng của hắn lập tức trở nên nghiêm túc, ánh mắt lộ ra mấy phần thành khẩn, hướng về phía thiếu nữ ở trước mặt hô lên.
Nói xong, Trần Lâm vẫn không quên phất phất tay ra hiệu.
Thấy thế, trong lòng Trần Lâm không khỏi hài lòng, nhè nhẹ gật đầu. Mà ngay vào lúc này, một gã thân vệ đột nhiên đi đến, hơi có chút khom lưng, hướng về phía Trần Lâm hô lên.
Nhìn thấy biểu hiện khác thường ở trên khuôn mặt của Trần Lâm, mấy vị tướng lĩnh ngồi ở một bên đều vô cùng lo lắng, lên tiếng để hỏi thăm
Nghe thế, Trần Lâm hơi thoáng kinh ngạc, nghi ngờ hỏi thăm.
“Phải rồi, vừa rồi tiểu thư nói có việc muốn nhờ ta giúp, chẳng hay việc đó là việc gì? Chỉ cần là việc mà ta làm được, ta sẽ tuyệt đối không có chối từ!”
Nghe đến, Trần Lâm không khỏi phất phất tay, ra hiệu.
Lúc nói ra những lời này, trong lòng của Kiều Nguyệt Nga không khỏi âm thâm bổ sung một câu.
“Chúng thuộc hạ xin phép cáo lui!”
“Được rồi, để cho nàng vào đi!”
Nghe được thanh âm nói chuyện của Trần Lâm, lại nhìn lên vị thiếu niên đang ngồi chễnh chệ ở trên ghế hổ, từ trong đáy mắt của Kiều Nguyệt Nga hơi thoáng lộ ra một chút do dự. Nhưng qua một hồi thật lâu, nàng cuối cùng cũng cắn chặt răng, làm ra quyết định.
Nghe thế, Trần Lâm cũng không có nói thêm lời nào, mà hắn hướng lấy ánh mắt, nhìn về phía các vị tướng lĩnh ngồi ở xung quanh.
Cảm nhận được trên lòng bàn tay truyền đến hơi ấm, lại nghe Trần Lâm nói ra những lời như thế, trái tim của Kiều Nguyệt Nga hơi thoáng loạn nhịp, đập lên từng tiếng phập phồng.
“Kiều tiểu thư, không biết tiểu thư đến đây tìm ta là có việc gì?!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Hơn nữa, đây còn là vật đính ước mà mẫu thân đã tặng lại cho ta!”
“Tiểu thư Nguyệt Nga, nàng thật sự muốn đem vật này tặng cho ta?!”
Chương 32: Lời thỉnh cầu của Kiều Nguyệt Nga
Đang ngồi ở trong trướng bồng cùng với mấy vị tướng lĩnh bàn bạc việc xây dưng doanh trại. Lúc này, Trần Lâm giống như cảm ứng được thứ gì, lông mày của hắn bỗng dưng nhăn lại. Ngay sau đó, liên hệ giữa Trần Lâm và Huyết Ảnh thú đột nhiên bị cắt đứt. Tức thì, sắc mặt của Trần Lâm trở nên cực kỳ khó coi.
Lần này, Trần Lâm hơi thoáng trầm ngầm một lúc. Sau đó, hắn mới gật đầu đáp lại.
Nhưng dẫu nói như thế nào, nàng cũng xuất thân từ thế gia vọng tộc, đối với mấy điều lễ nghi cũng rất xem trọng. Thế nên, chỉ hơi thoáng lúng túng một hồi, nàng mới vội vàng đem bàn tay của Trần Lâm tránh thoát. Sau đó, nàng hơi hơi cúi người, bắt đầu thấp giọng nói ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tốt, việc này ta giao cho tướng quân xử lý. Nhưng mà, tướng quân cũng không cần phải tận lực đem bọn chúng tiêu diệt. Ngược lại, ta có một kiến nghị thế này, không biết tướng quân có nguyện ý nghe theo hay không?”
Nghe lời này, Nguyễn Khoái lập tức khom người, chắp tay đáp lại.
“Tiểu thư, vừa rồi là ta thất lễ, xin tiểu thư chớ có oán trách!”
"Chúa công, ngài thế nào?!" (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tướng quân, đây là một miếng ngọc bội được làm từ Huyết Long Thạch. Ta nghe mẫu thân của ta đã từng nhắc qua, nó đối với nam nhân có rất nhiều lợi ích, có thể cường kiện thân thể, bổ tinh sinh khí. Mặc dù ta không biết nó có thật như vậy hay không, nhưng đây là bảo vật gia truyền mà mẫu thân ta lưu lại, ta hy vọng có thể dùng nó để thỉnh cầu một lần giúp đỡ của tướng quân!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chúa công, theo thuộc hạ thấy, việc lựa chọn vùng bình nguyên này làm điểm dừng chân, xây thành dựng trại là một lựa chọn hết sức sáng suốt. Bởi vì, nơi này cách Cửu Long Giang không đến mười dặm. Hơn nữa, xung quanh đất đai màu mỡ, vô cùng thích hợp để phát triển thế lực, tích lũy tài nguyên!”
Nhìn thấy thân ảnh của gã thân vệ dần dần biến mất ở bên ngoài trường bống. Lúc này, Trần Lâm mới sực nhớ đến thứ gì, ánh mắt của hắn không khỏi liếc nhìn về phía các vị tướng lĩnh, vẫn còn đang ngồi ở trong trướng bồng.
Không một chút do dự, Nguyễn Khoái vô cùng trực tiếp chắp tay đáp lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ừm?!"
“Tướng quân, tiểu nữ đến đây là có việc phải cậy nhờ, mong rằng tướng quân thương xót giúp cho tiểu nữ một lần. Kiếp này dù cho phải làm một thân trâu ngựa, tiểu nữ cũng xin nguyện trả ơn này của tướng quân!”
“Thuộc hạ, tuân lệnh!”
Lần này, nghe xong lời của Trần Lâm nói ra, sắc mặt của Kiều Nguyệt Nga hơi thoáng ửng hồng một chút. Sau đó, dường như đã làm ra quyết định, lúc này nàng mới từ bên trong tay áo lấy ra một miếng ngọc bội, đưa qua cho Trần Lâm.
“Xin tướng quân chớ có trách tội, tiểu nữ thân là đàn bà con gái, tự tiện đến đây tìm gặp tướng quân đã là đường đột. Thế nên, tướng quân cho phép tiểu nữ được đứng cách xa một đoạn để nói chuyện!”
Nhìn ra được tâm tình của Trần Lâm hơi có chút bất ổn, nhưng Ông Ích Khiêm đối với kế hoạch lần trước mà mình vạch ra vẫn vô cùng tự tin. Thế nên, lúc này Ông Ích Khiêm mới vội vàng đứng lên, hướng về phía Trần Lâm khom lưng, cúi người chắp tay nói ra.
“Được rồi, tất cả đều lui hết đi!”
Mặc dù tình huống phát sinh ra ngoài ý muốn để cho trong lòng Trần Lâm cảm thấy có chút bất an. Nhưng lúc này, hắn cũng không định đem việc bàn bạc cắt ngang. Hơn nữa, Trần Lâm có thể yếu ớt cảm ứng được, Huyết Ảnh thú vẫn còn chưa c·hết, lực lượng linh hồn của nó vẫn còn có được một chút lay động. Chính vì thế, dù cảm giác cấp bách, Trần Lâm hiện tại cũng không muốn biểu hiện ra bên ngoài quá nhiều.
“Ta không có việc gì, các vị cứ tiếp tục bàn đi!”
Tất nhiên, những lời này Trần Lâm cũng không nghe được. Chỉ là, khi nhìn đến miếng ngọc bội ở trên tay của Kiều Nguyệt Nga, trên người của Trần Lâm nhiều thêm một ít đồ vật không xác định. Ngay sau đó, hai con ngươi của hắn liền trở nên co rút lại, vẻ mặt cực kỳ chấn kinh, lộ ra mấy phần khó tin.
Hai người nói xong một hồi, cả hai đều bỗng dưng cảm thấy được bầu không khí hơi có chút lúng túng. Cuối cùng, Trần Lâm vẫn là lên tiếng nói trước.
Nghe là Kiều Nguyệt Nga tự đi đến đây để tìm mình, Trần Lâm hơi thoáng có chút kinh ngạc. Nhưng ngay sau đó, hắn cũng kịp phản ứng lại, vội vàng nói ra.
“Khởi bẩm chúa công, bên ngoài có người muốn xin được vào gặp chúa công?”
“Ừm?!”
Vừa dứt lời, thân hình của nàng đã lui lại về phía sau mấy bước. Thấy thế, mặc dầu trong lòng hơi thoáng có chút tiếc nuối, nhưng Trần Lâm vẫn rất biết chuyện, hơi khẽ cười nói.
Bọn người Nguyễn Khoái vừa mới rời đi, thân ảnh thướt tha từ bên ngoài lều vải đã chậm rãi tiến vào bên trong.
“Tiểu nữ không dám, xin tướng quân chớ có nói như vậy!”
“Thưa chúa công, là Nguyệt Nga tiểu thư!”
“Các vị, chuyện này chúng ta tạm thời bàn đến nơi đây. Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ giao cho Nguyễn Khoái đi xử lý đám ma thú ở xung quanh. Còn Ông Ích Khiêm thì quản lý việc xây dựng thành lũy. Những người còn lại trở về vị trí của mình, tiếp tục chờ đợi mệnh lệnh của ta.”
“Ha ha ha, tướng quân cũng không cần phải đa lễ với ta như vậy. Đây chẳng qua chỉ là một chút đề nghị nho nhỏ mà thôi. Ta đối với đám ma thú, nhất là một đám thú vương rất có hứng thú. Nếu như tướng quân có thể giúp ta đem bọn chúng thu phục, để cho chúng ta sử dụng. Vậy thì, nhiệm vụ lần này ta sẽ giao cho tướng quân toàn quyền xử lý!”
“Tiểu thư, lời ấy của nàng là như thế nào? Có việc gì cứ xin nói cho rõ ràng. Chỉ cần có thể giúp được, ta tuyệt sẽ không khoanh tay đứng nhìn!”
Đám tướng lĩnh rất nhanh liền hiểu ý, tất cả đều đưa mắt nhìn nhau, sau đó vô cùng cung kính, chắp tay hướng về phía Trần Lâm hô lên.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.