0
Ánh sáng chiếc vòng sau khi nuốt hai người vào, chiếc vòng bán nguyệt tan biến vào dòng nước mạnh.
…..
Thạch cảm thấy không khí xung quanh có một chút nóng nực, cậu cố mở đôi mắt ra nhưng cảm giác rất khó, cố gắng xoa dịu sống mũi, xoa dịu hai khóe mắt, cuối cùng cậu cũng có thể mở được đôi mắt. Đập vào mắt Thạch, là khung cảnh quen thuộc, đây là khung cảnh cậu chỉ có thể mơ mới gặp được. Đây chính là ngôi nhà thân quen trước khi Thạch đi nghĩa vụ, cậu vội vàng với tay lấy điện thoại, chiếc điện thoại cậu tiết kiệm mua được thời sinh viên, làm cậu hoài nghi thêm. Dòng chữ “ngày 24 tháng 1 năm 2021” làm Thạch bán tín bán nghi, chẳng lẽ bản thân đã xuyên không? Chưa đợi Thạch hết bàng hoàng, một giọng nói chợt vang lên, khiến mắt cậu thêm đỏ hoen.
“Thạch à, dậy rồi hả con, mắt sao mà đỏ thế, thoa thuốc dưỡng mắt đi, con mới mổ mắt ngủ nhiều là tốt, nhưng phải chú ý bôi thuốc đó nha”
Lời nói này chính là người mẹ quá cố của Thạch, bà đã mất trong dịp Covid 2. Đại dịch covid 2 đã khiến cậu mất đi rất nhiều người thân, trong đó có ba mẹ Thạch, lúc xuất ngũ chỉ có hai anh em nương tựa vào nhau. Điều này làm Thạch biết thêm được cậu có lẽ đã trọng sinh về quá khứ, nhưng với thân thể này, đôi mắt này, có lẽ là trọng sinh chăng?
Thạch còn chưa tiếp thu được thì điện thoại reo lên, cuộc gọi từ Messenger, “Hà Hống Hách” chính là nick name cậu đặt cho Hà hồi sinh viên. Thạch vội vàng bắt máy
“Alo, Thạch nghe máy đó hả, cậu…” Hà nói chuyện hơi ngập ngừng
“Cậu cũng trọng sinh phải không?” không đợi Hà nói hết, Thạch hỏi
“Đúng vậy, có lẽ hai đứa mình đã trọng sinh, c·hết tiệt, không biết nên cảm ơn hay mắng cậu nữa” Hà
“Mình cũng không biết, vì việc này mà … đã lôi kéo cậu” Thạch e dè nói
“Không sao, có thể nói bây giờ là thời điểm cậu, thậm chí là tôi cùng cố gắng chuộc lại sự hối tiếc rồi” Hà an ủi
“Theo như ngữ điệu cậu nói, là chúng ta có thể cứu Hạnh Nhi và Bảo, thay đổi sự việc?” Thạch vừa mừng vừa lo
“Đúng vậy, mau chóng nghĩ cách cùng tôi đi, Hạnh Nhi đã ra đảo trước rồi, tầm năm ngày nữa mọi việc sẽ bắt đầu, lúc đó cũng là lúc tôi ở thời gian cũ hội ngộ với Nhi, tranh thủ giải quyết công việc đi” Hà
“Được, vậy tới ngày đó gặp nhau” Thạch đồng ý
Cúp máy xong, Thạch vội vàng kiểm tra lại số tài khoản ngân hàng, thời điểm này cậu có để dành trong tài khoản 50 triệu, do mẹ cậu bất cẩn, mà thẻ ngân hàng và điện thoại của cậu bị rớt mất dọc đường tiễn cậu đi lính. Nhìn số tiền trong tài khoản, Thạch quyết định chuẩn bị vài thứ để tránh rủi ro xảy ra việc đáng tiếc cũ. Thạch cầm điện thoại lên, gọi điện cho Phong, một trong những người anh em thân thuộc của cậu, cũng là người cũng kinh doanh quán bar trong dòng thời gian cũ.
“Alo, tao nghe máy đây Thạch, có việc gì không? À mổ mắt chắc thuận lợi rồi ha” Phong nghe máy
“Bây giờ tao không trả lời mày, mày có thể cho tao vay hoặc mượn ai 500 triệu không, tao có cách làm giàu, tầm năm trăm triệu và một vài ngày hơn tao trả. Yên tâm là hợp pháp” Thạch vội nói
“Ồ, mà hiện tại tao không vay được, nhưng tao cũng có tích lũy được gần 400 triệu rồi, nếu được thì tao kêu tụi anh em còn lại thêm vốn, mày nói cách làm giàu đi” Phong nói
“Bây giờ nè, tụi mình sẽ mua miếng đất ở Bình Dương, thông tin tao sẽ gửi mày sau. Việc thứ hai, chiều ngày mai mày cùng tao đi lĩnh tiền ở công ty xổ số, sau đó hai đứa mình sẽ đập tiền vào mua Bitcoin…”
Sau khi bàn giao việc lại cho Phong, Thạch thở dài một hơi. Thạch biết các phương pháp kiếm tiền này vì đây là những mốc sự kiện làm giàu ở thời gian cũ, cậu không muốn bi kịch lại một lần nữa xảy ra với những người cậu yêu quý nữa. Tính toán kế hoạch xong xuôi, Thạch xuống nhà dùng bữa với ba mẹ, đã rất lâu rồi cậu chưa có ăn cơm gia đình.
Để thuận lợi việc đi cứu Hạnh Nhi, Thạch bảo là đi tham gia ngoại khóa với đoàn thanh niên ở bộ phận lính nghĩa vụ địa phương. Vì với tính cách của mẹ Thạch, nếu nói đi cứu người thì có lẽ sẽ không để cậu đi.
…..
Ngày 29 tháng 1, tại điểm hẹn
“Thạch đấy à, bên này nè” Hà gọi
“Chà, không ngờ cậu mặt đồ y sĩ nhìn oai đấy” Thạch trầm trồ “Cơ mà tụi mình đi bằng phương tiện gì, lúc này đoàn thanh niên đi trước rồi”
“Hẹn cậu giờ này, là để đi riêng, đây là ca nô của nhà tôi đấy, không sang trọng ít ra an toàn, có thể tránh việc xui rủi, đề phòng những tình huống xấu nhất” Hà giải đáp
“Đúng vậy, mình cũng mang một ít lương khô, đồ sinh tồn, đề phòng trường hợp xấu nhất xảy ra” Thạch gật gù
Nói xong cả hai cùng lên ca nô, đi thẳng ra đảo. Trên đường Hà giải thích cụ thể sẽ có việc gì xảy ra trong hôm đó, để cả hai cùng lên kế hoạch cụ thể.
“Tôi nói nè Thạch, tuy tôi không muốn cậu sẽ phát sinh tình cảm, làm cháy lại tình yêu Hạnh Nhi đối với cậu, nhưng vì cũng nhờ cậu mới có thể quay lại thời điểm này, tôi sẽ giúp cậu tạo thiện cảm với Hạnh Nhi” Hà nói như chém đinh chặt sắt
“Mình cảm ơn cậu rất nhiều, tụi mình còn phải cứu cả Bảo nữa” Thạch
Đặt chân xuống đảo, Thạch nghẹn ngào nhìn về phía vóc dáng người cô em gái khóa dưới từ xa, đang ân cần giúp đỡ mọi người.
…..