Con Đường Đế Vương
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 44: Nữ tướng Trương Hán Linh
Mặc dù những binh sĩ Dị tộc này đều có thực lực không kém, nhưng cùng một lúc bị nhiều mũi tên như vậy công kích, cuối cùng cũng có người nhịn không được trực tiếp từ trên lưng chiến thú ngã xuống, trong miệng không ngừng phát ra thanh âm kêu rên thảm thiết.
"Tặc quân chớ có làm càn, đã có Bất Lý Ca ta ở đây, ngươi còn không mau mau chịu trói!”
Mặt đất bị một kích này của Ôn Mã Nhi làm cho nứt toát, chia ra thành một đường rãnh sâu đến nửa thước.
"Ha ha ha, ngươi có thể đỡ được của ta một kích, còn có thể đỡ được kích thứ hai hay sao?!"
"Chạy đi nơi nào?"
Oành!
Nhìn thấy Trương Hán Siêu vậy mà tránh được một kích toàn lực của mình, Ôn Mã Nhi không khỏi nổi giận gầm lên, rồi lại lần nữa vung ra chiến phủ, chém mạnh xuống đất.
Nhưng nà, vừa mới nghe được lời này, lại nhìn thấy Bất Lý Ca tự mình giục chiến thú xông tới, Ôn Mã Nhi không khỏi tức giận, nhe răng trợn mắt, rồi rống to.
"C·h·ế·t!"
Vừa nhìn thấy thiếu nữ này xuất hiện, cả Trương Hán Siêu lẫn Ôn Mã Nhi đều rất kinh ngạc. Nhất là Ôn Mã Nhi, hắn thật không có nghĩ tới ở trong đội ngũ của quân mai phục còn có một vị nữ tướng, anh tư oai phong lẫm liệt như vậy.
Thân người nhanh chóng xoay tròn, hai thanh chiến phủ ở trong tay của Ôn Mã Nhi như hóa thành vòi rồng, nhanh chóng hướng về phía Trương Hán Siêu cuốn tới.
Mà lúc này, Bất Lý Ca đã từ phía sau kịp đuổi tới, nhìn thấy Ôn Mã Nhi vậy mà bị một người trẻ tuổi đè lên đánh. Hơn nữa, nhìn cảnh giới của đối phương còn so với Ôn Mã Nhi thấp hơn mấy tầng, sắc mặt của Bất Lý Ca tức thì lộ ra mấy phần kinh dị.
“Là kẻ nào? Có bản lĩnh thì ra đây đánh với ta một trận!"
Ầm!
Chỉ là, tiếng hô này của hắn vừa mới vang lên, từ bên trong rừng cây, theo bốn phương tám hướng có vô số bóng người mang theo đủ các loại vũ khí, bao gồm cả binh đao, giáo mác lẫn cuốc, xẻng gậy gộc hướng về phía đám binh sĩ Dị tộc điên cuồng lao tới.
"Á!"
"Thằng nhãi, ngươi chớ có đắc ý, vừa rồi ta chỉ chơi đùa với ngươi một chút mà thôi. Hiện tại, ta muốn đánh thật, ngươi hãy mở to mắt ra mà nhìn!"
Mặc dù, hai người bọn họ trước đây thuộc về hai bộ tộc đối nghịch nhau. Thậm chí, khi bình thường hai người cũng không ít lần xảy ra tranh cãi. Thế nhưng, có một điều mà Bất Lý Ca không thể không thừa nhận, thực lực của Ôn Mã Nhi tuyệt đối không thua kém gì so với mình.
Dẫn đầu nhóm người này là một gã thanh niên cường tráng, trên tay cầm lấy một đoạn mâu dài, được gắn vào một thân cây to khoảng chừng nửa bắp tay người lớn. Hơn nữa, lưỡi mâu còn hơi có chút rỉ sét, được quấn bằng một sợi rễ cây, nhìn rất thô sơ, xấu xí.
Tiếng quát này giống như là tiếng sấm rền, để cho không ít dân binh cảm thấy khí huyết sôi trào, đầu óc có chút choáng váng, quay cuồng.
Nhìn thấy bộ dáng của Trương Hán Siêu hiện tại, lại nghe hắn nói ra lời ấy, trong lòng của Ôn Mã Nhi tức không có chỗ phát tiết. Tức thì, hắn thu hồi lại nụ cười trên mặt, ánh mắt mang theo mấy phần nghiêm nghị, nhìn về phía Trương Hán Siêu.
Nhưng đúng vào lúc này, từ bên trong đội ngũ tập kích quân đội của Dị tộc, một người thiếu nữ cầm lấy một thanh đại đao, cả người toát ra một vẻ anh tư bức người, so với đấng mày râu cành thêm dũng mãnh phi thường, hướng về phía Ôn Mã Nhi lớn tiếng hô lên.
Trong lúc Ôn Mã Nhi còn đang cảm thấy nghi ngờ bản thân, lúc này Trương Hán Siêu lại không chút do dự, lại một lần nữa hướng về phía đối phương đâm tới.
Thấy được một màn này, tròng mắt của gã lãnh binh dị tộc càng thêm nổi giận trừng lớn.
Tuy rằng không ưa gì Ôn Mã Nhi, nhưng lúc này hai người bọn họ đều trên một chiến tuyến, Bất Lý Ca cũng không thể đứng nhìn Ôn Mã Nhi bị người khác đánh c·h·ế·t. Thế nên, lúc này hắn mới dự định xông lên, cùng với Ôn Mã Nhi đem Trương Hán Siêu bắt lại.
Thế nhưng, đối mặt với một kích đáng sợ như vậy, gã thanh niên không hề có chút sợ hãi nào. Ngược lại, trong mắt của hắn còn phát ra sát khí, bạo ngược, một mâu trực tiếp đâm thẳng ra ngoài.
"Đã thế, vậy thì người cứ tới đi!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Keng keng!
"C·h·ế·t!"
"Á!"
"Thằng nhãi ranh, c·h·ế·t đi cho ta!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngay lúc hai người Ôn Mã Nhi và Trương Hán Siêu còn chưa kịp phản ứng lại, Bất Lý Ca đã từ bên hông thúc giục chiến thú lao nhanh tới, đem thế tiến công của vị nữ tướng trẻ tuổi ngăn lại.
Sau đó, thân hình của Ôn Mã Nhi giống như một đầu báo săn, từ trên lưng của chiến thú xách theo hai thanh chiến phủ nặng đến trăm cân, hướng về phía Trương Hán Siêu mạnh mẽ chém xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Di!"
"Ôn Mã Nhi, ngươi có cần ta đến giúp một tay hay không?"
"Bất Lý Ca, hắn là đối thủ của ta. Ôn Mã Nhi ta cũng không cần người phải xen vào!"
Bị mũi tên xuyên thủng qua cánh tay, sắc mặt của gã lãnh binh Dị tộc tức thì trở nên đỏ bừng. Đồng thời hai mắt của hắn nhanh chóng hướng về phía phương hướng mũi tên vừa mới bay tới, nổi giận quát ầm lên.
Thế nhưng, đáp lại hắn là vô số âm thanh mũi tên lao đi vun v·út, hướng về phía đội ngũ đi ở phía trước rơi xuống.
Trước thế công mạnh mẽ như vậy, Trương Hán Siêu tất nhiên cũng không dám khinh thường. Hai tay của hắn nắm chặt trường mâu, toàn bộ tinh khí thần đều tập trung vào động tác di chuyển của Ôn Mã Nhi.
Trong khi đó, gã thanh niên chỉ hơi lùi về phía sau nửa bước, thân hình vẫn đứng vô cùng ổn định, vững vàng. Thấy một màn này, Ôn Mã Nhi không khỏi kinh dị, khẽ kêu một tiếng.
Chương 44: Nữ tướng Trương Hán Linh
“Cẩn thận! Có mai phục!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cùng lúc đó, trong lòng của hắn cũng hơi có chút hoảng sợ, nhanh chóng lớn tiếng hô lên.
Vừa nói dứt lời, thân hình của Ôn Mã Nhi đã một lần nữa lao tới. Thế nhưng, động tác cùng với tốc độ của hắn càng thêm nhanh chóng, ác liệt. Rõ ràng so với vừa rồi càng thêm cường đại hơn đến mấy phần.
Hai đòn công kích một trước một sau va chạm vào nhau, tạo thành một trận nổ lớn, đem không khí ở xung quanh chấn cho lay động kích liệt, ngay cả mặt đất dưới chân cũng bay lên bụi mù ngập trời. Thậm chí, có có mấy kẻ xui xẻo, bị dư ba của trận chiến này chấn động, hất bay ra ngoài, trong miệng phun đầy máu tươi.
Mà Trương Hán Siêu thì chẳng thèm để ý đến, hắn chỉ đơn giản đưa tay lau đi vết máu ở trên miệng. Sau đó, ánh mắt của hắn lần nữa nhìn về phía Ôn Mã Nhi, trong con ngươi manh theo mấy phần khinh thường, nhếch môi lên cười khẩy.
Nói xong, Ôn Mã Nhi giống như sợ Bất Lý Ca tiến lên cướp đoạt con mồi của mình. Hắn vậy mà trực tiếp thiêu đốt lên tinh huyết, để cho cảnh giới vốn dừng lại ở Khai Mạch cảnh tầng thứ tư, trực tiếp độ phá đến tầng thứ bảy.
Một tiếng quát nộ trùng thiên, để cho Ôn Mã Nhi có chút giật mình, vội vàng múa lấy song phủ đưa lên để đón đỡ.
Trước một kích mang theo khí thế thái sơn áp đỉnh của Ôn Mã Nhi, lúc này Trương Hán Siêu cũng không dám trực tiếp đón đỡ, thân hình của hắn cấp tốc hướng về phía bên phải vọt tới, đồng thời lộn nhào ở trên mặt đất đến ba bốn vòng.
Đối mặt với thế công mãnh liệt như vậy, Trương Hán Siêu cũng không dám chậm trễ. Hắn vội vàng đạp mạnh chân xuống mặt đất, đồng thời thân hình ở trên không trung xoay tròn, hóa thành một đầu trường long, hướng thẳng về phía trung tâm gió xoáy đâm thẳng tới.
"C·h·ế·t đi cho ta!"
Nhìn thấy thân thể của Trương Hán Siêu bị đẩy lui ra phía sau đến ba bốn trượng, hơn nữa mũi thương cũng bị gãy mất một đoạn, cùng với trong miệng nhỏ xuống mấy giọt tinh huyết. Tức thì, Ôn Mã Nhi liền nhịn không được cười lên vô cùng đắc ý.
Oành!
Thân hình của Ôn Mã Nhi hơi có chút bất ổn, từ trên lưng của chiến thú hơi hơi ngã nhào về phía sau. May mắn, phản ứng của hắn rất nhanh, đã kịp giữ chặt lấy dây cương, để cho cơ thể không bị trượt rơi xuống đất.
Thế nhưng, Trương Hán Siêu trước sau như một, vẫn kịp xoay người tránh được. Đến lúc này, Ôn Mã Nhi đã hoàn toàn mất đi bình tĩnh, cả người hiện lên huyết khí tràn đầy, hai con ngươi cũng dần lộ ra sát khí mãnh liệt.
"Là ai dám đả thương anh của ta?!"
Vốn dĩ, dựa vào thực lực của bản thân, cho dù đối mặt với một tên cao thủ Khai Mạch cảnh bảy, tám tầng Ôn Mã Nhi cũng không hề sợ. Thế nhưng, nhìn tên thanh niên trước mắt, nhìn như thế nào cũng chỉ vừa mới đột phá Khai Mạch cảnh không có bao lâu, làm sao thực lực của đối phương lại mạnh như vậy?
Thấy một màn như vậy, Ôn Mã Nhi càng thêm nổi giận đùng đùng. Hắn không chút nghĩ ngợi gì, liền trực tiếp từ phía sau vọt lên phía trước. Đồng thời, hai cây chiến phủ ở trong tay của hắn liên tục xoay tròn, phát ra từng trận cuồng phong rít gào, hướng về phía gã thanh niên dẫn đầu đội phục binh, quát lớn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lần nữa bị công kích của Trương Hán Siêu bức lui, sắc mặt của Ôn Mã Nhi lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Ầm!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.