Kinh thành Thăng Long, phủ Hữu Tướng Quốc
Trần Phủ như thường ngày cùng Lê Quý Ly ngồi bên bàn cờ, hai bên cờ trắng đen đan xen vào nhau chém g·iết kịch liệt.
-Lý Nguyên,kỳ nghệ của hiền đệ ngươi lại có tiến bộ không nhỏ
-Tướng Quốc quá khen,Quý Ly chỉ là có chút tinh tiến mà thôi,không so sánh được với Tướng Quốc
Một người hầu bước vào trong đình, đến bên tai Trần Phủ nói nhỏ gì đó,hắn sắc mặt hơi đổi ra lệnh:
-Cho hắn vào
-Vâng
Một khắc sau một người mặt mũi phong trần mệt mỏi tiến vào trong đình,rõ ràng là thân tín của Đỗ Tử Bình sau mấy tháng liên ra roi thúc ngựa cuối cùng đã đến Thăng Long.Hắn quỹ xuống hành lễ với Trần Phủ
-Tiểu nhân tham kiến Tướng Quốc
-Miễn lễ, nói đi Đỗ đồng tri phái ngươi có chuyện gì?
-Dạ chủ nhân nhà con đã đem sự việc ghi rõ trong thư, đây là tấu chương dâng lên triều đình cùng thư Tướng Quốc mời xem
Hắn cung kính dâng lên, Trần Phủ tiếp lấy phong thư xé mở niêm phong chậm rãi đọc. Chẳng mấy chốc sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, giọng nói có chút khó chịu:
-Xảy ra chuyện lớn như thế, hắn còn có mặt mũi cầu ta hỗ trợ sao?
- Bẩm tướng quốc chủ nhân nhà tiểu nhân biết mình phạm phải lỗi lớn, cô phụ ân tiến cử của Tướng Quốc chỉ có thể lấy c·ái c·hết tạ tội mới bù đắp được nhưng xin Tướng Quốc niệm ân tình chủ nhân một lòng trung thành cho chủ nhân cơ hội lập công chuộc tội báo đáp ân tình, nếu không chủ nhân c·hết cũng không nhắm mắt được
Nghe tên hầu của Đỗ Tử Bình nói vậy Trần Phủ sắc mặt mới dịu đi một chút, dù sao cũng là thân tín mình đề bạt,trước nay trung thành, bây giờ gặp lỗi lầm biết hạ tư thái như vậy, cũng không nỡ thật sự trách tội hắn. Trần Phủ vẫy vẫy tay, nói:
-Ngươi cứ về đi, nói với Đỗ đồng tri,bảo hắn cứ yên tâm, ta nhất định sẽ nghĩ cách
-Tiểu nhân thay chủ nhân đa tạ Tướng Quốc, ân đức lớn lao của Tướng Quốc chủ nhân nhất định không bao giờ quên,Tướng Quốc chỉ cần có lệnh chủ nhân ắt lên núi đao xuống chảo dầu cũng không tiếc.
Tên hầu của Đồ Tử Bình vội vàng lạy tạ rời đi trong đình chỉ còn lại Trần Phủ và Lê Quý Ly
Lê Quý Ly thấy Trần phủ thần sắc ngưng trọng liền dò hỏi:
-Tướng Quốc Đỗ đồng tri cử người đến,chẳng hay phía Nam xảy ra chuyện gì chăng?
-Lý Nguyên, đệ tự xem đi
Trần Phủ đưa bức thư cho Lê Quý Ly đọc,sắc mặt của Lê Quý Ly cũng nhanh chóng biến đổi, hít một ngụm khí lạnh
-Bọn giặc Chiêm lại tập kích,quân Hóa Châu thảm bại hao binh tổn tướng,thỉnh cầu chi viện. Tình hình xấu thế này, thật sự là khó giải quyết.
Trần Phủ thở dài:
-Nào chỉ là khó giải quyết, đệ cũng biết đấy,đương triều quốc khố thiết hụt, ta cái đệ đệ kia thì tiêu xài như nước, bây giờ bảo ta điều động binh mã xuống phía Nam trợ chiến ta biết đi đâu gom góp cũng không thể để binh mã đi rồi lương thảo quân hưởng không quan tâm đi.
Lê Quý Ly cau mày suy nghĩ một lúc sau như nhớ ra gì đó, nói:
-Quý Ly nghe nói phủ Thanh Hoa bây giờ phát triển rât khá binh tinh lương đủ có lẽ có thể rút ra binh lực chi viện được mà không cần vận dụng quốc khố. Lại nói nếu muốn diêu binh Nam chinh cũng ắt phải dùng binh Thanh Nghê, sao chúng ta không bàn bạc với Thái úy đại nhân về chuyện này
Trần Phủ vỗ đầu:
-Hiền đệ không nhắc đến ta cũng quên mất,ta lập tức cho mời Thái úy đến
Một canh giờ sau, Trần Nhật Khôi được hạ nhân trong phủ dẫn tới trong đình.
- Tướng Quốc chẳng hay gọi lão phu đến là có chuyện gì phân phó?
Trần Nhật Khôi thần sắc có chút nghi hoặc
-Bá phụ mời ngồi,chuyện bản vương có chuyện muốn bàn với bá phụ ngài, ngài cứ đọc lá thư này sẽ rõ
Trần Nhật Chiêu tiếp lấy lá thư từ tay Trần Phủ rất nhanh không còn nghi hoặc lập tức hiểu rõ Trần Phủ muốn làm gì,hóa ra là Đỗ Tử Bình chọc họa, muốn nhà mình phái binh đi cho hắn chùi đít. Ngược lại cháu mình luyện binh nhiều năm, cũng vừa lúc gửi thư bày tỏ muốn kiếm cơ hội lên chiến trường lập công,không bằng thuận nước dong thuyền.Nhưng cũng phải gõ ra một chút quyền lợi, không thể làm không công. Nghĩ như vậy Trần Nhật Khôi lộ ra thần sắc do dự:
-Chuyện Tướng Quốc muốn nhờ, lão phu cơ bản đã hiểu,nhưng phủ Thanh Hoa đất rộng dân thưa muốn trong thời gian ngắn huy động ra được đủ số binh lực cũng phải tốn phí không ít công phu, cũng có không ít bất cập e rằng sẽ lỡ đại sự
Trần Phủ hiểu Trần Nhật Khôi thể hiện ra ý tứ ngoài lời xuât binh có thể nhưng phải có điều kiện, nói:
-Bá phụ cứ nói thẳng có bất cập gì bản vương có thể dâng tấu lên quan gia xem xét.
Trần Nhật Khôi vuốt râu nhẹ nhàng cười:
-Điều thứ nhất, lính Thanh Hoa tình tình kiệt ngạo khó thuần,chỉ tin cẩn người thân quen, nếu giao cho Đỗ đồng tri e rằng bọn chúng sẽ không phục, gây xung đột với lính Hóa Châu nên lão phu cho rằng nê cử một người tôn thất có uy tín ở Thanh Hoa làm chủ soái chỉ huy bọn chúng, cùng Đỗ đồng tri địa vị bình đẳng không có quan hệ trên dưới.
Trần Phủ trong lòng trào phúng,tôn thất có uy tín Thanh Hoa ư,còn ai vào đây ngoài nhà ngươi cái lão già này. Nhưng hắn cũng không để ý, binh lính nhà người ta tự nhiên muốn chặt chẽ nắm trong tay, yêu cầu này không quá phận
-Chẳng hay bá phụ có nhân tuyển?
-Ha ha lão phu cử hiền không tránh thân, cháu nội lão phu Nhật Thanh từ nhỏ ham việc nhà binh,thường ngày cùng bọn lính cùng ăn cùng ngủ có thể làm chủ soái.
Nghe thấy Trần Nhật Khôi nhắc đến Trần Nhật Thanh, Trần Phủ hồi tưởng một lúc gật gật đầu:
-Lệnh tôn tuổi trẻ tài cao,văn võ toàn tài, là nhân tuyển tốt, bá phụ có thể tiếp tục
-Điều thứ hai, bọn lính Thanh Hoa phải xa nhà tác chiến xa xôi trong lòng ắt có nhung nhớ, nhất định phải có khao thưởng để yên lòng quân, mà nay nghĩ đến quốc khố eo hẹp cũng không bỏ ra được nên lão phu xét thấy nên cho quân Thanh Hoa có quyền phân phối đất đai và chiến lợi phẩm thu được từ tay bọn giặc Chiêm
Trần Phủ gật đầu yếu cầu này cũng không quá phận, triều đình không bỏ ra nổi tiền, cho người ta chia cắt chiến lợi phẩm từ quân địch cũng là đương nhiên, tổng không thể thật sự trông mong người ta tự xuất tiền túi đánh trận không thu dược gì đi
-Chuyện này cũng không khó, không biết bá phụ có điều kiện gì khác nữa không?
-Ha ha chỉ cần hai điều này mà thôi, chủ cần triều đình hạ chiếu trao quyền, phủ Thanh Hoa lập tức liên chuẩn bị xuất binh
-Vậy bá phụ cứ về chuẩn bị, bản vương sẽ tiến cung đem chuyện này tâu với quan gia đoán chừng sẽ rất dễ dàng thông qua
Trần Nhật Khôi rời đi, Lê Quý Ly chen mồm vào hỏi dò:
-Tướng Quốc ngài thật sự nắm chắc trong cung vị kia nhất định sẽ đồng ý với phương án của chúng ta sao, nhân tuyển chủ soái viện binh phe Trần Nguyên Trác rất có thể cũng sẽ nhảy ra tranh đoạt.
Trần Phủ lắc lắc đầu:
-Lý Nguyên đệ không hiểu hắn bằng ta, ta cái tên đệ đệ này là một kẻ tham tiền chính hiệu, bảo hắn bỏ tiền ra lo chuyện quốc gia đại sự chẳng khác nào cắt thịt hắn,bọn người Trần Nguyên Trác có thể như ta không tốn của hắn một cắc bạc mà lấy ra viện binh cho Hóa Châu không, đương nhiên là không, nên hắn nhất định sẽ đồng ý.Với lại Thái úy cùng Trâu Canh quan hệ không tệ, hắn đã đề cử cháu hắn làm chủ soái tất nhiên cũng sẽ không chịu ngồi im, có sủng thần như Trâu Canh bên cạnh tai đệ đệ ta nói giúp mười phần đã chắc chín,không có gì phải lo lắng cả.
Sự tình đúng như Trần Phủ dự đoán mấy ngày sau trên triều hội chức chủ soái bị phe Trần Nguyên Trác tranh đoạt kịch liệt nhưng Dụ Hoàng đứng ra lực bài chúng nghị đồng ý tấu chương của Trần Phủ. Mùa thu năm Đại Trị thứ 8,Trần Nhật Thanh tuổi vừa mới thành niên được cha lấy tên tự là Trực Khanh thì nhận được chiếu lệnh triều đình. Chiếu lệnh gia phong hắn làm Kiêu kỵ hiệu úy, được mệnh dẫn dắt binh mã phủ Thanh Hoa nam hạ Hóa Châu kháng cự giặc Chiêm. Một chương mới trong cuộc đời hắn lại được mở ra
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Note:Trực Khanh ý tứ là người chính trực bổ trợ cho tên hùy của nhân vật chính là Thanh trong thanh sạch thanh khiết
0