0
Trên võ đài, không khí trở nên căng thẳng khi Dũng đứng đối diện Thạch, ánh mắt tràn đầy quyết tâm. Dũng bước lên với một sự tự tin đặc biệt, chắp tay chào Thạch trước khi hạ người vào thế võ.
"Vãi! Thần Đồng quyền – một nhánh của võ Cổ truyền Bình Định! Không ngờ cậu ta lại biết môn võ danh tiếng này," một tân binh thốt lên đầy kinh ngạc.
"Đó là võ gia truyền của nhà Dũng mà! Cậu ấy từng thi đấu giải trước khi nhập ngũ," người khác bổ sung.
“Không ngờ người Dũng to cao mà có thể học Thần Đồng Quyền đến mức độ này.”
Dũng khởi đầu bằng một chuỗi động tác linh hoạt, những cú đấm và quét chân của anh ta nhanh như chớp. Với Thần Đồng quyền, mỗi đòn t·ấn c·ông đều sắc sảo và có sức mạnh đủ để kết thúc trận đấu trong tích tắc. Các tân binh xung quanh bắt đầu bàn tán rôm rả, không ít người nghiêng về phía Dũng.
Thạch, tuy nhiên, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. Cậu dịch chuyển nhẹ nhàng, tránh né từng đòn t·ấn c·ông của Dũng một cách uyển chuyển, như thể đã biết trước hướng ra đòn. Trong lòng, Thạch âm thầm vận dụng những gì đã phân tích từ quyển sách gia truyền. "Cực Quyền" – môn võ độc đáo với trọng tâm là sự ổn định và khai thác sơ hở đối thủ – bắt đầu được cậu triển khai.
Dũng tung một cú đấm mạnh nhắm thẳng vào ngực Thạch. Nhưng ngay khi nắm đấm chỉ còn cách vài centimet, Thạch xoay người, hạ thấp trọng tâm và phản công bằng một cú đấm ngang sườn. Cú đánh không chỉ chặn đòn của Dũng mà còn khiến anh ta lùi lại vài bước.
Cả võ đài rơi vào im lặng. Đòn phản công của Thạch nhẹ nhàng nhưng hiệu quả, khiến Dũng hơi mất thăng bằng.
"Cậu ta làm thế nào vậy?!" một tân binh ngạc nhiên thốt lên.
Dũng không từ bỏ, anh lập tức lao tới, tung một loạt đòn liên hoàn. Thạch vẫn duy trì sự bình tĩnh, từng bước phân tích cách di chuyển của đối thủ. Khi Dũng vừa nhấc chân để tung đòn đá vòng cầu, Thạch lập tức nhận ra sơ hở. Cậu xoay người, tóm lấy chân đối thủ và hất ngược lực, khiến Dũng ngã nhào xuống sàn.
Nhưng thay vì dừng lại, Thạch nhẹ nhàng đỡ Dũng dậy, ánh mắt không hề tỏ ra kiêu ngạo. Anh chắp tay chào lại, rồi lùi về phía sau.
Đội trưởng Huỳnh gật đầu hài lòng, trong khi các tân binh vỡ òa trong tiếng reo hò.
"Thạch thật sự quá đỉnh!"
"Cậu ấy không chỉ giỏi mà còn rất khiêm tốn."
Dũng nhìn Thạch, thở hổn hển nhưng ánh mắt đầy sự thán phục.
"Cậu mạnh thật đấy. Tôi đã đánh giá thấp cậu."
Thạch chỉ mỉm cười, đáp lại.
"Chúng ta học hỏi lẫn nhau mà. Cậu cũng rất giỏi."
Những lời nói khiêm nhường của Thạch không chỉ khiến Dũng mà cả đội trưởng Huỳnh và các tân binh khác cảm phục. Từ một tân binh bình thường, Thạch đã trở thành cái tên được nhắc đến nhiều nhất trong đội ngũ.
…….
Ánh mắt của mọi người trong sân tập đổ dồn về phía võ đài. Trận đấu giữa Thạch và đội trưởng Hải không chỉ là một bài kiểm tra, mà còn là dịp hiếm hoi để các tân binh chứng kiến một trận so tài đỉnh cao. Hải, với tư cách là đội trưởng trẻ nhất, đã nổi danh với việc sử dụng Tán Thủ và Vovinam. Thạch, dù chỉ là tân binh, nhưng sau những màn thể hiện vượt trội trước đó, đã khiến mọi người đặt nhiều kỳ vọng.
Hải đứng trên võ đài, khoanh tay nhìn Thạch với vẻ tự tin. Anh nhẹ nhàng chắp tay.
"Cậu đã làm tốt lắm trong các trận trước. Nhưng lần này sẽ không dễ đâu, Thạch."
Thạch mỉm cười, cúi người đáp lại.
"Cảm ơn đội trưởng. Tôi sẽ học hỏi từ anh."
Trận đấu bắt đầu với những cú t·ấn c·ông nhanh, mạnh mẽ từ Hải. Tán Thủ, một môn võ nổi bật với các đòn đấm và phá thế, được anh sử dụng triệt để. Những cú đấm thẳng, móc và đòn chân liên tục t·ấn c·ông vào các vị trí hiểm yếu của Thạch, buộc cậu phải di chuyển liên tục để tránh né.
Thạch, trong khi đó, giữ sự bình tĩnh, sử dụng Cực Quyền để đối phó. Cực Quyền – như tên, chính là đẩy bản thân tới cực hạn, Nhu Cực Hạn và Cương Cực Hạn. Cực Quyền giúp cậu phân tích lối đánh của đối phương, giữ vững thế thủ và chỉ phản công khi thực sự cần thiết. Nhưng Hải không để Thạch có cơ hội đáp trả, nhanh chóng chuyển sang sử dụng đòn thế từ Vovinam – đặc biệt là những đòn quật và khóa cổ.
Hải bất ngờ tiến sát, tóm lấy cổ Thạch, xoay người một cách mạnh mẽ để áp dụng đòn khóa cổ điển của Vovinam. Cánh tay của Hải siết chặt quanh cổ Thạch, khiến mọi người bên dưới nín thở.
"Thạch xong rồi!" một tân binh thốt lên.
"Đội trưởng Hải thật sự quá mạnh. Đòn khóa này mà siết chặt thì chẳng ai thoát nổi!"
Bị khóa cổ, hơi thở của Thạch dần trở nên khó khăn. Nhưng trong khoảnh khắc sinh tử ấy, cậu bất đắc dĩ vận dụng "Nhu Cực Hạn" – phần đặc biệt của Cực Quyền mà cậu đã học được từ quyển sách cũ.
Khác với Cương Cực Hạn, vốn tập trung vào sức mạnh và tốc độ, Nhu Cực Hạn khai thác sự mềm dẻo và tận dụng lực của đối phương để hóa giải đòn thế.
Thạch thả lỏng toàn bộ cơ thể, không chống cự lại lực khóa của Hải. Thay vào đó, cậu xoay người nhẹ nhàng, hạ thấp trọng tâm để giảm áp lực lên cổ. Lực siết của Hải bất ngờ mất đi điểm tựa, và trong tích tắc, Thạch dùng lực xoắn từ phần hông để thoát khỏi đòn khóa.
Cả khán đài như vỡ òa. Hải lùi lại một bước, ánh mắt đầy ngạc nhiên.
"Hay lắm, Thạch. Đồng chí thoát được đòn này sao?!"
Thạch mỉm cười, thở hắt ra
"Nhờ may mắn thôi, đội trưởng. Anh quá mạnh, em phải dùng hết sức mới thoát được."
Hải tiếp tục lao tới, lần này với một chuỗi đòn liên hoàn, t·ấn c·ông từ cả Tán Thủ và Vovinam. Nhưng thay vì phản công mạnh mẽ như trước, Thạch dần giảm nhịp độ. Cậu cố tình để Hải dồn ép, từng bước một lùi về góc võ đài.
Khi Hải chuẩn bị tung đòn kết liễu, Thạch giơ tay lên, mỉm cười.
"Đội trưởng, tôi nhận thua. Em không muốn b·ị t·hương nặng quá, em vẫn còn buổi học khác vào ngày mai mà."
Cả khán đài lặng đi trong giây lát, rồi bùng nổ tiếng reo hò. Một số người bật cười, trong khi đội trưởng Hải cũng bật cười lớn, vỗ vai Thạch.
"Cậu thông minh đấy, biết khi nào nên dừng. Nhưng lần sau, đừng nghĩ tôi sẽ để cậu dễ dàng thoát như vậy."
Dù Thạch nhận thua, trận đấu đã để lại ấn tượng sâu sắc với tất cả các tân binh và đội trưởng khác. Huỳnh đứng dưới võ đài, mỉm cười hài lòng, thì thầm với đội trưởng Phong.
"Thằng nhóc này đúng là một viên ngọc thô. Cậu ta biết cách giữ sức, hiểu rõ đối thủ, và quan trọng nhất là không để bản thân quá tự cao. Tôi tin cậu ấy sẽ tiến xa."
Thạch đứng giữa võ đài, mồ hôi lấm tấm trên trán nhưng ánh mắt vẫn sáng rực. Trận đấu vừa kết thúc trong tiếng reo hò vang dội từ các đồng đội.
Đội trưởng Huỳnh bước lên, gật đầu hài lòng và vỗ vai Thạch.
"Tốt lắm, Thạch. Điểm thi của cậu là tuyệt đối, rất xứng đáng. Tôi rất ấn tượng với khả năng đọc đối thủ và ra đòn hiệu quả của cậu."
Đạt và Minh Hoàng đứng ngoài, cười vang, không ngừng hò hét cổ vũ.
"Cậu làm thế nào mà trận nào cũng thắng dễ vậy, Thạch? Phải chia sẻ bí quyết cho bọn này đấy!"
Thạch chỉ cười, lắc đầu.
"Chẳng có bí quyết gì đâu, chỉ là tập trung thôi. Đừng quên hôm qua tôi cũng bị ăn vài cú đau đấy chứ."
Minh Hoàng trêu.
"Nhưng dù bị ăn đòn, cậu đã cầm cự rất lâu với Đội trưởng Hải người có kinh nghiệm thức chiến lão luyện. Đừng khiêm tốn nữa!"
Cả ba cùng cười đùa, trong khi đội trưởng Huỳnh quay đi, ánh mắt đầy suy tính. "Thạch thực sự là một ứng viên đáng để cân nhắc," ông nghĩ thầm.
Về phần mình, Thạch bước xuống võ đài, nhận lấy những lời khen ngợi từ đồng đội. Nhưng trong lòng, cậu thầm nghĩ
"Đây chỉ là khởi đầu. Nếu muốn thay đổi tương lai, mình phải còn mạnh hơn nữa."
………
Sau buổi kiểm tra thực chiến, Hải không giấu được sự băn khoăn. Khi mọi người đã rời khỏi võ đài, anh đứng lặng, ánh mắt dõi theo bóng lưng Thạch rời đi giữa tiếng cười đùa của đồng đội.
"Cậu ta cố tình nhận thua," Hải lẩm bẩm, ánh mắt trầm tư.
Hải biết rõ sức mạnh của Thạch. Những gì Thạch thể hiện trong trận đấu không chỉ là kỹ thuật vượt trội mà còn là khả năng kiểm soát tình huống và cả... chiến lược. Hải mỉm cười khẽ
"Cậu ta có thể còn giỏi hơn mình nghĩ."
……….
Trong căn phòng họp đơn giản nhưng nghiêm trang, các chỉ huy của các trung đội lần lượt đưa ra báo cáo về những ứng cử viên sáng giá từ đội mình. Đội trưởng Huỳnh ngồi thẳng lưng, ánh mắt nghiêm túc nhưng không giấu được vẻ tự hào khi đến lượt mình trình bày.
"Thạch, Dũng và Minh Hoàng là ba ứng cử viên tôi đề xuất," Huỳnh bắt đầu. "Đặc biệt là Thạch. Cậu ấy không chỉ có kỹ năng thực chiến tuyệt vời, mà còn có tư duy chiến thuật rất tốt. Mọi người đều thấy cách cậu ấy đối đầu với đội trưởng Hải. Chúng ta đều biết cậu ấy nhận thua để tránh gây ấn tượng quá lớn."
Đội trưởng Hải gật đầu đồng tình.
"Đúng vậy. Nếu trận đấu kéo dài thêm chút nữa, tôi tin chắc Thạch sẽ thắng. Nhưng cậu ấy đã dừng lại đúng lúc. Đây không chỉ là sức mạnh, mà còn là sự nhạy bén và khôn ngoan trong chiến đấu. Rất hiếm gặp ở một tân binh."
Một đội trưởng khác xen vào.
"Dũng cũng không kém. Cậu ta có nền tảng võ thuật gia truyền và sự bền bỉ. Nếu được rèn giũa thêm, Dũng chắc chắn sẽ trở thành một chiến binh đáng gờm."
Các chỉ huy tiếp tục thảo luận sôi nổi, đánh giá từng ứng cử viên từ kỹ năng, tinh thần kỷ luật đến khả năng phối hợp đồng đội. Cuối cùng, giám đốc trung tâm huấn luyện kết luận.
"Thạch, Dũng và các ứng cử viên khác đã thể hiện rất tốt. Tôi đồng ý đưa họ vào danh sách 100 tân binh được chọn cho nhiệm vụ đặc biệt."
Giám đốc tiếp tục.
"Tuy nhiên, chúng ta không thể tiết lộ kế hoạch đưa họ xuống địa quật vào lúc này. Tin tức này cần được giữ kín để tránh bất kỳ rủi ro nào. Chúng ta sẽ thông báo rằng những người trong danh sách này sẽ được điều động trước để hỗ trợ công tác chống dịch Covid-19. Đây sẽ là một cách hợp lý để che giấu mục tiêu thật sự."
Cả phòng họp đồng tình. Một kế hoạch được đưa ra: danh sách sẽ được công bố vào tuần tới. Những ứng cử viên được chọn sẽ tiếp tục huấn luyện thêm một số kỹ năng đặc biệt, rồi được điều động ngay sau đó.
………….
Tin tức về "ứng viên đặc biệt chống dịch" lan truyền nhanh chóng giữa các trung đội. Dù không biết rõ chi tiết, các tân binh đều háo hức và tò mò.
Trong lúc đó, Thạch ngồi ở góc phòng ngủ, lặng lẽ xem lại quyển sách cũ mà ông ngoại đã đưa cho mình. Dòng chữ Nôm ghi chú về "Cực Quyền" khiến cậu trầm ngâm.
"Mình cần mạnh hơn nữa... nếu thật sự muốn thay đổi tương lai."
Minh Hoàng và Đạt ngồi gần đó, không giấu nổi sự hào hứng.
"Thạch này, nếu cậu được chọn là ứng viên đặc biệt, đừng quên bọn tôi đấy!" Minh Hoàng cười lớn.
"Cậu mà đi chống dịch thì đảm bảo sẽ nổi tiếng lắm!"
Thạch chỉ cười nhẹ, không nói gì. Trong lòng cậu, một cảm giác bất an mơ hồ lại trỗi dậy. Những mảnh ký ức từ giấc mơ về tương lai khắc nghiệt cứ lặp đi lặp lại, như một lời cảnh báo.
"Không thể để điều đó xảy ra," Thạch nghĩ thầm, siết chặt bàn tay. "Mình phải chuẩn bị mọi thứ thật kỹ."