Trở Về Hogwarts
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2: Anh em
“Anh…” Mike lẩm bẩm “Đôi khi em muốn lớn thật nhanh…” Cậu mím môi. Trở thành người lớn, có sức mạnh cậu sẽ không phải lo lắng như vậy. Bàn tay xoa đầu cậu vẫn tiếp tục điều đó làm cậu yên tâm hơn không ít. Anh trai cậu, người chẳng mấy khi nhiều lời nhưng Mike biết thật ra anh ấy là một người tốt bụng. Khi còn ở trại mồ côi, Jean đã sở hữu một cái gì đó cứng cỏi hơn những người khác. Bản thân Mike có khá đông những những đứa bạn cùng trang lứa, rất vui vẻ, tuy nhiên không biết tại sao Jean luôn thu hút cậu. Có người nói Jean là một kẻ kỳ quặc, một đứa chẳng bao giờ nói chuyện, u ám và trầm mặc, thậm chí khiến người ta sợ hãi khi đến gần. Mike chẳng cảm thấy vậy. Cậu cảm thấy anh ấy vẫn luôn phải là vậy, một cảm giác mơ hồ luôn len lỏi trong tâm trí cậu, thậm chí Mike còn cảm thấy có phần…đáng yêu?
Người bên cạnh đã mở mắt từ lúc nào. Khuôn mặt thằng bé vẫn lạnh băng không biểu cảm chỉ có đôi mắt như chứa muôn vàn cảm xúc. Nó lắng nghe từng âm thanh nhỏ vụn của đứa nhỏ bên cạnh cho đến khi chúng hóa thành tiếng thở đều đặn. Mike đã ngủ rồi, chìm vào trong giấc mơ tươi đẹp của chính mình. Jean lặng lẽ vén góc chăn cho thằng bé, nhẹ nhàng bước xuống lầu.
Nhưng cậu đã lầm.
“Sau này ấy, em sẽ kiếm thật nhiều tiền.” Mike thủ thỉ. Mua một ngôi nhà thật to thật rộng, thật ấm áp. Cậu cười khúc khích với cái ý tưởng trong đầu mình, cứ như cái ý nghĩ ấy đã hóa thành thực thể hiện ra trước mắt cậu vậy. Viễn cảnh ấy quá tươi đẹp khiến cậu quên hiện tại, căn nhà tồi tàn dường như đã biến thành căn nhà như cậu mơ ước.
“Mike.” Jean đẩy đầu của cậu em trai nhỏ ra, dù có qua bao lâu cậu vẫn không quen cảm giác có người kề sát bên cạnh. Thế nhưng nỗ lực của Jean có vẻ là vô ích, cậu càng đẩy, người bên cạnh càng kề sát lại.
Mưa còn to hơn hôm nay nhiều, cậu một thân chật vật dưới mái hiên một cô nhi viện cũ kỹ.
“Hôm nay thôi. Đừng đẩy em ra, Jean.” Mike nhỏ giọng thủ thỉ. Lời của thằng bé hòa lẫn tiếng mưa ngoài kia, thế nhưng nó biết rằng anh trai mình nghe được. Mike mở miệng muốn nói thêm gì đó, đột nhiên im bặt. Tầng bên dưới họ đang phát ra những tiếng lục cục kỳ lạ, âm thanh giống như ai đó đang lục lọi. Mike úp mặt vào hai bàn tay mình, cảm nhận bàn tay đang đẩy mình ra đã ngừng lại. Cả căn phòng bỗng im lặng trong phút chốc. Một giọng nam trầm khàn từ bên dưới vọng lên, làu bàu khó chịu xen lẫn những tiếng chửi rủa. Mike nắm chặt cánh tay anh trai, đêm nay, bố họ lại say xỉn. Cậu vừa ở bên dưới gặp người đàn ông đó. Ông ta vẫn như mọi khi, tóc tai rối bù, nhếch nhác thảm hại. Một chai rượu lủng lẳng trong tay, cả người ướt sũng vì nước mưa, người đàn ông tên John đó thậm chí còn chẳng nhận ra cậu. Mike không dám tiến đến gần. Cậu nhớ đến anh trai còn đang trên gác xép. Lần trước John say xỉn đã đánh bọn họ. Mike sợ hãi và lo lắng, vì vậy mà cậu cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều mà ngay lập tức chạy đến bên anh trai mình. Tiếng động bên dưới vẫn tiếp tục. Dường như người bên dưới giống như không tìm được chỗ trút giận, đã bắt đầu đập phá đồ đạc. Hai đứa trẻ nghe âm thanh đồ đạc đập vỡ kêu loảng xoảng. Thật lâu là lâu sau, khi mọi thứ đã trở về yên tĩnh một lần nữa, trái tim Mike mới dần dần trở nên bình tĩnh lại. Cậu tò mò ngẩng đầu dậy muốn xem xét tình hình, đầu đột nhiên bị một lực nhẹ ấn xuống.
“Ngủ đi.” Âm thanh đáng tin cậy vang lên trên đỉnh đầu cậu. Mike ngước mắt nhìn lên, là anh trai đang nói với đôi mắt vẫn đang còn nhắm chặt. Mái tóc Mike một lần nữa được xoa nhẹ, cái lực nhỏ yếu ớt đó lại đủ làm cậu không dám chộn rộn. Không biết qua bao lâu, khi giọt nước thấm ướt trần nhà rơi xuống đã hóa thành vũng nhỏ trên mặt sàn cũ kỹ, Mike vẫn không ngủ được. Cậu ngơ ngác nhìn vũng nước ngay trong tầm nhìn đó, bản thân như cảm nhận được điều gì.
“Anh, cho em nằm với.” Cái đầu nho nhỏ rúc vào bên người cậu, thân mình Jean bị hai cánh tay ôm chặt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trại Hoa Hồng. Jean sống ở đó mấy năm, cho đến khi được nhận nuôi và chuyển đến nơi này. Nhìn qua như là cuộc sống của một đứa trẻ mồ côi bất hạnh, nếu Jean thật sự là Jean đúng nghĩa. Một đứa trẻ bị bỏ rơi từ lúc mới lọt lòng, được người nhận nuôi. Rất tiếc, cậu không phải.
"Tóc em dài ra rồi đấy." Jean chậm rãi nói, đứa em trai dường như đã lớn thêm một chút. Cậu đưa tay lên cao hơn một chút giống như để ước lượng, ừ đúng rồi, cao từng tầm này này. Giống như một củ cải non vừa nảy mầm. Không đúng, là một con thú non nghịch ngợm thì đúng hơn. Đáy lòng Jean bỗng chốc mềm lại, tưởng chừng như có một chỗ nào đó bị nhẹ nhàng chạm đến, mát mẻ dịu ngọt như cơn gió thoảng qua thung lũng. Jean không thích tóc vàng lắm, có lẽ là bởi ảnh hưởng từ người nào đó thế nhưng con thú nhỏ này làm cậu hài lòng đến lạ. Có lẽ là không chán ghét đi. Cậu nghĩ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Có tiếng bước chân cọt kẹt lên gác xép. Dòng suy nghĩ của Jean bị cắt đứt, qua ánh sáng mờ mờ của căn phòng cậu thấy một bóng người nho nhỏ xuất hiện trên bậc cầu thang nhanh chóng tiến về phía mình. Một thân hình giống như con cá chạch nhanh nhẹn chui vào trong chăn, bị bàn tay Jean nhanh chóng chặn lại.
Thằng bé lúng túng nhìn tay anh mình. Có cái gì đó thật kỳ cục. Thằng nhỏ lờ đi cảm giác vừa sượt qua mình, hơi ấm dường như còn vương trên tóc. Nó gạt tay Jean ra, vò rối tung mái đầu thành cái tổ quạ.
Jean bẻ những ngón tay kêu răng rắc. Thứ sức mạnh cậu tưởng đã mất đi, không ngờ khi trở lại lại được cậu sử dụng theo cách đến bản thân cũng không ngờ tới thế này. Nếu kẻ quen biết cậu ở đây, hẳn sẽ sốc đến không nói nổi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Jean trải tấm nệm trên sàn. Sàn cứng, lớp chăn mỏng vừa hay bịt kín những lỗ hổng lỗ chỗ trên sàn. Nó không dày đến mức ngăn được bầu không khí lạnh bên ngoài tràn vào thế nhưng vừa hay mang đến chút ấm áp cho căn phòng. Jean nằm xuống, lắng nghe tiếng mưa rơi ngoài kia gõ vào vào tấm vách kêu bồm bộp, đều đặn như có người đang gõ nhịp. Cậu rũ mắt, nhớ về ngày bản thân đến nơi này, cũng là một ngày mưa.
"Chỉ dài hơn một chút." Nó nói. "Tóc anh cũng vậy mà." Nó chỉ đầu anh mình. Tóc Jean quả thật cũng dài hơn một đoạn. "Thế nhé, bánh em để phần nhớ ăn đấy nhé!" Nó nói xong đi vào bên trong.
Người nuôi dưỡng họ, lại chẳng hề thương họ.
Jean vốn chẳng phải người bình thường, cậu là một phù thủy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Jean bật cười. Cậu thu dọn đống quần áo bẩn, qua loa vệ sinh bản thân một chút rồi bước lên cầu thang ọp ẹp dẫn lên gác xép. Đây là chỗ cậu trú ngụ mấy năm qua. Phòng tối và tràn đầy mùi ẩm mốc, cơn mưa bên ngoài gõ vào lớp vách gỗ mang theo chút mùi vị quen thuộc.
Một người đàn ông đang nằm ngửa trên mặt đất gần chỗ cầu thang lên gác xép. Ông ta cởi trần, xung quanh lăn lóc những vỏ chai rỗng. Gã đàn ông còn đang lèm bèm những câu gì đó trong cổ họng, có vẻ ngủ không ngon giấc. Bàn chân Jean trực tiếp giẫm lên mặt gã để đi xuống, gã vẫn không hề hay biết, hoàn toàn bất động. Người nhìn qua còn tưởng gã đ·ã c·hết. Nếu gã ốm rồi c·hết vì say rượu ấy cũng là một điều tốt, chỉ tiếc, không thể. Jean vứt lên người gã một tấm chăn tồi tàn, ít nhất có cái này cũng khiến gã ngày mai khi thức dậy bớt đi một tràng chửi rủa. Phòng khách sau cơn say xỉn của gã hoàn toàn chỉ còn là một đám bừa bộn, vụn vãi trên sàn đầy những mảnh vỡ và cả thứ chất lỏng k·hông r·õ n·guồn g·ốc. Nếu bây giờ dọn dẹp, phỏng chừng mất cả đêm chưa chắc đã sạch sẽ. Jean mang theo một chút gì đó buồn chán nhấc lên ngón tay mình. Trong một khoảnh khắc đồ đạc trong phòng khẽ lay động. Giống như có một thế lực vô hình, mọi thứ bên trong căn nhà bắt đầu chuyển động. Vụn thủy tinh bay vào trong góc, cây chổi xếp xó bắt đầu quét dọn mọi thứ. Nếu có ai ở đây vào lúc này hẳn là sẽ sợ hãi với cảnh tượng kỳ dị hiện ra trước mắt. Rất tiếc, ở đây chỉ có một thằng bé vốn là nguồn cơn của mọi thứ đứng đó với khuôn mặt vô cảm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một bàn tay bất chợt được đặt lên tóc cậu bé. Thằng nhỏ ngơ ngác ngẩng đầu, nó thấy anh trai đang nhìn mình, bàn tay xoa nhẹ mái tóc mềm mại.
Chương 2: Anh em
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.