0
Thạch cùng chiếc ca nô lao ra khơi, trong lòng Thạch giờ đây như lửa đốt, không chỉ Hạnh Nhi, Bảo, mà còn Hà. Hà bề ngoài hay trách móc cậu, nhưng cũng vì sự ngu ngơ của cậu trong quá khứ nên Hà mới như vậy, chuyến đi này Thạch thề phải làm được.
Gió bão ngày càng lớn, sóng đánh ào ạt, chiếc ca nô nho nhỏ như con cá chép vượt long môn, từ cơn sóng này đến con sóng khác. Thậm chí sóng lớn, đánh mạnh vào tàu, nước tát vào mặt Thạch, nhưng như tên, Thạch kiên cường bất khuất, răng cắn chặt vào môi, đôi mắt đỏ hoen, dù đã đeo kính bảo hộ nhưng mắt cậu vẫn có nước biển chảy vào.
….
Bên phía đoàn thuyền cứu trợ của Hà, tổ trưởng đang cố giữ tay lái đến gần du thuyền, Hạnh Nhi đang chuẩn bị áo phao, sẵn sàng cứu trợ những người ngoài ý muốn rơi khỏi tàu. Hà thấy vậy chạy vội lên can
“Hạnh Nhi mày khoan mặc áo trước, sẽ rất khó cứu hết được, mày nghe tao, chuẩn bị sẵn phao cứu sinh thôi, ai xuống thì mình quăng ra cho họ níu vào mà cứu họ” Hà giải thích
“Lỡ trong số họ không ai biết bơi thì sao mà kịp nắm vào phao, mày tính gì kì vậy” Hạnh Nhi gắt lên
“Mày cứ tin tao, chắc chắn tao và tổ trưởng cứu được” Hà khẳng định
“Được rồi, tao tin mày” Hạnh Nhi gật đầu
Hà không cho Hạnh Nhi mặc áo phao, vì kiếp trước, sóng đánh Hạnh Nhi trôi đi, vì kích cỡ áo phao to hơn Hạnh Nhi, khiến nhỏ không thể nào bơi gần được thuyền, thêm vì cứu nhiều người nên đuối sức. Trong đoàn du thuyền, ngoài Bửu Khiêm bị mắc kẹt ra, tất cả mọi người ai cũng đều biết bơi, nên Hà mới có thể đưa ra quyết sách này. Không những thế, đám người đó biết bơi nhưng vẫn để Hạnh Nhi cứu, báo hại Hạnh Nhi đuối sức dần dần mà c·hết. Hà lúc trước muốn mặc kệ đám người này, cho họ sống c·hết mặc kệ, nhưng vì đã có cơ hội sống lại, cho họ phao để bám là được rồi, không đến mức trả thù hết.
Tổ trưởng tiếp cận được du thuyền, Hà lúc này hét lớn
“Tranh thủ nhảy xuống đi bà con, thuyền sắp chìm rồi, ai nhảy xuống sẽ có phao mà bám, yên tâm đi”
Hạnh Nhi cũng phối hợp, quăng phao có cột dây xuống biển. Mọi người trên đoàn thuyền lần lượt nhảy xuống, cố gắng bơi về phía cái phao. Hạnh Nhi thấy đúng như Hà nói, bọn họ đều cố bơi đến phao. Lúc này Hà và tổ viên khác đều nhanh chóng kéo họ vào.
Sóng đánh càng lúc càng lớn, mưa càng lúc càng to, hạt mưa nặng trĩu, liên tiếp trút xuống, khiến cho đoàn cứu hộ kiệt sức càng nhanh. Lúc này một cậu thiếu niên tầm mười sáu tuổi hét lên “Còn anh Bảo mắc kẹt trên thuyền, gần boong trước”. Lúc này, Hà lên tiếng xung phong
“Anh Trưởng, anh và mọi người trông coi người b·ị n·ạn đi, em con gái nhanh nhẹn có thể dìu được người đó”
Không đợi cho tổ trưởng đồng ý, Hà nhảy lên dây neo, bám chặt vào dây mà leo lên thuyền, tiến thẳng vào chỗ boong trước. Tiến lên boong trước, và dựa trên kinh nghiệm kiếp trước, Hà thầy Bảo chân đang kẹt vào ống nước. Thấy được Bảo khiến Hà như có thêm sức mạnh, Hà dùng hết sức gỡ ống nước ra. Bảo lúc này đang hôn mê, nên Hà bắt đầu có dấu hiệu khó chèo chống.
Phía ngoài thuyền cứu hộ thì Hạnh Nhi sốt ruột, cô thấy sao mà Hà vẫn chưa cứu được người b·ị n·ạn. Nhìn qua nhìn lại, thấy đội viên khác đang chăm sóc hỏi han du khách, cô tranh thủ nhảy lên boong thuyền, cố tìm Hà.
Đúng lúc ấy, tiếng động cơ gầm lên từ phía sau. Chiếc ca nô nhỏ của Thạch lao đến như một mũi tên, đâm xuyên qua màn nước mưa.
"Bám vào! Tôi tới đây!" Thạch hét lớn, giọng át cả tiếng gió bão.
Cậu phanh gấp, chiếc ca nô xoay vòng giữa sóng dữ. Thạch nhảy xuống sàn tàu du thuyền, đôi chân lún sâu trong nước ngập. Hạnh Nhi gần như kiệt sức, cả người run lên bần bật.
"Để tôi lo! Cô phải rời đi ngay!" Thạch nói nhanh, tay kéo mạnh Hạnh Nhi về phía ca nô, rồi hét về phía Hà "Hà kéo Bảo lên đi”
Không để Hà và Hạnh Nhi kịp trả lời, Thạch nhấc bổng Hạnh Nhi, nhảy qua khoảng cách hẹp về phía ca nô. Cùng lúc đó, Hà lao tới, cúi xuống nâng lấy Bửu Khiêm. Những con sóng như bầy thú hoang gầm rú, chiếc du thuyền lắc lư dữ dội.
"Đưa anh ấy qua đây!" Đội trưởng hét lớn, cố giữ thăng bằng trên tàu cứu hộ.
Những bước chân vững vàng và đôi tay mạnh mẽ của Hà cùng với sự phối hợp của đội trường đã kéo được Bảo qua mép thuyền. Ngay khi họ vừa vào bên trong, một t·iếng n·ổ lớn vang lên. Chiếc du thuyền rên rỉ, thân tàu vỡ toạc, và nó bắt đầu chìm nhanh hơn.
Trên ca nô, Thạch cẩn thận đặt Hạnh Nhi ngồi xuống.
"Bám chắc vào, tôi đưa cô ra khỏi đây!" cậu nói, nhưng không nhận được hồi đáp.
Thạch cúi xuống, và chỉ lúc đó cậu mới nhận ra. Hạnh Nhi đã th·iếp đi, đầu tựa vào vai cậu, hơi thở yếu ớt nhưng đều đặn. Gió vẫn rít, sóng vẫn vỗ, nhưng sự yên lặng kỳ lạ của cô khiến mọi âm thanh dường như mờ dần trong tai Thạch.
Cậu quay lại nhìn về phía tàu cứu hộ, thấy Hà đang ra hiệu an toàn. Trái tim Thạch như được giải phóng khỏi tảng đá đè nặng.
"Ổn rồi, mọi người đều ổn." Thạch lẩm bẩm, tay siết chặt vô lăng, đưa chiếc ca nô lướt qua màn mưa để quay về ánh sáng từ đoàn tàu cứu hộ.
Cơn bão ngoài kia vẫn chưa tan, nhưng trong lòng Thạch, mọi thứ đã lặng yên hơn bao giờ hết.