Ất Tỵ Đại trị năm thứ 8 1365 Công Nguyên
Tháng giêng Hóa Châu lại đón một mùa xuân năm mới. Mùa xuân về, đất trời lũ lượt thay áo .Trên những cành cây, chồi non lộc biếc đua nhau nhô lên, vẫy chào đàn én đang chao lượn trên bầu trời cao trong xanh. Những nụ hoa dần dần hé nở, tỏa màu sắc, hương thơm, kéo đàn ong, lũ bướm đến say mê tìm lấy mật ngọt.Toàn bộ cảnh vật đều đang hân hoan, đang vui sướng tận hưởng không khí của mùa xuân.
Trong không khí sinh sôi của đất trời, con người vạn vật linh trưởng cũng không ngoại lệ, trong lòng cũng dâng lên khát khao mãnh liệt, trai gái Hóa Châu rủ nhau ra đường cùng nhau du xuân. Dong người tập trung đến bên bờ sông,nơi đây đã sớm tụ tập số lớn thuyền nhỏ. Bước lên thuyền các thanh niên nam nữ hứng thú bừng bừng lay động mái chèo, chiếc thuyền nhẹ nhàng lướt nước, theo đường sông quanh co tiến về phía mục đích của chuyến đi, hồ Bà Dương.
Hồ Bà Dương ở Hóa Châu Đại Việt không lớn so với hồ Bà Dương khổng lồ ở phương Bắc nơi hơn một năm trước thủy quân Trần Hữu Lượng c·hôn v·ùi thì quy mô thua xa rõ là không có liên quan gì, trùng tên thuần túy là một mỹ lệ trùng hợp, nhưng với người dân địa phương thì nó lại mang ý nghĩa vô cùng đặc biệt.Nơi đây là địa điểm tổ chức hội xuân truyền thống nơi trai gái sẽ tụ tập cùng nhau du xuân, giao lưu,tán tỉnh kết hợp thành đôi nên duyên vợ chồng,là thịnh hội lớn nhất trong năm của người Hóa Châu.
Không rõ lễ hội này có từ khi nào mặc dù có người nói lễ hội bắt đầu từ ngược dòng đến thời đại xa xưa khi nơi đây có tên là châu Lý còn là một phần lãnh thổ của Chiêm Thành,song từ đó đến nay cũng đã xa xôi không có cách nào để khảo chứng.Tuy nhiên đối với nguồn gốc rối rắm của lễ hội, đa số nam thanh nữ tú dự hội thái độ là không quan tâm nhiều vậy,ngược lại họ tham gia hội để vui vẻ, nhân tiện tìm kiếm bạn đời, ai quản nó xuất xứ từ đâu, suy nghĩ chuyện này có ý nghĩa sao.
Trên hồ Bà Dương mặt trời đã lên cao, chiếu nắng vàng lên vạn vật. Xung quanh hồ từng giá tre cao cao đã được dựng lên,thu hút trai gái tụ tập đông đảo . Nguyên nhân không gì khác giá tre này là để chơi trò đánh đu, một trò chơi mùa xuân truyền thống vô cùng thịnh hành của người Việt được nhà nhà yêu thích không thôi. Từng đôi uyên ương bước lên giá đu dưới lực đẩy cao cao bay lên, hưng phấn vui vẻ tay nắm chặt tay thi thoảng lại vụng trộm nhìn nhau liếc mắt đưa tình, vô cùng lãng mạn.Bọn họ vui vẻ chơi hội hồn nhiên không biết một nguy cơ đáng sợ đang lặng lẽ buông xuống
Lúc này từ phia thượng lưu từng điểm đen dần xuất hiện trong tầm mắt có thể nhìn thấy một đoàn thuyền đang theo dòng nước đi tới ban đầu người ta còn không để ý nghĩ rằng thuyền tới cũng là người đi chơi hội, nhưng rất nhanh theo đoàn thuyền kia tới gần, hoa văn và trang trí xa lạ trên thuyền đập vào mắt, một người mới sợ hãi la lên:
-Là giặc Chiêm mọi người mau chạy đi
Tiếng la thất thanh lập tức làm trên bờ mọi người loạn thành một đoàn, từng đôi nam nữ lôi kéo nhau hoảng hốt tìm đường thoát thân.Nhưng tham dự lễ hội thật sự quá nhiều người, người đi sau hoảng hốt chen lấn xô đẩy người đi trước khiến lối ra vào bị kẹt đến chặt cứng khiến người vừa chạy tới gấp gáp tức giận giậm chân không thôi.
Nhìn cảnh tượng hỗn loạn trên mặt sông Ko Ceng lạnh lùng ra lệnh
-Nhanh chóng cập bờ, bắt lấy bọn chúng cho ta, kẻ nào biểu hiện tốt bản tướng thưởng hắn 3 tên nữ nô xinh đẹp nhất
Nghe lệnh của tướng quân, mọi người trên thuyền ra sức lay động mái chèo, chiến thuyền lao tới,cập vào bến tàu binh lính Chiêm Thành mau lẹ buông tay chèo qua lấy v·ũ k·hí, dưới sựu dẫn dắt của tướng quân, múa may đao to bản xông vào đoàn nam nữ thanh niên .
Rât nhanh trong đoàn người tiếng gào thét gầm gữ giận dữ liên tục vang lên.
Ba tên lính Chiêm túm kéo một người thiếu nữ xinh đẹp đến một góc, trong miệng tiếng cười khả ố không ngừng tuôn ra.Trong ba người tên lính Chiêm có có vẻ lớn tuổi nhất hất hàm nói với một tên lính trẻ chỉ chừng 16 tuổi:
-Chúng ta giữ lại nó, từng người thay phiên, ngươi nhỏ tuổi nhất chưa biết mùi đàn bà,ưu tiên cho ngươi hưởng trước
Tên lính trẻ nghe vậy hưng phấn đến khuôn mặt đỏ lên, nhanh chóng trút bỏ quần áo của mình tay không ngừng xé rách xiêm y của thiếu nữ.Theo từng lớp vải bị xé rách trên cơ thể nàng từng tảng lớn trắng như tuyết lộ ra. đôi mắt tên lính trẻ như bị hút vào, hắn nhìn như si như say,không kìm nổi liền nằm đè xuống, miệng không ngừng hôn hít lên bầu ngực đầy đặn . Thiếu nữ sợ hãi kịch liệt chống cự nhưng thân gái liễu yếu đào tơ sao chống nổi ba người đàn ông lực lưỡng chỉ có thể không ngừng khóc lớn, nước mắt chan hòa, nức nở kêu gọi tình lang đến cứu giúp. Cách đó không xa bạn trai nàng tròng mắt trợn lên, trong mắt đầy tơ máu, không ngừng gầm thét giãy dụa cố thoát khỏi dây trói kiềm tỏa,đến cứu người yêu nhưng kết quả vẫn là uổng công, chỉ có thể trơ mắt nhìn bạn gái mình bị dâm nhục, trong lòng vô cùng đau đớn. Cảnh tượng như vậy không ngừng trình diễn, biến ngày hội xuân thành địa ngục nhân gian. Mà tất cả những chuyện này thủ lĩnh quân chiêm tướng quân Ko Ceng không thèm ngăn cản, chỉ phân phó thủ hạ tận sức bắt sống nước Chiêm ít nhân khẩu rất cần lao động, đám thanh niên này vừa đúng là nguồn bổ sung tốt cũng không thể để c·hết,nếu không trở về Đại Vương nhất định sẽ trị tội hắn.
Mấy canh giờ sau,trong thành Hóa châu Đồng môn tri hạ Đỗ Tử Bình nghe nói hồ Bà Dương bị thuyền Chiêm tập kích, nam nữ trẻ tuổi đều b·ị b·ắt đi, thì đầu óc choáng váng, suýt chút nữa ngất đi. Chiêm Thành t·ấn c·ông bắt c·ướp nhân khẩu không phải chuyện ngày một ngày hai, hắn bình thường cũng không có quá để ý nhưng lần này thì không thể tính như vậy. Hội hồ Bà Dương quy tụ đa số nam nữ thanh niên Hóa Châu, Chiêm Thành lần này tập kích thật quá thành công số chạy thoát căn bản nhỏ bé không đáng giá nhắc tới, tương đương thế hệ trẻ tuổi của Hóa Châu bị một mẻ hốt gọn. Chưa kể rất nhiều trong đó còn là con em của binh sĩ dưới quyền hắn, bây giờ con cái bị người Chiêm bắt đi, lòng quân rung chuyển,không thể không phái binh giải cứu.
Không suy nghĩ nhiều trong lòng rối bời hắn ra lệnh toàn quân ra thành đuổi theo truy kích người Chiêm giải cứu lại các thanh niên nam nữ. Nhưng hắn vừa ra thành được 3 ngày thì trúng phải phục kích, quân Chiêm từ lùm cây hai bên đường đổ ra đánh,quân Hóa Châu toàn quân tan tác, Đỗ Từ Bình thiếu chút nữa cũng m·ất m·ạng, hoảng hốt dắt tàn binh bại tướng chạy trốn về thành, từ đó đóng cửa thành cố thủ không dám ra, bỏ mặc toàn bộ phía Nam Hóa Châu cho người Chiêm thỏa thích tung hoành.
Đỗ Tử Bình lúc này trong lòng rối bời, hắn biết mình xông ra đại họa làm không tốt cái mũ quan này không giữ nổi,ngày đêm lo nghĩ cuối cùng vẫn là đành viết tấu chương thỉnh tội báo về triều, không có cách nào,xông ra họa quá lớn binh lính tổn thất nghiêm trọng hắn bây giờ không đủ sức giải quyết vấn đề,chỉ có thể gửi cầu cứu về triều
Đỗ Tử Bình dặn dò kỹ càng tên hầu thân tín:
-Ngươi mang tấu chương cùng bức thư này trước đến phủ Hữu Tướng Quốc nói Tử Bình có lỗi với Tương Quốc đề bạt,vốn muốn t·ự s·át tạ tội nhưng nghĩ đến ân nghĩa sâu nặng của Tướng Quốc chưa trả,Tử Bình xin được giữ lại thân này lập công chuộc tội, mong Tướng Quốc có thể phái binh trợ giúp Tử Bình qua cơn nguy khốn, rõ chưa?
-Vâng đại nhân, tiểu nhân nhất định sẽ đem thư của chủ nhân không chút sơ sót chuyển cho Tướng Quốc.
Tên hầu nhận mệnh, vội vàng lên ngựa phóng nhanh ra cửa thành Bắc .
0