Hạnh Nhi vẫn như trong ký ức của Thạch, tuy rụt rè, nhưng vẫn luôn hỗ trợ mọi người xung quanh. Thạch hiện tại vẫn chưa thể đi lại nói chuyện với Hạnh Nhi. Theo kế hoạch, Thạch sẽ xuất hiện cùng với chú Sáu lái ca nô nhà Hà, khi đoàn thuyền của Hạnh Nhi xảy ra chuyện, cậu sẽ kịp thời giúp đỡ.
Về phần Hà, cô cố gắng nén cơn vui trong lòng, chậm rãi đi tới gần Hạnh Nhi, vừa đi vừa làm ra vẻ mệt mỏi.
“Hạnh Nhi ơi phụ mình kéo đồ với, mệt c·hết mình rồi” Hà cố diễn
“Trời ạ, mày mới 20 mấy tuổi mà làm như già lắm á, rồi rồi chờ tao tý” Hạnh Nhi trêu chọc
“Ây dà, tao phải từ bỏ nơi thành thị xa hoa cùng đi trốn với mày đây này” Hà
“Rồi rồi cám ơn cô nương, mau thu xếp đồ đạc rồi phụ tao hỏi han sức khỏe cô đằng kia đi” Hạnh Nhi
Thấy Hạnh Nhi, tâm nguyện của Thạch cũng an ủi một phần, cậu cùng với chú Sáu di chuyển ra bến đỗ, set up những vật dụng cần thiết. Lần đi này Thạch mang, lương khô, thực phẩm đủ cho bốn người ăn hai ngày, bông băng thuốc đỏ, bật lửa, dao cắm trại.
…
Chiều hôm ngày thứ ba ở đảo, trước hôm x·ảy r·a t·ai n·ạn, lúc này trạm cứu hộ của đám Hà và Hạnh Nhi đang vắng vẻ, chỉ có hai người ở đây. Hà lúc này mới nói
“Hạnh Nhi này, mày có nghĩ là sẽ tìm anh trai nào cho tương lai chưa, cơ bắp nè, phong độ nè” Hà tinh nghịch hỏi
“Mày hỏi vấn đề này chi, tao hiện tại chỉ muốn l·àm t·ình nguyện thôi, sau sẽ quay lại trường học tiếp, phấn đấu sự nghiệp rồi mới tính tới chuyện yêu đương” Hạnh Nhi đánh trống lảng
“Hay mày cua thằng Thạch đi, nó bị người yêu cắm sừng cũng được nửa năm rồi, bây giờ sắp đi lính rồi đó, sau có khi hai đứa bây không có duyên gặp mặt đâu. Hehe” Hà chọc
“Cái gì, tao nghe bảo anh ấy sắp kết hôn rồi mà, sao lại chia tay, cắm sừng gì ở đây” Hạnh Nhi ngạc nhiên
“Chả là Thạch nó không được sự công nhận từ phía nhà bên kia, chê nhà Thạch nghèo, con Diễm nửa tiếc tiềm năng của Thạch, nửa thấy tiềm năng của hôn phối, sau một thời gian nó quyết định bỏ thằng Thạch. Thạch giờ buồn các kiểu con đà điểu, quyết định đi cống hiến sức trẻ cho Tổ Quốc đó” Hà nói
“Cái gì, nhỏ đó sao khốn nạn dữ vậy” Hạnh Nhi thoáng giận, rồi non nỉ “ Nhưng giờ, tao với ảnh đâu còn gì mà nói”
“Mày lo cái gì, nếu thực sự mày với nó có duyên, chỉ cần mày tiếp tục mãnh liệt, biết đâu Thạch lại quay đầu thì sao. Tao nghe nói nếu có người con gái thật tâm đợi con trai đi lính, người con trai sẽ rất quý đó, thậm chí có khi xuất ngũ rồi cầu hôn không chừng” Hà trêu chọc
“Mày nữa, sao nay tự dưng mày nói tốt cho Thạch vậy” Hạnh Nhi nghi ngờ nói
“Xùy xùy, tao chỉ là thấy dù gì nó cũng chia tay với Diễm rồi, cũng khôn ra rồi, chắc giờ mày mà t·ấn c·ông thì nó sẽ hiểu ra thôi, tao cũng chỉ là không muốn mày buồn, phí công sức bao năm qua thôi” Hà nói
“Haizz, thôi đi nếu có duyên gặp lại thì tính tiếp” Hạnh Nhi nói
“Hắc hắc, thầy thấy tụi con có duyên nợ, ắt sẽ có ngày gặp nhau mà thôi” Hà ra vẻ thầy bói nói trêu chọc nói
“Rồi rồi, tao hứa với mày, nếu mà gặp ảnh ở trên đảo này, tao sẽ t·ấn c·ông ảnh, ok chưa?” Hạnh Nhi chịu thua độ nhây của Hà
“Hắc hắc, mày sẽ thấy lời tao phán là đúng” Hà cười
……
Tờ mờ sáng, Hà và Hạnh Nhi nhận được tin đang có du thuyền đang gặp phải bão to, mau chóng cùng đoàn cứu hộ chuẩn bị. Hà lúc này nghĩ chắc do sự xuất hiện của Thạch, nên dòng thời gian có chút biến đổi. Hà vội lấy điện thoại ra gọi cho Thạch
“Alo, dậy mau, chuẩn bị vào vị trí, cơn bão bắt đầu ập tới rồi, mau chuẩn bị” Hà gọi
“Được được, nhưng mà chú Sáu đi đâu rồi, mình sẽ tự lái cano ra nhé, bữa giờ cũng được chú chỉ rồi” Thạch nói
“ Ừ ừ, nhớ cẩn thận, nếu không vì để lộ việc thì tụi mình sẽ không để chú Sáu nhởn nhơ như vậy được” Hà nói rồi cúp máy.
Cơn sóng dữ ngày càng lớn, trời bắt đầu mưa càng lúc càng to, lúc này Hà với Hạnh Nhi cũng bắt đầu lên thuyền cứu hộ, ra khơi về phía con du thuyền.
Thạch lúc này đang loay hoay lái ca nô, thì gặp cản trở
“Này cậu kia, trời đang bão mà cậu đi thế” Nhân viên bãi đỗ cản trở nói
“Con đi hỗ trợ cứu người” Thạch vội đáp
“Cứu cái gì, cậu có giấy phép không, có phải người cứu hộ không?” Nhân viên chấp vấn
Thạch đang hoang mang thì thấy chú Sáu, cậu vui mừng, hét lên
“Chú Sáu!!! Đoàn thuyền của Hà có việc ngoài ý muốn, con đi ra hỗ trợ, chú chặn mấy ông này giúp con” Thạch hét vọng lên bờ
“Được được, cậu đi đi, nhớ bảo vệ nhỏ Hà đó, không là tôi làm gỏi cậu đó” Chú Sáu hiểu được, vội vàng chạy lại cản nhân viên.
“Này này, không được, cậu kia… anh buông tôi ra” Nhân viên bến đỗ khó chịu
Được sự trợ giúp của chú Sáu, Thạch vội vàng đạp ga, lái về phía tàu du tu thuyền
“Hạnh Nhi à, Bảo à, đừng có việc gì nha!!!” Thạch vừa thổn thức vừa lái ca nô. Thạch giờ đây với trái tim đập loạn xạ, nhưng lý trí đang cố chấn an, cậu biết, đây chính là thời điểm quan trọng.
0