0
Hoàng Duy Thành ăn xong bữa sáng lót dạ, sau đó liền đứng dậy lại tiếp tục lái chiếc xe đạp cà tàn của mình đi đến lò mổ heo, dựa theo ký ức của nguyên chủ thân thể này thì ông chủ của lò mổ heo này là một người khá tốt tính, đối với những tiểu thương buôn bán nhỏ như Hoàng Duy Thành chăm sóc khá là tốt.
Chỉ là lúc này hắn mới nhớ đến nguyên chủ còn thiếu tiền thịt của ông chủ lò mổ hai tháng, số tiền tuy rằng không lớn, hiện tại hắn vẫn có thể lấy ra trả được, nhưng trả xong rồi thì tiền nhà tháng này sẽ không đủ trả.
"Mẹ kiếp, thật nhiều vấn đề phải xử lý!" Hoàng Duy Thành thầm chửi bậy trong miệng một câu, nhưng hết cách bán thịt heo là công việc duy nhất hiện tại hắn có thể làm, không lấy thịt heo thì làm sao có thịt heo để bán bây giờ.
Nếu như bây giờ là những năm 2000 thì tốt rồi, không cần bằng cấp hắn vẫn có thể dựa vào một thân tri thức của mình để tiến thêm một bước, nhưng ở những năm 90 không đi học thì những công việc liên quan đến pháp luật chắc chắn sẽ không được động vào.
Thậm chí là kinh doanh nhỏ lẻ cũng khó khăn, nhưng nếu có tiền ngược lại thì khác, có tiền mua tiên cũng được chứ đừng nói là làm ăn buôn bán nhỏ, cho nên hắn quyết định tạm sống qua ngày rồi tính tiếp.
Bất tri bất giác bản thân đã chạy đến lò mổ heo, nơi này tỏa ra một mùi h·ôi t·hối cực kỳ nồng đậm, kiếp trước hắn chưa từng đến một nơi dơ bẩn như thế này bao giờ, quả nhiên cuộc đời xoanh nhanh như một cái chong chóng.
"Chú hai, cháu đến lấy thịt!" Hoàng Duy Thành cất xe đạp, nhanh nhẹn chạy vào bên trong lò mổ heo hô lớn.
"Thằng Thành đó hả? Chú còn tưởng mày không đến lấy hàng nữa chứ?" Chú Hai Liên nhìn thấy Hoàng Duy Thành chạy tới, ngay lập tức vui vẻ mỉm cười.
"Ngày hôm qua b·ị t·hương, sáng nay phải chạy đến trạm xá một chuyến, cho nên mới đến trễ, chú hai vẫn lấy như thường ngày cho cháu là được!" Hoàng Duy Thành mỉm cười nhìn Chú Hai Liên nói.
"Thành này, chú có chuyện muốn nói với mày...."
"Không biết có chuyện gì vậy chú hai?"
"Mày cũng nợ tiền thịt của chú hai tháng rồi đúng không? Chú thì không sao, nhưng mụ vợ nhà chú thì lại không thích, hôm nay mày không trả tiền, chú sợ không lấy thịt cho mày được, chú biết mày cũng rất khó khăn, nhưng chú cũng không thể nào không nghe con sư tử nhà chú được!" Chú Hai Liên tuy rằng không muốn lấy tiền của Hoàng Duy Thành, nhưng đã trễ hai tháng tiền thịt rồi, không lấy thì mụ vợ nhà hắn sẽ không bỏ qua cho hắn.
"Haizz! Tưởng chuyện gì, chỉ là chuyện tiền bạc thôi mà, Chú Hai cứ lấy thịt cho cháu đi, lát nữa cháu sẽ thanh toán luôn một lần!" Hoàng Duy Thành thở dài một hơi, quả nhiên như những gì hắn đã tính toán trong đầu, sẽ bị đòi tiền, hắn cũng không trách Chú Hai Liên, dù sao ai cũng cần phải sống mà.
"Được, chú liền đi lấy thịt cho mày!" Chú Hai Liên nghe được Hoàng Duy Thành sẽ trả tiền, khuôn mặt ngay lập tức trở nên rạng rỡ tươi cười.
Hoàng Duy Thành đi vòng vòng lò mổ heo nhìn nhìn ngó ngó, hắn nhìn thấy nguyên một xe mở heo bỏ phí, những cái mở heo này tựa như để đã rất lâu, không có người nào mua.
Nhìn thì có chút không đảm bảo chất lượng, nhưng nhìn kỹ lại thì những mở heo này cũng không phải quá cũ, chế biến một chút liền có thể ăn được, không biết tại sao lại bị vứt bỏ.
Chú Hai Liên từ xa cũng mang thịt heo mà Hoàng Duy Thành cần đến trước mặt của hắn, nhìn số lượng thịt ở trước mặt hắn có chút trầm mặt, quả nhiên hắn chỉ là một tiểu thương nhỏ, một ngày không bán được bao nhiêu thịt heo, số lượng này nhiều nhất cũng chưa tới mười kg.
"Chú hai số mỡ heo này tại sao lại vứt bỏ vậy?" Hoàng Duy Thành hỏi.
"Haizz! Những thứ này không ai mua, cho cũng không ai lấy, trước đây kinh tế còn khó khăn, cho dù một chút thịt cũng sẽ tranh nhau mà mua, nhưng bây giờ kinh tế đổi mới rồi, những thứ này bán không được!" Chú Hai Liên cũng thở dài, trước kia những thứ này bán được không ít tiền, bây giờ những tiểu thương nhỏ lại không mua.
Không phải là vì không đủ chất lượng mà số lượng quá ít, mở heo cũng chỉ có mười kg, tiểu thương không mua cũng đúng, mua không bán được thì phải làm sao bây giờ.
"Chú Hai vậy cho cháu những thứ này có được hay không? Cháu có việc cần dùng?" Hoàng Duy Thành hỏi.
"Không được, mụ vợ nhà chú không đồng ý, nhưng nếu mày cần, chú có thể bán hết số đó cho mày giá 20 ngàn!" Chú Hai Liên nhiệt tình nói.
"Vậy được, cháu mua, Chú Hai tính tổng tiền cháu nợ đi, hôm nay cháu thanh toán luôn một lần!" Hoàng Duy Thành nói.
"Được, hai tháng tiền thịt là 245 ngàn, lại thêm 20 ngàn tiền mở heo nữa là 265 ngàn, mày đưa cho chú 260 ngàn là được rồi!" Chú Hai Liên vui vẻ nói.
"Dạ được!" Hoàng Duy Thành cũng ngay lập tức lấy tiền trả cho Chú Hai Liên, sau đó đem thịt heo móc lên xe đạp, một đường đạp trở về phòng trọ của mình.
Thời gian không còn sớm, bây giờ xử lý một chút chuyện vặt vãnh liền sẽ đến buổi trưa, buổi trưa có rất ít có người đi chợ, hắn quyết định buổi trưa liền ở nhà chuẩn bị xử lý đống mở heo mới mua về này.
Trong trí nhớ của nguyên chủ thì Chợ Bình Tây buổi tối rất là náo nhiệt, hàng quán buôn bán rất là đông, nhưng lại có rất ít người buôn bán đồ ăn vặt, cho nên hắn ngày hôm nay quyết định bán đồ ăn vặt, ở kiếp trước món tóp mỡ mắm tỏi chiên giòn rất được giới trẻ yêu thích, không biết ở những năm 90 như thế này có bán được hay không.
Cho dù không bán được cũng không sao, hắn có thể để dành từ từ ăn, dù sao ăn cũng rất ngon miệng, bình thường ăn cơm đã rất thiếu thốn, hắn cũng nên tự mình bồi bổ cho bản thân mình một chút.
Kiếp trước tuy rằng là luật sư, nhưng bản thân hắn cũng từng học qua không ít lớp học, võ thuật cũng từng học qua mấy năm, nấu ăn cũng từng học hai năm, cho nên kỹ thuật nấu nướng của hắn cũng không tệ, làm một chút tóp mở mắm tỏi không thành vấn đề.
Chỉ là hiện tại hắn có thể làm, cũng đã có chỗ đến bán, nhưng lại không có thứ để mang đi, tóp mở tuy rằng sau khi chế biến không còn lại bao nhiêu, nhưng để ở bên ngoài rất nhanh sẽ dịu đi, không có hộp đựng chắc chắn sẽ không bán được.
"Thành ơi, Thành ơi!" Đột nhiên lúc này từ bên ngoài cửa có âm thanh truyền đến, giọng nói của một người phụ nữ đang gọi hắn.
"Dạ!" Hoàng Duy Thành ngay lập tức xắn tay áo chạy ra bên ngoài.
"Thành nè, chuyện lần trước chị nói với mày, mày suy nghĩ như thế nào?" Chị Thu hàng xóm nhìn Hoàng Duy Thành hỏi.
"Dạ? Chuyện lần trước?" Hoàng Duy Thành lục lại ký ức của mình, không nhớ chị Thu đã từng nói gì với nguyên chủ, ký ức quá hỗn tạp, có quá nhiều thứ hắn không nhớ được.
"Không nhớ hả? Lần trước mày còn nói với chị muốn mua xe đẩy của chị bán hàng rong kiếm thêm để cưới vợ, chị về bàn bạc với chồng chị, chồng chị cũng đồng ý rồi!" Chị Thu nhắc lại cho Hoàng Duy Thành nhớ.
Lúc này Hoàng Duy Thành mới nhớ đến nhà Chị Thu có một chiếc xe đẩy nhỏ, nhưng chiếc xe đẩy nhỏ này hình như không được tốt cho lắm, lại cũng không thích hợp để bán hàng rong, cho nên hắn cũng không cần thiết, hắn cũng không rõ tại sao nguyên chủ lại muốn mua chiếc xe đẩy này làm cái gì.
"Chị Thu em xin lỗi, em không đủ tiền, trả tiền nhà, tiền bảo kê là đã không còn nữa rồi, em xin lỗi!" Hoàng Duy Thành vội vàng xin lỗi.
"Không có gì, chị không làm phiền mày nữa, tiếp tục làm việc của mày đi!" Chị Thu cũng không có tức giận, dù sao chiếc xe đẩy nhà cô cũng không được tốt lắm, bán cũng không ai thèm mua.
Hoàng Duy Thành trở lại trong nhà bếp, tiếp tục xử lý đống mở heo ở trong nhà, ngày hôm nay hắn phải tìm cách bán cho bằng được đống tóp mở này, không thể để lãng phí được.