0
Trong ánh đèn vàng nhạt hắt ra từ dãy nhà ngủ, tiếng cười nói rôm rả vang lên khắp phòng. Tiểu đội vừa kết thúc một ngày huấn luyện căng thẳng, giờ phút nghỉ ngơi là lúc mọi người thoải mái trêu đùa nhau.
Minh Hoàng ngồi ở góc giường, mặt cúi gằm, tay nắm chặt chiếc điện thoại. Dù đã cố tỏ ra mạnh mẽ, ánh mắt của cậu không giấu nổi vẻ buồn bã. Một đồng đội gần đó cười lớn, vỗ vai Hoàng.
"Sao thế, Hoàng? Người yêu chia tay à?"
Câu nói ấy như châm ngòi cho cả phòng, mọi người bu vào trêu chọc.
"Chắc mới nhận được lời chia tay qua điện thoại, đúng không?"
"Thôi, đừng buồn! Con gái bây giờ khó mà chờ lính, anh em ạ!"
"Lại đây, Hoàng! Để tôi chỉ cậu cách cua mấy chị y tá chống dịch, ngon hơn nhiều!"
Hoàng ngẩng đầu lên, cố gắng cười gượng, nhưng rồi thở dài.
"Ừ... chia tay rồi. Nãy cô ấy gọi, nói là quen người mới... Mấy ông im giùm tôi đi."
Cả phòng lại cười phá lên. Đạt, nằm ở giường trên, thò đầu xuống nhìn Hoàng, giọng trêu chọc.
"Đấy, lần sau yêu thì phải chọn mấy cô chịu thương chịu khó, chứ yêu tiểu thư làm gì! Có bạn gái chia tay thì cũng đừng để người ta thấy cậu buồn thế này, mất mặt đàn ông quá!"
Hoàng không nhịn được, cầm gối ném lên chỗ Đạt, khiến cả phòng lại được một phen cười ầm.
Khi tiếng cười dần lắng xuống, Đạt chống tay xuống giường, nhìn mọi người xung quanh, bất ngờ nói.
"Thôi, Hoàng đừng buồn nữa. Ở đây chắc cũng không phải mỗi anh gặp chuyện buồn đâu. Em kể cho mà nghe, tại sao em phải đi nghĩa vụ."
Mọi người quay lại nhìn Đạt, ánh mắt đầy tò mò. Đạt gãi đầu, cười khổ.
"Chuyện là hồi trước em quậy phá quá. Đi học thì cúp tiết đánh nhau, về nhà thì đi chơi game. Ba em tức quá, bảo nếu không chịu học thì đi nghĩa vụ cho trưởng thành."
Cả phòng cười phá lên, một người hỏi
"Thế cậu có tiếc không? Đi nghĩa vụ thế này chắc khổ hơn ở nhà chứ?"
Đạt nhún vai, giọng trở nên trầm hơn.
"Hồi đầu em bực lắm, nghĩ ba mình ác. Nhưng giờ nghĩ lại, em thấy ba đúng. Ở đây tuy cực, nhưng em học được nhiều thứ. Nếu không đi, chắc em vẫn là thằng phá làng phá xóm thôi."
Mọi người im lặng, rồi gật đầu đồng cảm.
Đạt quay sang Thạch, nheo mắt.
"Còn sensei thì sao, Thạch? Nhìn anh chẳng giống kiểu người bị ép đi nghĩa vụ."
Mọi ánh mắt đổ dồn về Thạch. Cậu ngồi tựa lưng vào tường, cười nhẹ.
"Tôi thì khác. Tôi đi nghĩa vụ vì... bị người yêu cũ bỏ đi lấy người khác. Lúc đó, hai bên gia đình còn chuẩn bị làm đám hỏi rồi."
Cả phòng ồ lên đầy bất ngờ. Một người huýt sáo.
"Vậy là anh bị đá ngay trước ngày cưới?!"
Thạch gật đầu, vẻ mặt bình thản nhưng trong lòng vẫn có chút gợn.
"Ừ. Cô ấy nói tôi không có tương lai, nên chọn người khác. Lúc đó, tôi thấy hụt hẫng lắm. Sau cùng, tôi quyết định nhập ngũ để thay đổi bản thân."
Minh Hoàng nhìn Thạch, ngạc nhiên hỏi.
"Thế giờ cậu còn giận không?"
Thạch lắc đầu, ánh mắt trở nên xa xăm.
"Không giận. Nếu không có chuyện đó, chắc tôi sẽ không có ngày hôm nay. Giờ nghĩ lại, tôi nên cảm ơn cô ấy. Nhờ thế, tôi mới biết mình cần mạnh mẽ hơn, không phải vì ai, mà vì chính bản thân mình."
Câu nói ấy khiến cả phòng im lặng trong giây lát, rồi Đạt bật cười.
"Anh triết lý quá rồi, Thạch! Nhưng mà đúng, mình sống là để vượt qua mọi thứ. Cố lên, anh em!"
Cả phòng vỗ tay, tiếng cười đùa lại vang lên. Dù mỗi người đều có một câu chuyện, những giây phút chia sẻ thế này đã khiến tình đồng chí trong tiểu đội thêm phần gắn kết.
Trong căn phòng trọ nhỏ dành cho tình nguyện viên, Hạnh Nhi ngồi trên giường, ánh mắt lơ đãng nhìn chiếc điện thoại đặt trước mặt. Sau một ngày dài tập làm quen với công việc hỗ trợ chống dịch, cơ thể cô mệt mỏi, nhưng tâm trí lại không thể yên tĩnh.
Hạnh Nhi mở ứng dụng tin nhắn, ngón tay lướt qua tên Thạch trong danh bạ. Cô ngập ngừng một lúc, rồi gõ vài chữ:
|Anh hôm nay thế nào? Có mệt không?|
Cô nhìn dòng chữ hiện lên trên màn hình, mím môi, rồi lại xóa đi.
"Anh ấy chắc đang bận, không tiện nhắn lúc này..." Hạnh Nhi tự nhủ, nhưng không giấu được vẻ thất vọng.
Hà bước vào phòng, tay cầm một chai nước, nhìn thấy dáng vẻ đăm chiêu của Hạnh Nhi liền bật cười.
"Ê, mày sao thế? Lại ngồi thần người ra à? Nghĩ gì mà mặt nghiêm trọng thế kia?"
"Không có gì đâu," Hạnh Nhi vội đáp, cố giấu chiếc điện thoại đi.
Nhưng Hà không dễ bị qua mặt. Cô nhanh nhẹn chộp lấy điện thoại, rồi liếc nhìn màn hình.
"Ơ, tên Thạch đang sáng trưng đây này! Đừng nói với tao là mày định nhắn tin cho anh ấy mà không dám nhé?"
Hạnh Nhi giật lại điện thoại, mặt đỏ bừng.
"Mày nói linh tinh cái gì thế? Tao chỉ... chỉ định hỏi thăm thôi."
Hà bật cười lớn, ngồi xuống bên cạnh, chọc ghẹo.
"Hỏi thăm? Trời ạ, người ta đi lính, mày ở đây cứ ngồi lo lắng như mẹ người ta không bằng! Thích thì nhắn đi, sợ cái gì?"
"Nhưng..." Hạnh Nhi ngập ngừng, ánh mắt bối rối. "Lỡ anh ấy đang bận thì sao? Tao không muốn làm phiền."
Hà lắc đầu, nhìn bạn mình đầy thương cảm, nhưng giọng vẫn không quên trêu chọc.
"Mày đúng là ngốc. Cứ nhắn một câu đơn giản thôi, kiểu 'chào anh, anh có khỏe không? Anh ăn cơm chưa, em nghe cơm ở trong đội tệ với nhiều bột ngọt lắm’ Chắc chắn Thạch sẽ vui mà. Với cả, mày mà không nhắn, lỡ đâu người khác nhắn thì sao?"
Hạnh Nhi im lặng, đôi má vẫn ửng đỏ. Hà bật cười, vỗ vai bạn.
"Thôi nào, mày cứ nghĩ thoải mái chút đi. Dù sao tao thấy anh Thạch cũng quý mày mà. Đừng tự làm khó mình, hiểu không?"
Hạnh Nhi khẽ gật đầu, nhưng vẫn không cầm điện thoại lên. Hà lắc đầu, đứng dậy.
"Thôi, tao đi pha cà phê đây. Lúc nào mày nhắn tin cho Thạch thì nhớ kể tao nghe nhé!"
Nhìn theo bóng Hà khuất dần, Hạnh Nhi thở dài, lại cầm điện thoại lên. Nhưng cuối cùng, cô chỉ nhấn nút tắt màn hình, mỉm cười nhẹ.
"Mai mình nhắn cũng được..." Cô tự nhủ, rồi nằm xuống, ánh mắt vẫn đầy những suy nghĩ về Thạch.
Hà ngồi trên ban công nhỏ, ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống làm gương mặt cô thêm phần dịu dàng. Cô cầm điện thoại áp sát tai, giọng nói pha chút mệt mỏi nhưng vẫn đầy ấm áp khi trò chuyện với Bảo.
"Anh, hôm nay mệt không? Làm xong hết việc kinh doanh chưa?"
Bảo đáp, giọng trầm ấm quen thuộc.
"Cũng tạm ổn. Nhưng nghe giọng em là hết mệt rồi. Còn em, ổn không?"
Hà bật cười nhẹ.
"Ổn. Chỉ có điều... em thấy lo cho Thạch. Cậu ấy thật sự đã trải qua những điều mà nghe thôi em cũng thấy khó lòng chịu đựng nổi."
Bảo lặng đi một lúc rồi đáp, giọng anh thấp hẳn như đang đồng cảm.
"Ý em là những gì cậu ấy kể về kiếp trước đúng không? Anh vẫn chưa hiểu hết, nhưng mỗi lần em nhắc đến, anh lại thấy ngạc nhiên. Rốt cuộc cậu ấy đã trải qua những gì vậy?"
Hà thở dài, ánh mắt chùng xuống khi nhớ lại. Giọng cô nhỏ hơn, chậm rãi kể.
"Kiếp trước, Thạch và Như – em gái cậu ấy – đã sống rất khó khăn. Sau khi mẹ mất, ông bà hai bên cũng q·ua đ·ời dần, Thạch vừa làm anh, vừa làm cha mẹ của Như, chăm sóc, bảo vệ cô bé. Cậu ấy gồng mình lên để Như không phải chịu bất kỳ thiếu thốn nào. Vừa học, vừa làm, vừa lo cho gia đình, anh nghĩ xem áp lực lớn đến mức nào."
Bảo lặng im, như đang cố hình dung câu chuyện mà Hà kể. Anh hỏi khẽ.
"Rồi cậu ấy đã từ bỏ công việc của mình để làm gì vậy? Nghe em nói, đó là ước mơ của cả hai anh em à?"
Hà gật đầu, ánh mắt bỗng trở nên xa xăm hơn.
“Cũng có một phần trong đó là lời hứa làm quán Bar của anh với cậu ấy” Hà kể tiếp.
"Là sao?". Bảo ngạc nhiên.
"Đúng vậy. Thạch vốn là giáo viên tiếng Anh, nhưng cậu ấy lại bỏ nghề để bắt đầu xây dựng một quán cà phê trước – thứ mà cả cậu ấy và Như luôn mơ ước từ nhỏ. Như ban đầu không muốn Thạch làm thế, sợ cậu ấy sẽ kiệt sức. Nhưng Thạch lúc nào cũng cười và bảo ‘Anh làm được mà.’ Và anh biết không, Thạch thật sự làm được. Nhưng..."
Hà ngừng lại một chút, như cố kìm lại cảm xúc đang dâng trào trong lòng. Cô nói tiếp, giọng nghẹn lại.
"Nhưng rồi khủng hoảng kinh tế sau dịch xảy ra. Quán cà phê không thể trụ nổi trong giai đoạn đó. Thạch phải bán gần hết tài sản, cố gắng duy trì quán một thời gian ngắn, nhưng cuối cùng vẫn phải đóng cửa. Chưa dừng lại ở đó, Thạch còn xung phong tham gia tuyến đầu hỗ trợ b·ão l·ũ ở miền Trung. Là ở đó... cậu ấy đã có thêm động lực để tiếp tục, và bắt đầu xây dựng lời hứa – ước mơ mở quán bar của anh và cậu ấy. Em tuy giận Thạch, nhưng mọi thông tin của cậu ấy em đều nắm bắt, lúc gặp lại cậu ấy đã thành công làm chủ của một quán bar."
Bảo thở dài nặng nề, giọng anh khẽ run lên.
"Nghe em nói mà anh cảm thấy khó chịu. Cậu ấy chắc hẳn đã gánh quá nhiều. Nhưng bây giờ, với cơ hội lần thứ hai này, có lẽ mọi chuyện sẽ khác."
Hà khẽ gật đầu, cố mỉm cười, giọng cô dịu hơn một chút.
"Em cũng mong thế. Chỉ hy vọng lần này Thạch sẽ được sống như cách cậu ấy xứng đáng. Chỉ là, cậu ấy còn ám ảnh tâm lý quá!”
………